Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của người chào hàng công ty bảo hiểm.
Châu Tuệ cất giọng nhàn nhạt: “Xin lỗi, tôi bị mắc bệnh ung thư vú, còn một
năm nữa thôi. Anh chị thực sự muốn mời tôi tham gia vào chương trình bảo hiểm sao?”.
Nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm khựng lại năm giây, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Châu Tuệ cười khổ: “Cậu thấy đấy, không cần tôi phải cho họ vào danh sách
đen, hiện giờ họ chắc chắn đã cho tôi vào danh sách đen rồi”.
Vương Huy sốt ruột đứng dậy: “Không được, anh không thể để em chờ chết như vậy được. Anh phải làm cho em tiếp tục sống”.
Châu Tuệ: “Vương Huy, cảm ơn cậu đã đến thăm tôi. Cậu nên đi đi thì hơn.
Cuộc sống của cậu còn dài lắm, còn tôi chỉ có một năm nữa thôi là phải
đi đến nơi tôi nên đến rồi. Cậu không phải thương hại tôi, tôi sẽ ra đi
thanh thản”.
Vương Huy bắt đầu gào lên với Châu Tuệ: “Anh không
phải là thương hại em. Anh vẫn yêu em. Những năm qua, anh vẫn không quên được em. Em ra đi thanh thản, vậy anh thì sao?”.
Châu Tuệ: “Vương Huy, cậu đừng đùa nữa, trước giờ tôi không tin rằng cậu từng yêu tôi”.
Vương Huy: “Trong lòng anh có ai, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Hồi đại
học, là anh làm cho em tổn thương, nhưng trong lòng anh có em có cả Cố
Tiểu Yến. Anh muốn xua đuổi Cố Tiểu Yến đi một cách triệt để, chỉ giữ
lại mình em, em hiểu không?”.
Châu Tuệ buồn rầu tựa vào sô pha: “Những lời cậu nói khiến tôi choáng váng quá! Tôi muốn nghỉ ngơi một lát đã”.
Vương Huy: “Chẳng lẽ cha mẹ em không biết em bị bệnh sao?”.
Châu Tuệ: “Sức khỏe của cha mẹ tôi không được tốt, tôi không muốn để họ biết”.
Vương Huy: “Vậy một mình em ở đây chống chọi với tử thần?”.
Châu Tuệ: “Tôi còn có thể làm thế nào?”.
Vương Huy: “Từ hôm nay trở đi, anh sẽ ở chỗ em”.
Châu Tuệ: “Cậu làm gì vậy?”.
Vương Huy: “Anh phải chăm sóc em, phải đưa em đi khám bệnh”.
Châu Tuệ: “Vương Huy, hiện giờ tôi không còn cảm giác gì với cậu nữa. Tôi
không phải là Châu Tuệ của hồi học đại học ở Trùng Khánh nữa. Hiện giờ
tôi là người phụ nữ đã ly hôn, là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, là một người phụ nữ bị bác sĩ phán tử hình, cậu hiểu không?”.
Vương Huy: “Anh hiểu là trong lòng anh vẫn có em, bất kể em trong lòng có anh hay không, anh vẫn phải ở lại đây với em!”.
Châu Tuệ: “Cậu đây là đang giở trò lưu manh đấy!”.
Vương Huy: “Đúng vậy, anh đang giở trò lưu manh, từ lúc mới bắt đầu anh đã
từng giở trò lưu manh với em, anh cả đời này muốn giở trò lưu manh với
em, thì sao nào?”.
Châu Tuệ suy sụp nhìn Vương Huy: “Vương Huy, hiện giờ cậu vẫn chưa kết hôn sao?”.
Vương Huy: “Chưa!”.
Châu Tuệ: “Không có bạn gái?”.
Vương Huy: “Vừa chia tay hôm nay rồi”.
Châu Tuệ: “Chia tay rồi? Tại sao?”.
Vương Huy: “Bởi vì cô ta chưa từng thật lòng yêu anh. Anh cũng không thực sự
yêu cô ta. Cô ta chỉ muốn để anh nổi tiếng, sau khi anh nổi tiếng có thể khiến cô ta nổi tiếng theo, hiện giờ chắc hẳn là cô ta đang nằm trên
giường của một ca sĩ có chút tiếng tăm nào đó rồi”.
Châu Tuệ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt phiền muộn: “Vương Huy, cậu sẽ không thảm hại hơn tôi đấy chứ?!”.
Vương Huy: “Đừng nói nhảm nữa, mau chuẩn bị cho anh một chiếc giường đi”.
Châu Tuệ: “Tôi chỉ thuê có một gian phòng bé thế này, một chiếc giường nhỏ thế này, ngay cả sô pha cũng nhỏ thế kia”.
Vương Huy: “Anh đi mua giường”.
Vương Huy quay người ra khỏi phòng, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Hai mươi phút sau, Vương Huy thở hổn hển vác chiếc giường gấp đi vào.
Châu Tuệ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Chỉ một chốc lát thế, cậu lấy ở đâu ra chiếc giường vậy?”.
Vương Huy: “Lôi từ trong lều của một người dân công ra”.
