Đỗ Công dẫn vị khách đi dọc hành lanh dài dằng dặc, rồi đẩy cửa bước vào căn phòng ở góc trong cùng.
Trong phòng những chiếc giường tầng dành cho trẻ con được kê gọn gàng, chăn gối ga giường đều làm bằng vải caro màu xanh, mùi nước khử độc thoang thoảng khắp không gian. Giữa hai chiếc giường là một chiếc bàn con, trên bàn chất đầy sách vở.
Đỗ Công nhìn ngó một hồi, rồi gọi: “Tiểu Quyên? Vương Hồng Quyên?”
Trong góc phòng vọng ra một tiếng động gì đó. Vị khách nghe thấy, bèn mỉm cười.
Cô nhẹ nhàng bước về phía ấy. Dưới gầm giường sát tường, hình như có ai đó đang thu tròn như một con thú nhỏ.
Đỗ Công kêu lên ối chà: “Sao lại trốn ở đây thế này? Lúc sáng đánh nhau với bạn lớp khác, cón phách lối hống hách lắm mà? Đừng trốn nữa, Thẩm tiểu thư đến thăm con này.”
Đứa bé càng thu mình hơn.
Thẩm tiểu thư ra dấu tay, ngầm bảo Đỗ Công đừng nói gì nữa. Cô quỳ xuống, thò đầu nhìn vào gầm giường.
Trong bóng tối, đôi mắt đứa bé sáng như sao đêm, chất chứa trong đó là sự sợ hãi, thù hận và mông lung.
Thẩm tiểu thư nở nụ cười dịu dàng: “Đừng sợ, bọn chúng sẽ không làm hại cháu đâu.”
Sự đối địch của đứa bé tan biến dần, dường như nó hiểu cô gái muốn nói gì.
Cô gái có dung mạo tuyệt mỹ, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, nghe rất dễ chịu, làm người ta yên lòng.
“Bọn chúng cũng giống như động thực vật thôi, sống cùng chúng ta trên trái đất này, không bên nào xâm phạm bên nào. Chắc cháu không sợ chó đâu nhỉ? Vì thế cũng không cần sợ chúng.”
Đứa bé dần bình tĩnh lại, cơ thể căng cứng dần thả lỏng ra.
Cô gái giơ tay về phía nó: “Nào, lại đây với cô.”
Một bàn tay bẩn thỉu rụt rè túm lấy bàn tay mảnh mai trắng ngần của cô gái.
Đỗ Công bất giác kinh ngạc. Đứa bé Vương Hồng Quyên này, thiểu năng từ bé, cứ ngây ngây ngô ngô, chẳng biết. Năm ngoái đột nhiên biến thành một người khác, tính khí trở nên nóng nảy, ai cũng nghi ngờ, ai cũng không buồn chơi. Hôm nay không hiểu tại sao lại nghe lời người lạ.
Đứa bé cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi gầm giường, đứng trước mặt cô gái.
Nó chưa đầy mười tuổi, nhưng cơ thể chỉ như đứa bảy, tám tuổi, vừa đen vừa gầy, hai mắt to tròn đen láy. Nó thích cúi đầu nhìn lén người ta, bị cô gái nhìn chằm chằm thì run lẩy bẩy.
Cô gái không hề bận tâm, cười hỏi: “Tiểu Quyên, cháu có nhận ra cô không?”
Vương Hồng Quyên quan sát cô gái một lúc, rồi lắc đầu ngờ vực.
Cô gái thở phào một hơi: “Không nhớ được là tốt.”
Cô gái rút khăn giấy lau mặt cho đứa trẻ, vừa lau vừa nói: “Tiểu Quyên, cô đã thương lượng với bố mẹ cháu rồi, sau này cô sẽ là người giám hộ của cháu. Cũng có nghĩa là, cô muốn đón cháu về, sau này cháu sẽ ở lại nhà cô. Cháu sẽ có phòng ngủ và phòng tắm riêng, còn có đồ chơi nữa, còn được đến trường đi học. Cháu nói xem như vậy có tốt không?”
Ánh mắt đứa trẻ tối dần, sau cùng nó nói: “Bố mẹ không cần cháu nữa rồi.”
Cô gái thương xót gật đầu: “Sau này cô sẽ chăm sóc cho cháu. Cô sẽ dạy cháu rất nhiều thứ, toàn những thứ ở trong trường cũng không học được, sau này cháu sẽ thông minh giỏi giang hơn bất kì ai.”
Đỗ Công đứngạnh lắng nghe, không khỏi trầm trồ vận may của đứa bé. Lúc ba tuổi nó đã bị gửi vào đây, sau đó bố mẹ nó sinh thêm được một đứa em trai, coi như quên hẳn nó. Còn vị Thẩm tiểu thư này, chỉ cần nhìn cũng biết cô là một người cao quý giàu sang, không chọn nuôi dưỡng một đứa trẻ khỏe mạnh mà lại chọn đứa bé kì quái này.
Số mệnh đúng là khó có thể phân tích rạch ròi được.
Vương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, dường như đã hiểu rõ được lý do. Nó trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa nhiều, cuối cùng nó nói bằng giọng kiên định: “Cháu sẽ đi với cô.”
Cô gái hài lòng khẽ gật đầu, “Cháu gọi ta là cô, mang họ ta có được không?”
Đứa bé gật đẩu.
