Khi Châu Tuệ về đến
phòng ký túc xá, Phùng Tùng đã gọi điện thoại cho cô: “Châu Tuệ, chín
rưỡi tối nay, gặp nhau ở cổng trường phía Tây nhé! Tôi có rất nhiều lời
cất giấu ở đáy lòng muốn nói với cậu''.
Châu Tuệ nghe thấy
cuộc điện thoại này, ý chí chân thực nhất của cô chính là dìm cho Phùng
Tùng chết sặc trong bồn cầu, hoặc là vặn đầu của anh ta từ đằng trước ra đằng sau.
Châu Tuệ tức giận ném cả điện thoại đi khiến cho
nhóm Trương Đình sợ chết khiếp. Từ trước tới giờ, họ chưa từng nhìn thấy Châu Tuệ tức giận như thế này bao giờ.
Châu Tuệ giận đùng đùng xông ra khỏi vòng, chạy một mạch đến phòng của Phùng Tùng. Cô vung chân đạp tung cửa phòng ký túc.
Lúc này, Vương Huy đang cởi trần chơi guitar. Châu Tuệ giận dữ hét lớn: “Phùng Tùng đâu?”
Vương Huy nhìn Châu Tuệ bằng ánh mắt không biết phải làm thế nào: “Cậu ấy, cậu ấy ra ngoài rồi“.
Châu Tuệ: “Đi đâu rồi?”
Vương Huy: “Tôi, tôi không biết”'.
Châu Tuệ trừng mắt nhìn Vương Huy, hằm hằm xông xuống dưới tầng. Cô
đứng ở cửa ký túc xá nam, đôi mắt chất đầy ngọn lửa căm giận đợi Phùng
Tùng quay về.
Vương Huy ở trên tầng nhìn thấy Châu Tuệ đợi
dưới tầng, vội vàng gọi cho Phùng Tùng. Vương Huy gọi cho Phùng Tùng năm lần, tới lần thứ sáu, Phùng Tùng đã gọi điện thoại lại.
Vương Huy căng thẳng nói với anh ta rằng, Châu Tuệ đang ở dưới tầng đợi anh
ta từ nã tới giờ, có vẻ là Châu Tuệ vô cùng tức giận.
Lúc này, Phùng Tùng có cảm giác dựng tóc gáy. Khi Vương Huy hỏi anh ta rốt cuộc
đã đắc tội gì với Châu Tuệ, anh ta liền khẩn cầu Vương Huy nói với Châu
Tuệ rằng tối nay mình không về nhà, rồi vội vàng cúp điện thoại.
Vương Huy ở trên tầng lo lắng nhìn Châu Tuệ ở dưới tầng. Phùng Tùng giao cho anh một vấn đề khá nan giải.
Nói thật lòng, quả thực anh không muốn đối mặt với Châu Tuệ. Nhưng đối
với Phùng Tùng, anh vô cùng hổ thẹn.Dù sao cũng là anh lén lút cướp
Trương Đình trước. Điều này khiến anh có cảm giác như mình đã làm một
chuyện đáng hổ thẹn với lòng, sợ đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cho nên, đối với Phùng Tùng, anh luôn đền bù anh ta bằng việc ăn uống no say.
Nhìn Châu Tuệ giận đùng đùng dưới tầng, Vương Huy vẫn dũng cảm bước xuống.
Vương Huy nhìn Châu Tuệ bằng ánh mắt nơm nớp lo sợ, nói bằng giọng điệu dè dặt: “Cậu đừng đợi Phùng Tùng nữa. Tối nay cậu ấy không về phòng ký
túc đâu”.
Châu Tuệ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt dữ dằn, mắng chửi một câu: “Các cậu đều là đồ khốn! Đồ khốn nạn!”.
Sau đó, cô thở phì phì bỏ đi.
Vương Huy nhìn bóng lưng của Châu Tuệ, bỗng chốc hóa đá. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Châu Tuệ nổi nóng như vậy.
Châu Tuệ dịu dàng, hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa của trước kia tại sao nay lại biến thành sư tử cái phẫn nộ thế này?
Châu Tuệ về đến phòng, các chị em đều lấy làm kinh ngạc rằng tại sao cô lại nổi nóng với Phùng Tùng như vậy. Châu Tuệ không nói một lời, ngồi
lên giường, thở hồng hộc.
