Sau khi ra khỏi Kim Lân Đài, Giang Trừng liền nhịn không được hỏi Ngụy Vô Tiện, "Ngươi thật sự muốn hủy Âm Hổ Phù?" Hắn hiểu Ngụy Vô Tiện, cũng biết Ngụy Vô Tiện sẽ không vì thỏa hiệp với Kim Quang Thiện mà hủy đi pháp bảo do chính mình luyện ra.
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.
"Vì sao?" Giang Trừng khó hiểu.
Thần sắc Ngụy Vô Tiện khó được nghiêm túc, "Âm Hổ Phù từ lúc được luyện ra, ta phát hiện thứ này cực kỳ tà môn.
Nó không nhận chủ, bất luận kẻ nào cũng có thể dùng.
Hơn nữa oán khí rất nặng, một khi không cẩn thận sẽ bị nó phản phệ.
Cho nên Kim Quang Thiện nói cũng có một phần đúng, Âm Hổ Phù này quá nguy hiểm."
"Vậy mà ngươi còn dám dùng!" Giang Trừng vừa nghe xong liền nóng nảy, "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Giang Trừng! Aaa, Giang Trừng ngươi bình tĩnh một chút." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ, "Không phải ta đã không có việc gì rồi sao."
"A Anh.
Đứa nhỏ này, làm sao lại dám dùng đồ vật nguy hiểm như vậy." Tàng Sắc cũng bị lời nói của hắn làm cho nghĩ mà sợ không thôi, hơi có chút trách cứ nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nhận sai, "Mẹ....
con sai rồi."
"Con đó!" Tàng Sắc bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Khoe mẽ gặp may.
Mau tới cho sư bá bắt mạch, đừng để lưu lại tai họa ngầm."
"Được." Ngụy Vô Tiện đồng ý, còn muốn nói gì đó đột nhiên phát hiện có người tới gần.
"Ngụy Anh!" Có người gọi hắn.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, "Lam Trạm? Sao ngươi lại ra đây?"
Người gọi hắn đúng là Lam Vong Cơ, lúc nãy Lam Vong Cơ thấy hắn đi rồi liền nhịn không được đuổi theo, chỉ là lúc gặp được người lại không biết nên nói gì.
Nên nói gì đây? Nói lúc trước ta thật sự không biết ngươi không có Kim Đan, cho nên không có ác ý? Nói ta chỉ là muốn đem ngươi về Lam gia bảo hộ ngươi, cũng không có ý muốn gây thương tổn cho ngươi? Nhưng những lời này đến bên miệng rồi cũng không biết nên nói như thế nào.
"Ta......" Y hơi hé miệng, muốn nói lại thôi, chỉ theo bản năng siết chặt nắm tay.
Ngụy Vô Tiện chờ Lam Vong Cơ nói chuyện, lại bỗng dưng nhìn đến bàn tay nắm chặt của y đang rỉ ra từng giọt từng giọt máu, "Lam Trạm! Tay ngươi!"
Lam Vong Cơ lúc này mới phát hiện lòng bàn tay bị mảnh vỡ lúc nãy cắt đứt còn đang chảy máu.
Ngụy Vô Tiện bất chấp Lam Vong Cơ không thích cùng người khác thân cận, cầm tay Lam Vong Cơ đem lòng bàn tay bày ra, chỉ thấy bàn tay ngọc vốn dùng để viết chữ đánh đàn nay lại có một miệng vết thương trải rộng, vết thương sâu nhất vẫn đan xen huyết nhục mơ hồ.
Toàn bộ bàn tay dính máu đỏ thẫm.
Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, "Ngươi làm sao thế này? Cũng không biết băng bó một chút, không đau sao?"
Lúc này Lam Vong Cơ mới bừng tỉnh, vừa rồi y xúc động bóp nát chén trà, lại không dùng linh khí hộ thể.
Có lẽ là theo bản năng muốn cảm thụ một chút đau đớn, lại không nghĩ rằng cuối cùng dọa cho Ngụy Vô Tiện nhảy dựng.
