Nếu Thiên Đường Có Anh
Nghe những lời mà Tống Thừa Huân nói, Hạ Quân Dật bật cười, nắm lấy tay Lương Vũ Tranh mà nói:
- Cậu yên tâm đi. Nhất định đám cưới hôm đấy, cậu sẽ được thấy một Hạ Quân Dật hoàn hảo tại lễ đường.
- Được rồi được rồi, mình biết rồi. Mình biết cậu đang cố hết sức vì em gái Lương và đứa bé. Mình chỉ là…
Tống Thừa Huân vẫn chưa nói hết câu thì thấy bên ngoài khá ồn ào. Hội bạn thân của Hạ Quân Dật đã đến.
- Quân Dật, trông anh khỏe lên rồi đấy.
- Quả nhiên là mấy ngày qua có em gái Lương ở bên cạnh chăm sóc có khác. Nhìn xem, tinh thần cũng tăng lại mấy bậc rồi.
- Đương nhiên, chẳng cần thuốc của bác sĩ, em gái Lương đây chính là liều thuốc tốt nhất.
Những lời này khiến cho cả Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh đều bật cười. Nhìn qua hội bạn thân này, đến đủ hết, chỉ thiếu có Từ Dịch Phàm, Tôn Hạo và Triệu Minh Thành thôi.
- Em vừa thấy Thẩm Gia Tuấn đến đây, họ lấy khẩu cung của anh và Vũ Tranh để khép lại vụ án đúng không?
Hạ Tuyết Tâm vừa nói vừa đến kéo hết rèm cửa ra, để cho ánh nắng mặt trời chiếu sáng cả căn phòng.
- Ừ. Cũng chỉ hỏi vài câu cho có lệ thôi. Dù sao mọi chuyện cũng đã rõ như ban ngày rồi.
- Nhưng chắc cũng phải kể đến công của Minh Viễn nhỉ? Dù sao Thẩm Gia Tuấn cũng là em vợ của anh mà.
Trình Minh Viễn nhận thấy rõ ý châm chọc của Hạ Tuyết Dao trong câu nói vừa rồi:
- Tất nhiên, chúng tôi có mối quan hệ gần như thế mà.
- Nghe mấy người nói cứ như là đi cửa sau ấy. Cửa sau, so với việc làm giả giấy tờ của tôi cũng không thua kém gì đâu.
- Này Tống Thừa Huân, cậu vẫn còn mặt dày mà kể ra chuyện làm giả giấy tờ ấy được hả? Còn bao nhiêu cách tốt không làm, lại đi làm cái việc trái pháp luật ấy.
- Dù sao cũng là con đường đi dễ nhất mà.
Bị Hạ Quân Dật nói, Tống Thừa Huân chỉ còn cách cười trừ và biện minh. Dù chẳng biết trong lời của Hạ Quân Dật nói có cách nào êm đẹp hơn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy việc mình làm ngày hôm ấy cũng đã phần nào giúp cho Hạ Quân Dật.
- Được rồi, Hàn Bính Sinh đã chết, tất cả mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Bây giờ là lúc thoải mái nhất. Từ Dịch Phàm cho mượn khách sạn lớn nhất của Từ Thị ở thành phố B này để cho cậu và em gái Lương tổ chức đám cưới. Bọn mình cũng ở bên giúp phụ một tay. Bây giờ chỉ còn chờ ngày cậu khỏe lại và làm đám cưới thôi.
- Nhưng mà mình thấy, hay để em gái Lương sinh con trước, hai người làm đám cưới sau cũng được. Bây giờ có biết bao nhiêu người làm như thế đấy. Đến lượt hai người cũng chẳng lạ gì đâu.
- Cảnh Dương nói phải. Em nghĩ là anh không cần phải cố sức như thế đâu. Cứ nghỉ ngơi cho đến lúc hoàn toàn bình phục.
Không đợi Lương Vũ Tranh phải lên tiếng, Hạ Quân Dật đã đứng ra nói thay cô:
- Mình không thích. Thật sự thì mình rất muốn được nhìn thấy lúc Lương Vũ Tranh mặc váy cưới. Không đợi được nữa.
- Mặc váy cưới thôi, có gì đâu. Em gái Lương à, để anh bảo người đến cửa hàng váy cưới mang đến đây cho em cả chục bộ. Lúc đấy em tha hồ mà mặc cho Quân Dật xem.
- Này Tống Thừa Huân, cậu là luật sư mà không hiểu ý của người ta à? Ý mình là mình muốn làm đám cưới.
Trình Minh Viễn đứng bên cạnh cười lớn:
- Người ta muốn sớm được làm chú rể nên thôi, chúng ta đừng có ngăn nữa, mà có ngăn cũng chẳng ngăn được. Tháng sau mà không làm được chú rể thì chẳng biết Hạ Quân Dật sẽ tức giận đến mức nào. Đến lúc ấy, chúng ta lại phải chịu cơn tức của cậu ta. Thôi Thừa Huân, cứ ủng hộ cậu ta làm chú rể đi.
- Đấy Thừa Huân, anh trai em á, không nghe lời ai đâu, bây giờ chỉ nghe lời của Vũ Tranh thôi, có gì thì anh nói với chị ấy đi.
Tống Thừa Huân quay sang nhìn Lương Vũ Tranh:
- Em gái Lương à…
- Em không biết, chuyện này em can dự không được đâu. Nếu như Quân Dật đã quyết định như thế thì em cũng không tiện thay đổi. Mời anh đúng ngày đến dự đám cưới của bọn em.
- Thấy chưa, có được đâu. Hay cậu lo là không có tiền mua quà mừng cho bọn mình nên muốn “hoãn”?
- Có đúng thế không hả Thừa Huân? Tiền phí luật sư của cậu là đắt nhất trong giới luật hiện nay đấy. Thế mà không có tiền sao? Cậu mà không có tiền thì mình cũng phá sản từ lâu rồi.
Cả đám người tập trung trêu ghẹo Tống Thừa Huân. Thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá khiến tâm trạng của mọi người không thể thoải mái. Đã khá lâu họ không nói cười vui vẻ như thế này rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...