Còn Phùng Tùng cũng biết lần này bản thân đã trêu đùa quá đáng, vội vàng gọi điện thoại cho Châu Tuệ, nói
bằng giọng điệu thành khẩn: “Châu Tuệ, tôi sai rồi. Tôi quả thực đã sai
rồi. Tôi xin thề, từ nay về sau sẽ không trêu đùa cậu như thế nữa”.
Châu Tuệ lạnh giọng nói: “Chúng ta gặp nhau ở chỗ cô Thái nhé!”, rồi tức giận dập điện thoại.
Ngày hôm sau, Phùng Tùng và Châu Tuệ đều được cô Thái mời đến văn
phòng. Châu Tuệ đổ ập xuống đầu Phùng Tùng một trận trách mắng. Cô chỉ
ra ba tội trạng lớn của Phùng Tùng: Làm tổn thương đến lòng tự trọng của bạn học, đặt biệt danh bậy bạ, cả ngày chỉ biết trêu chọc bạn bè, đạo
đức bại hoài, không nghiêm túc học tập, ảnh hưởng xấu đến việc học hành.
Châu Tuệ lôi hết những phẫn nộ trong lòng ra, khiến cô Thái vô cùng
kinh ngạc. Đây rõ ràng là cuộc tố cáo nổi điên của tầng lớp bị bóc lột
Phùng Tùng nghe thấy những tội trạng này, chân mềm nhũn vì sợ hãi. Anh
ta vội vàng thành khẩn xin lỗi cô Thái và Châu Tuệ, thừa nhận lỗi sai
một cách chân thành, khẩn cầu hai người cho anh ta thời gian một tháng,
anh ta sẽ sửa đổi hết những tật xấu này.
Cô Thái là một giáo
viên tốt, miệng nói nghiêm khắc nhưng trái tim lại yếu mềm. Thấy Phùng
Tùng đã nhận ra lỗi sai của mình một cách thành khẩn, cô Thái khuyên
nhủ, thuyết phục Châu Tuệ cho Phùng Tùng một cơ hội.
Châu Tuệ cũng là một lớp phó học tập tốt, mồm dữ dằn nhưng trái tim lại yếu mềm.
Cứ như vậy, sự kiện cổng trường phía Tây đã được cô Thái giải quyết êm
đẹp.Cơn giận của Châu Tuệ đã rút được phần nào, cô liền bỏ qua cho Phùng Tùng.
Từ đó về sau, trong lớp Chứng khoán 9901, có hai nam
sinh hễ nhìn thấy Châu Tuệ là trốn, một người là Vương Huy, còn lại chắc chắn là Phùng Tùng.
Sau chuyện lần này, Châu Tuệ càng say mê
Kim Thành Vũ hơn. Cô đã hoàn toàn coi Kim Thành Vũ là bạn trai của mình. Trong vườn trường thời đại bấy giờ, có một tình yêu, mang tên Châu Tuệ
và Kim Thành Vũ.
Năm 2001, ngoài sự kiện cổng trường phía Tây
ra, Châu Tuệ đã trải qua một năm vô cùng phong phú, bởi vì cô có Kim
Thành Vũ bầu bạn, thế giới tinh thần của cô đầy ắp tình yêu. Đến kì thi
cuối năm, Châu Tuệ đã gặp phải một chuyện mà cô không muốn gặp nhất.
Ngày hôm ấy, Châu Tuệ đến đại học Trùng Khánh ở Sa Bình Bá thăm em gái
họ. Em gái họ kia là họ hàng của Châu Tuệ, cũng đến từ một thành phố nhỏ ở Bảo Định, Hà Bắc.
Cô em này vừa đến Trùng Khánh, rất nhớ nhà, Châu Tuệ chỉ có thể nhẫn nại khuyên nhủ, động viên.
Khi họ đến vườn hoa trong trường đại học Trùng Khánh, Châu Tuệ kinh
ngạc phát hiện ra Vương Huy và Trương Đình ngồi trên ghế đá hôn nhau.
Trương Đình và Vương Huy cũng phát hiện ra Châu Tuệ.
Ba người trơ như phỗng nhìn nhau.
Cuối cùng, Châu Tuệ là người tỉnh táo lại đầu tiên, cô kéo em họ của mình rời khỏi đó.
Cô em họ tưởng Châu Tuệ bị trúng tà, từ sau khi họ rời khỏi vườn hoa kia, đầu óc Châu Tuệ bắt đầu hoảng loạn.
Cô em có phần buồn bực, vốn dĩ cô ấy còn đang trông chờ chị họ có thể
tiếp thêm cho mình chút ý chí về tinh thần. Lúc này, cô ấy phải khuyên
giải, an ủi chị họ.