"......
Không có việc gì.
Không đau." Lam Vong Cơ chớp mắt, đột nhiên ý thức được tay y đang được Ngụy Vô Tiện nắm lấy.
Tàng Sắc ở một bên nhìn cơ hồ răng đều đau, tiểu tử thúi này, tìm một cô nương xinh đẹp không tìm lại cố tình tìm một nam nhân, vẫn là nam nhân từng âm thầm chiếm tiện nghi của nó!
Ngụy Vô Tiện không cảm nhận được mẫu thân nhà mình đang đau răng, quay đầu nhìn Khi Kính, "Sư bá! Dược! Người có dược trị thương không?"
Tàng Sắc nghe lại không nhịn được trợn trắng mắt, chỉ bị thương như vậy mà cũng dùng thuốc của sư tỷ ta? Rõ ràng chỉ cần vận chuyển một chút linh lực là tốt lên thôi mà!
Khi Kính chỉ ôn nhu mà cười cười, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc trị thương với một chút băng gạc đưa qua.
Ngụy Vô Tiện khẩn trương không hề bủn xỉn mà cắn nút mở bình rải một lượng lớn lên bàn tay đang chảy máu của Lam Vong Cơ.
Không hổ là thuốc trị thương đặc chế, bôi thuốc lên, miệng vết thương vốn dữ tợn liền ngừng chảy máu, tốc độ hồi phục mắt thường có thể thấy được.
Giang Trừng ở một bên nhìn không biết như thế nào lại cảm thấy có chút ê răng.
Ngụy Vô Tiện sao lại thế này? Hắn và Lam nhị cảm tình tốt như vậy từ khi nào?
Ngụy Vô Tiện hồn nhiên không phát hiện có vấn đề gì, lại lấy băng gạc ra băng bó lại cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện bôi thuốc băng bó cho mình, biểu tình không chịu khống chế nhu hòa vài phần.
Chờ phục hồi tinh thần lại Ngụy Vô Tiện đã thuần thục băng bó tốt vết thương cho y, băng gạc còn dư ra được hắn thắt một cái nơ con bướm.
Lam Vong Cơ, "....."
Giang Trừng, "....."
Tàng Sắc chỉ muốn che mặt, xem như nàng đã nhìn ra, chỉ bằng thái độ của con trai mình đối với Lam Vong Cơ, trong lòng hơn phân nửa đã có hỗn tiểu tử Lam gia này, nhưng với chỉ số EQ của con trai nàng thật sự sợ là cũng không biết tình cảm của mình đâu.
Tàng Sắc than thở một tiếng, phải làm sao bây giờ? Con trai trong lúc không hiểu gì liền cong rồi, mà nó còn chưa ý thức được.
Nếu không.......
Thừa dịp nó còn chưa ý thức được thì nên nhanh tìm cho nó một người vợ hiền, thành thân ngay, gạo nấu thành cơm, ôm cháu nội?
Không được, nếu thật sự làm như vậy, sau này con trai phát hiện ra thì sẽ khó chịu tới chết.
Tàng Sắc tuy rằng muốn ôm cháu nội, nhưng mà cháu nội không phải là vấn đề, nàng đau lòng vì con trai mười mấy năm chia cách, mới vừa gặp nhau không lâu.
Chỉ có thể nói không ai hiểu con bằng mẹ, chính Ngụy Vô Tiện cũng không ý thức được tình cảm của mình đối với Lam Vong Cơ rốt cuộc như thế nào.
Hắn chỉ biết từ lúc đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì đã đặc biệt thích tiểu cũ kỹ này, chỉ cảm thấy tiểu cũ kỹ này lúc bị hắn chọc thay đổi bộ dáng thì đặc biệt vui vẻ.
Tuy rằng mấy năm nay bởi vì hắn tu quỷ đạo, Lam Vong Cơ thấy hắn liền muốn bắt hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn đối với tiểu cũ kỹ này phiền chán không thôi.