Châu Tuệ: “Cậu trộm giường của dân công người ta?”.
Vương Huy: “Mua! Anh đưa cho ông ta hai trăm tệ, ông ta vui sướng hết mức, cứ gọi anh là anh trai mãi. Chú dân công ấy cũng sắp năm mươi đến nơi
rồi!”.
Vương Huy đặt chiếc giường gấp ở một góc phòng, mặt ngơ ngác nhìn Châu Tuệ: “Có cần phải treo rèm cửa sổ không?”.
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Vương Huy, hiện giờ tôi hơi hoảng loạn. Chúng ta bình tĩnh lại một chút được không?”.
Vương Huy: “Bình tĩnh cái khỉ ấy. Muốn ăn gì, anh nấu cho em chút đồ ăn”.
Châu Tuệ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt kinh ngạc: “Cậu biết nấu ăn sao?”.
Vương Huy: “Một ca sĩ không muốn làm đầu bếp thì không phải là một tên lưu manh tốt”.
Châu Tuệ phì cười.
Vương Huy cũng cười ngốc nghếch nhìn Châu Tuệ: “Tài nghệ nấu nướng của anh quả thực là không tồi đâu”.
Châu Tuệ: “Vậy cậu nấu chút cháo, làm chút nộm, nộm rau chân vịt đi”.
Vương Huy: “Em xác định là rau chân vịt?”.
Châu Tuệ: “Đã lâu lắm rồi tôi không ăn rau chân vịt, nhìn thấy cậu, tôi đúng thật là muốn ăn chút rau chân vịt”.
Vương Huy: “Em nghỉ ngơi chút đi, nửa tiếng sau anh sẽ làm xong cho em. Trong nhà có rau chân vịt không?”.
Châu Tuệ: “Không có”.
Vương Huy: “Thế gạo thì sao?”.
Châu Tuệ: “Cũng không có”.
Vương Huy: “Vậy mọi ngày em ăn uống thế nào hả?.
Châu Tuệ: “Gọi đồ ăn ngoài”.
Vương Huy: “Có bếp không?”.
Châu Tuệ: “Có”.
Vương Huy: “Đợi anh”.
Vương Huy lại vội vàng xông ra khỏi nhà.
Hai mươi phút sau, Vương Huy người đầm đìa mồ hôi xách một ít mỳ gạo, một
bó rau chân vịt to tướng, và các loại gia vị như muối, dầu bước vào nhà.
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Một mớ rau chân vịt lớn thế này? Ăn một tháng chưa chắc đã hết”.
Vương Huy: “Em yên tâm đi, anh có thể làm cho em hai mươi món từ rau chân vịt”.
Châu Tuệ: “Trời đất, Vương Huy, cậu nên mua thêm một vài loại rau khác,
chúng ta không thể chỉ ăn mỗi rau chân vịt, phải vậy không?”.
Lúc này, một ông chú dân công năm mươi tuổi vác một túi rau bước vào.
Vương Huy: “Ông anh, đặt ở đây đi”.
Chú dân công đặt rau lên sàn.
Chú dân công cười ngốc nghếch nhìn Vương Huy: “Anh trai nhỏ, sau này có việc gì cứ gọi tôi nhé”.
Vương Huy rút ít tiền ra đưa cho chú dân công. Chú dân công vội vàng đẩy về:
“Anh trai nhỏ, tôi không thể lấy thêm tiền của anh được”.
Châu Tuệ: “Chú là người Tứ Xuyên?”.
Vương Huy: “Ông ấy là người Phù Lăng, Trùng Khánh. Ông ấy còn biết cả Dương Gia Bình bên trường học của chúng ta nữa cơ”.
Chú dân công: “Đúng vậy, đúng vậy, bên đó còn có vườn bách thú, tôi từng làm thuê ở đó”.
Châu Tuệ: “Đã lâu lắm rồi không nghe người ta nói tiếng Trùng Khánh, cảm thấy vô cùng thân thiết”.
Chú dân công: “Em gái nhỏ, sau này có chuyện gì cứ gọi tôi. Tôi ở dưới tầng lầu của hai người, tôi đi trước đây nhé!”.
Chú dân công ra khỏi cửa.
Vương Huy: “Em nghỉ ngơi một lát đi, nửa tiếng sau anh gọi em dậy ăn cơm”.
Cứ như vậy, Châu Tuệ nằm nghỉ nửa tiếng. Nửa tiếng sau, Vương Huy nhễ nhại mồ hôi ra khỏi nhà bếp, bưng cháo, rau chân vịt lên. Anh còn làm cả
trứng gà xào cà chua, khoai tây thái sợi xào.
Châu Tuệ vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Huy đặt những món ăn này lên bàn trà.
Vương Huy: “Đừng ngây người ra đó nữa, ăn chút đi”.
Châu Tuệ: “Sao cậu có thể làm được vậy?”.
Vương Huy: “Bạn gái cũ kia của anh ngày nào cũng ép anh nấu nướng. Nếu anh
không nấu, cô ta sẽ làm ầm làm ĩ, bắt người ta lên Lương Sơn chứ sao!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...