Hai người gọi hai bát mỳ ở cổng trường
học. Cô em họ ăn uống phóng khoáng hết veo một bát. Châu Tuệ lại cứ thừ
người nhìn bát mỳ, suy nghĩ về cuộc đời.
Cô em họ sốt ruột nhìn Châu Tuệ: “Chị, rốt cuộc chị làm sao vậy?”.
Châu Tuệ hoảng hốt nhìn em họ: “Đột nhiên chị cảm thấy hơi đau”.
Cô em họ vội vàng kéo Châu Tuệ đi khám bác sĩ. Châu Tuệ nói mình chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn.
Châu Tuệ tạm biệt cô em họ, vội vàng quay về ký túc xá. Theo mạch suy
nghĩ thông thường, hiện giờ, trong lòng Châu Tuệ đã có Kim Thành Vũ, cô
nên quên sạch Vương Huy đi mới phải.
Thế nhưng, chuyện tình yêu, sao có thể nói quên là quên sạch được?
Hơn nữa, Châu Tuệ có nằm mơ cũng không thể ngờ được Vương Huy và Trương Đình lại yêu nhau. Châu Tuệ ngủ giường ngay dưới giường của cô, mỗi
ngày cô nhìn cô gái ấy hạnh phúc quay trở về, hạnh phúc rời đi, nhưng cô lại không ngờ rằng, hạnh phúc của Trương Đình chính là ở bên Vương Huy.
Châu Tuệ nằm trên giường, tinh thần hoảng loạn nhìn Kim Thành Vũ. Giờ
phút này, cô muốn hỏi Vương Gia Vệ, xem anh ta có muốn quay phần tiếp
theo của Trùng Khánh sâm lâm hay không? Nếu có, hãy để câu chuyện của cô, Vương Huy, Trương Đình, Phùng Tùng quay thành phần tiếp theo. Đây chính là,Trùng Khánh sâm lâm phần hai, vô cùng chân thực, vô cùng rối rắm, ngoài sức tưởng tượng.
Sau khi Trương Đình quay về, ngoài mặt vẫn cứ “ớt cay” như trước, thế nhưng nội tâm của cô ấy có nhiều ngổn ngang.
Song, Trương Đình quả thực là cô nàng “ớt cay” Trùng Khánh, có ý muốn
nói là phải nói ra ngay. Thế nên vào một buổi tối, Trương Đình đã xua
đuổi hai chị em kia ra khỏi phòng, vào thẳng vấn đề chính với Châu Tuệ:
“Chúng tớ bên nhau được hơn một năm rồi”.
Châu Tuệ không đếm xỉa gì đến Trương Đình, ngoài mặt vẫn si mê nhìn ngắm Kim Thành Vũ như trước.
Trương Đình nói: “Nếu cậu muốn nói chuyện này cho Phùng Tùng biết, tớ
sẽ không ngăn cản cậu. Dù sao thì chúng tớ cũng ở bên nhau rồi, cũng lên giường rồi, cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đi”.
Châu Tuệ đứng dậy, nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Các cậu thế nào chẳng có liên quan gì đến tớ cả”.
Châu Tuệ mở cửa, đi ra ngoài. Cô đi thẳng đến bên cạnh khe suối hoa
đào khét tiếng. Nhìn dòng suối hoa đào đục ngầu, lòng cô lại sáng rõ
hơn.
Cô muốn nói với Kim Thành Vũ, trong lòng cô cũng có một dòng suối hoa đào, nơi ấy bát ngát hoa đào, phong cảnh tươi đẹp.
Lần này, Châu Tuệ đã được giải thoát hoàn toàn. Cô hạnh phúc ngâm nga ca khúc Giải thoát của Trương Huệ Muội.
Giải thoát chính là đồng ý thừa nhận đó là sai lầm. Em không nên níu kéo
thêm nữa. Anh có thể tự do ra đi, em có thể tự do sống thật tốt.
Giải thoát là sau khi hiểu ra được mọi chuyện, lau khô nước mắt, kiếm tìm một phương hướng khác, tiến về phía trước.
Thế giới này rộng lớn lắm, em sẽ thực hiện được giấc mộng của mình.
Đúng vậy, thế giới này rộng lớn lắm, khi lòng bạn có một dòng suối hoa
đào, vậy hãy tự do tuôn chảy đi, chảy đến Trường Giang, chảy ra biển
lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...