Hơn nữa cũng không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, từ lần vây săn Bách Phượng sơn tới nay, thái độ của Lam Vong Cơ đối với hắn tốt hơn rất nhiều, gặp lại cũng không có nói muốn dẫn hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa.
Ôn Tình và Ôn Ninh còn ở Cùng Kỳ đạo chờ họ, Ngụy Vô Tiện cũng không trì hoãn thêm, thuận tiện nói vài câu với Lam Vong Cơ rồi từ biệt rời đi.
Lam Vong Cơ vẫn rầu rĩ, bị hắn trêu chọc cũng chỉ nói nhàm chán, cuối cùng thắng đến khi Ngụy Vô Tiện để Giang Trừng ngự kiếm mang đi rất xa mới ý thức được cái gì mình cũng chưa kịp nói.
*******
"Quan hệ của ngươi với Lam nhị từ bao giờ mà tốt như vậy?" Trên đường ngự kiếm, Giang Trừng nhớ tới hình ảnh vừa rồi, cảm giác không đúng chỗ nào đó nhưng lại không nói nên lời.
Đúng a! Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa rồi sao ta lại khẩn trương lo lắng cho tiểu cũ kỹ như vậy? Còn tự mình băng bó cho y.
Bất đắc dĩ suy nghĩ nửa ngày hắn cũng không nghĩ ra nguyên cớ, chỉ có thể lắc đầu vô tội mà nói, "Ta cũng không biết a.
Chắc là quan hệ của chúng ta vẫn luôn rất tốt."
"....." Giang Trừng hảo huyền không biết nói gì, bất quá e ngại Tàng Sắc và Khi Kính mà không thể nói lời thô tục, chỉ có thể phun tào trong lòng: Ngươi con mẹ nó lừa quỷ hả? Quan hệ của hai ngươi tốt? Lúc Xạ Nhật Chi Chinh ngươi vừa thấy mặt hắn đã chạy trối chết, quên rồi sao?
"Đúng rồi, lúc ở Kim Lân Đài ngươi nói muốn đem những người Ôn gia kia đến Loạn Tán Cương là như thế nào?" Không nghĩ đến vấn đề rối rắm liên quan đến Lam Vong Cơ nữa, Giang Trừng nói sang chuyện khác, cảm thấy nếu càng nói nữa thì hắn sẽ càng có khả năng bạo phát.
"Cái này a." Ngụy Vô Tiện không chút để ý nói, "Ngươi yên tâm, Loạn Tán Cương cũng không ghê gớm lắm đâu, không đáng sợ như các ngươi nghĩ.
Thu thập tốt thì người có thể ở lại được."
"Loạn Tán Cương là địa phương quỷ quái gì mà ngươi có thể ở?"
"Như thế nào không thể.
Ta đã ở đó ba tháng."
Giang Trừng đột nhiên không nói, Ngụy Vô Tiện mất tích ba tháng, lại trở về tu một thân quỷ đạo.
Lúc trước hắn vẫn luôn không biết Ngụy Vô Tiện tu ở đâu, thì ra là ở Loạn Tán Cương sao?
"......
Ngươi như thế nào lại tới Loạn Tán Cương?" Giang Trừng do dự một chút, vẫn là hỏi ra.
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến việc đổi đan cũng đã nói với Giang Trừng, giống như chuyện gì cũng đã có thể nói, "Lúc ta ước định gặp lại ngươi dưới chân núi, ngày đó ta xuống núi trước liền vào trấn, ai biết đi vào thì bị Ôn Triều kia phát hiện.
Ôn Triều muốn giết ta, ta liền uy hiếp hắn nói nếu ta chết sẽ hóa thành lệ quỷ trở về tìm hắn báo thù, tên nhãi đó nhát gan, sợ ta chết thật sự sẽ biến thành lệ quỷ tìm hắn báo thù, liền ném ta vào Loạn Tán Cương."