“Cháu thuộc lớp hậu bối mang chữ Thụy của Thẩm gia, cháu ra đời vào ngày trung thu, vậy sau này sẽ gọi cháu là Thẩm Thụy Thu.”
Đứa bé ngoan ngoãn sán lại bên cô gái, nói: “Vâng thưa cô.”
Đỗ Công thất kinh. Đứa bé này nhanh nhạy khôn ngoan, lại sớm hiểu chuyện, thông minh hơn lũ bạn đồng trang lứa nhiều. Không hiểu sao trước giờ nó lại cư xử quái lạ như thế?
Thẩm tiểu thư không ngại bẩn, mỉm cười ôm nó vào lòng: “Cháu ngoan lắm.”
Thẩm tiểu thư đưa đứa bé đi mất. Một đống trẻ con chen chúc ngoài cửa, đều là những đứa trẻ mồ côi hoặc bị tàn phế. Những đứa trẻ đầu óc không có vấn đề đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo Thẩm Thụy Thu.
Đứa bé gái hay bắt nạt Thẩm Thụy Thu hét lên: “Í? Con ngốc suốt ngày gặp ma quỷ mà cũng có người bằng lòng nuôi dưỡng, không sợ sau này cũng gặp ma quỷ sao?”
Thẩm Thụy Thu mặt không biểu cảm, mắt nhìn thẳng, bước về phía trước.
Hai người vừa bước ra khỏi cổng, đằng sau bèn vang lên tiếng hét thất thanh, hình như có vật gì đó rơi xuống, đè lên ai đó.
Thẩm tiểu thư cúi đầu nhìn Thẩm Thụy Thu, con bé mặt mày nghiêm nghị, nhưng ánh mắt không giấu được sự sung sướng.
Cô vốn định nhắc nhở con bé không được hành động ngang ngược, nhưng lại nghĩ chắc con bé đã phải chịu ấm ức lâu ngày, cuối cùng được thoát khỏi chỗ này, thôi thì cho nó báo thù một chút cũng không sao.
Cô chỉ nói: “Sau này cô sẽ dạy cháu cách khống chế năng lực của mình.”
Thẩm Thụy Thu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô gái này chẳng những không sợ nó mà còn có năng lực như nó.
Thẩm tiểu thư lẩm bẩm: “Dạy cháu hiểu hơn về bản thân cháu, dạy cháu phân biệt thị phi phải trái, dạy cháu cách đối nhân xử thế. Trách nhỉệm của cô nặng nề quá.”
Thẩm Thy Thu dùng hai tay nắm chặt bàn tay cô, như sợ cô sẽ buông tay ngay nếu không được vui.
Thẩm tiểu thư đương nhiên hiểu tâm sự của nó, khẽ siết chặt bàn tay nó.
Một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng, một người đàn ông điển trai nho nhã bước xuống, cúi đầu nhìn Thẩm Thụy Thu, cười nói: “Cháu vừa chui từ vũng bùn nào ra vậy, về nhà phải tắm rửa một trận ra hồn mới được.”
Đứa bé cũng có tự trọng của nó, nó giận dỗi quay mặt đi chỗ khác.
“Ồ, cũng bướng bỉnh ghê.”
Thẩm tiểu thư cười nói: “Tiêu Phong, sao lại trêu chọc một đứa bé như thế? Nào, Thụy Thu, đây là chú Tiêu Phong của cháu, sau này chúng ta sẽ gặp mặt nhau luôn.”
Thẩm Thụy Thu quay mặt lại quan sát Tiêu Phong một lượt.
“Linh Tố, em chắc là con bé chứ?”
“Chắc chắn tuyệt đối.”
“Nhìn khuôn mặt quật cường của nó, chẳng giống vị Quan tiểu thư mà em nói đến tẹo nào.”
“Nếu vẫn dịu dàng nhu mì như Quan tiểu thư thì không hay chút nào. Em thấy như thế này tốt lắm.”
Thẩm Thụy Thu chớp mắt một cái, rồi đột ngột nói: “Chú Tiêu ơi, chú đẹp trai quá.”
Hai người còn lại nhất thời sững sờ. Sau đó Thẩm tiểu thư bật cười ha hả.
Người đàn ông dở khóc dở cười, giơ tay véo má đứa bé: “Bé thế này đã biết trêu chọc người ta rồi, sau này lợi hại phải biết.”
Thẩm Thụy Thu làm mặt hề với anh, rồi trốn sau lưng Thẩm tiểu thư.
“Chúng ta về nhà thôi.” Thẩm tiểu thư dắt đứa bé lên xe, “Hôm nay còn nhiều chuyện phải làm lắm.”
“Về nhà thôi.” Đứa bé đột nhiên lặp lại, ánh mắt chất chứa sự kì vọng.
“Đúng, về nhà thôi.” Thẩm tiểu thư vuốt ve tóc nó, ‘Từ bây giờ cháu đã có mái nhà riêng của mình rồi.”
Nét u ám trong đáy mắt con bé dần tan biến, hóa thành dòng lệ ẩm ướt. Nó ngoan ngoãn tựa vào lòng Thẩm tiểu thư.
Tiêu Phong mỉm cười dịu dàng, nhìn hai người thật sâu, sau đó bắt đầu nổ máy.
Chiếc xe lao về phía thảo nguyên xanh biếc.
——HẾT——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...