Hắn nói nhẹ nhàng, Giang Trừng nghe lại nghĩ mà sợ không thôi.
Nếu lúc ấy Ôn Triều không bị hắn dọa sợ trực tiếp giết chết hắn thì chỉ sợ thi thể của Ngụy Vô Tiện đến bây giờ cũng không còn.
Huống hồ Di Lăng Loạn Tán Cương là địa phương gì không ai không biết, tự cổ chí kim không ai có thể từ đó thoát ra, Ngụy Vô Tiện khi đó không có Kim Đan sao có thể giãy giụa ở đó ba tháng? Giang Trừng không dám nghĩ.
Tàng Sắc nghe đối thoại bên kia của Ngụy Vô Tiện, hận thấu Ôn Triều trong miệng hắn.
Nếu bây giờ Ôn Triều còn sống nói không chừng nàng sẽ trực tiếp xông lên thiên đao vạn quả báo thù cho con trai mình.
Đáng tiếc sự tình đều đã xảy ra, mà Ôn Triều cũng đã chết.
Trở lại Cùng Kỳ đạo đã gần nửa đêm, những người Ôn gia kia đại khái đã nói lại tình huống cho Ôn Tình, mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi, chờ đến khi bọn người Giang Trừng trở về.
Ôn Ninh đã tỉnh, tuy rằng bởi vì vết thương trên người không thể động, nhưng nhìn chung đã không có nguy hiểm gì, chỉ cần tu dưỡng thật tốt, thương thế trên người hồi phục thì lại là một thiếu niên tung tăng nhảy nhót.
Có thể là bởi vì xác nhận đệ đệ không có việc gì, thể xác và tinh thần Ôn Tình đã mệt mỏi, ghé vào bên giường Ôn Ninh ngủ, thẳng đến lúc mọi người trở về đẩy cửa vào nàng mới giật mình tỉnh dậy.
Sợ bên phía Kim Quang Thiện lại nảy sinh chuyện xấu, Ngụy Vô Tiện vừa thấy Ôn Tình liền muốn đem chuyện dẫn bọn họ đến Di Lăng Loạn Tán Cương nói ra, Ôn Tình nghe xong cũng không hỏi vì cái gì lại đến Loạn Tán Cương, mạng của mọi người đều là được Ngụy Vô Tiện cứu, cũng không có gì đáng sợ.
Liền thu thập nhanh chóng, lấy mấy con kỵ mã của đốc công Kim gia bỏ lại, hai ba người cưỡi một con ngựa, còn lại hai nữ quyến được Khi Kính và Tàng Sắc ngự kiếm mang theo, một tiểu hài tử vẫn luôn ngoan ngoãn không lên tiếng La Thanh Dương được ngự kiếm mang đi.
Ôn Tình nghỉ ngơi lâu như vậy cuối cùng cũng hồi phục sức lực, kiên trì ngự kiếm mang theo đệ đệ chưa thể động đậy.
Đoàn người chuẩn bị thỏa đáng, lập tức đi suốt đêm, đích đến là Di Lăng Loạn Tán Cương.
Di Lăng Loạn Tán Cương, toàn bộ tu chân giới không ai không biết, không ai không hiểu, là chiến trường vạn người chết trong truyền thuyết.
Thời điểm bọn họ đến trời còn chưa sáng, chưa tới gần đã có thể cảm nhận được cỗ khí tức bất thường kia, cả ngọn núi đều là màu đen của oán khí, làm bạn với bóng đêm, từ xa nhìn lại tựa như u minh quỷ vực trong truyền thuyết.
"Ngươi xác định địa phương quỷ quái này có thể ở sao?" Giang Trừng chỉ nhìn liền cảm giác cả người không được tự nhiên, nghĩ đến việc Ngụy Vô Tiện ở đây ba tháng hắn liền khó chịu không nói nên lời.
Nếu không phải đem Kim Đan cho hắn, Ngụy Vô Tiện sẽ không đến nỗi chịu cực khổ như vậy.
"Giang Trừng ngươi đừng suy nghĩ nhiều, bãi tha ma này nhìn qua thì đáng sợ thôi, kỳ thật bên trong không dọa người như vậy đâu." Ngụy Vô Tiện mở to mắt nói dối, lúc hắn nói với Giang Trừng đã quên mẫu thân còn đi ở phía sau, nếu để mẫu thân biết trong ba tháng kia hắn đã sống như thế nào, khẳng định nàng sẽ đau lòng muốn chết.
Giang Trừng nhìn hắn một cái, cũng biết hiện tại không phải lúc ý kiến được nữa, trầm mặc một lát vẫn là dẫn người vào núi.
Từ dưới chân núi đã có vô số tẩu thi du tẩu, nhưng bởi vì có Ngụy Vô Tiện nên những tẩu thi nọ vừa thấy đoàn người liền tránh đi rất xa.
Một đường vào núi cực kỳ bình tĩnh.
"Đi bên này." Ngụy Vô Tiện cắm cây đuốc ở phía trước dẫn đường, trong bóng đêm đường núi không dễ đi, đặc biệt hiện tại đã gần hừng đông, ánh trăng bị che khuất, toàn bộ trời đất phá lệ hắc ám.
Một đoàn người Ôn gia không lên tiếng theo sát phía sau.
Tiểu hài tử duy nhất được La Thanh Dương ôm trong ngực.
"Tới rồi, chính là nơi này!" Từ trời tối đến hừng đông, thời điểm nắng sớm mờ mờ lên họ mới tới nơi, bên ngoài một sơn động thật lớn.
Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, Ôn Tình liền bắt đầu chỉ huy người Ôn gia ở bên ngoài sơn động xây dựng một chỗ dung thân.
"Giang Trừng, nếu không ngươi mang Miên Miên cô nương, mẫu thân và sư bá ta về Liên Hoa Ổ trước." Ngụy Vô Tiện quay đầu nói với Giang Trừng, "Ta ở đây giúp bọn họ ổn định xong liền trở về."
Giang Trừng không để ý đến ý kiến này của hắn, mang theo kiếm đi đến một phương hướng khác.
"A? Ngươi đi đâu vậy?" Ngụy Vô Tiện gọi.
"Ngươi ở yên đó đi." Giang Trừng cũng không quay đầu lại, thanh âm so với Ngụy Vô Tiện còn lớn tiếng hơn.
"Ngươi không quen thuộc Loạn Tán Cương, đừng đi lung tung." Ngụy Vô Tiện muốn kéo Giang Trừng lại, nhưng bị Tàng Sắc giữ vai.
"Để A Trừng đi một chút." Tàng Sắc lắc đầu, nàng biết Giang Trừng muốn làm gì.
"Kia.....
mẹ.....
con....." Ngụy Vô Tiện vốn định nói Tàng Sắc, Khi Kính và La Thanh Dương về trước, lại bị Tàng Sắc gõ lên trán, "Ngao! Mẹ à! Đau đau đau!"
"Còn biết đau?" Tàng Sắc giận dỗi nói, "Con muốn mẹ đi đâu? Thành thành thật thật làm việc đi."
Cuối cùng mọi người hợp lực ở lại xây vài ngôi nhà cho người Ôn gia, bên trong sơn động cũng thu thập một phen để Ôn Tình và nữ quyến ở.
Ôn Ninh còn cần dưỡng thương, cho nên cũng tạm thời ở trong sơn động để Ôn Tình chăm sóc.
Tàng Sắc và Khi Kính ở phụ cận đi một vòng, dùng pháp trận của Bão Sơn Tán Nhân cày cấy một mảnh đất lớn.
Như vậy thì khi mọi người về Vân Mộng, người Ôn gia có thể ở trên núi tự trồng trọt nuôi cấy mà sống qua ngày.
Nhưng mà bất kể như thế nào thì Ngụy Vô Tiện vẫn thường xuyên tới đây nhìn một cái, miễn cho người Ôn gia không cẩn thận đụng phải tẩu thi dưới chân núi.
Chờ bọn họ thu thập ổn thỏa, Giang Trừng mới mang theo một thân chật vật trở lại.
Ngụy Vô Tiện bị bộ dáng của Giang Trừng dọa sợ, Giang Trừng từ trước đến nay rất coi trọng mặt mũi, lúc này phát quan vấn tóc cũng không biết đã chạy đi đâu, trên y phục cũng bị thủng lỗ chỗ.
Không nhìn ra ngoại thương trên người, chỉ có y phục bị rách, cũng không biết có thật là không bị thương hay không, hay đã dùng linh khí điều tiết miệng vết thương khép miệng cả rồi.
Nghĩ đến hẳn là nguyên nhân sau, bởi vì trên người hắn còn dính vết máu đây này.
"Ngươi làm gì vậy?" Ngụy Vô Tiện duỗi tay muốn dìu hắn, lại bị hắn gạt ra, đặt mông ngồi thẳng xuống đất.
"Đây là bãi tha ma ngươi nói không có gì nguy hiểm?" Giang Trừng mệt đến chân cũng mềm, nhưng lại có sức trừng Ngụy Vô Tiện.
Lúc nãy hắn muốn cảm thụ một chút cảm giác ba tháng kia của Ngụy Vô Tiện rốt cuộc trải qua như thế nào, vì thế hắn không cần linh lực liền đi vào giữa đàn hung thi.
Sự thật chứng minh hắn thật sự kém sư huynh quá xa, Ngụy Vô Tiện không có Kim Đan dưới tình huống như bãi tha ma sống ba tháng, mà hắn một ngày cũng không sống nổi.
Nếu không phải lúc nãy triệu hồi Tử Điện, thì sợ là cũng không về được.
Ngụy Vô Tiện tuy rằng không biết Giang Trừng đã làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng này cũng đoán ra được.
"Giang Trừng, ngươi bị ngốc hả? Khi đó ta không có biện pháp, không muốn chết nên chỉ có thể dốc toàn lực mà sống.
Ngươi đang êm đẹp không linh lực xông loạn lên núi làm gì, nếu thật sự xảy ra chuyện......" Thật sự xảy ra chuyện thì ngươi bảo ta ăn nói với Giang thúc thúc và Ngu phu nhân như thế nào.
"Vậy nếu ngươi xảy ra chuyện thì sao?" Giang Trừng cơ hồ là rống lên, "Nếu ngươi không sống sót trở về thì sao? Ngươi bảo ta và a tỷ phải làm sao bây giờ? Chúng ta đã nói, ba người vĩnh viễn không rời xa nhau.
Ngươi đáp ứng ta, cả đời nâng đỡ ta.
Cả đời! Ta chưa chết ngươi dám chết trước thử xem!"
Ngụy Vô Tiện hơi giật mình không lên tiếng, lại bị Giang Trừng bắt lấy cổ áo, "Ngươi nghe đây Ngụy Vô Tiện! Ta chưa chết thì không cho phép ngươi chết! Nếu ngươi dám chết trước ta sẽ đào mồ ngươi lên!"
"Uy, Giang Trừng, ngươi đừng có không nói lý như vậy chứ." Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, "Nếu ta sống thọ nhưng lại chết trước ngươi một chút, ngươi còn không cho ta an ổn xuống mồ sao?"
"Dù sao thì......
không cho phép ngươi chết trước ta!" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi.
"Ta nói hai tên tiểu tử các con." Thình lình thanh âm dọa hai người nhảy dựng, "Mấy ngày nữa sư bá các con sẽ chuẩn bị một ít thuốc bổ, đỡ phải lo lắng xem ai chết trước."
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Tàng Sắc cười cười đứng phía sau.
"Mẹ à! Con sai rồi!"
"Bá mẫu! Con sai rồi!"
Editor: Ngáo
Đã đăng: 23:33 - 29/03/2020
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...