Bên trong đại sảnh, vừa thấy Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, mọi người lập tức an tĩnh lại.
Nữ tử lúc này nhìn thấy người đến giải vây cho mình, cắn răng đi tới đứng yên bên người Tàng Sắc.
Nếu Giang Trừng mở miệng, những người đó chắc hẳn sẽ trào phúng cười cợt nữ tử kia, những người cười cợt lúc nãy như bị cấm ngôn, mà ánh mắt lại không giấu được vẻ trào phúng: Xem đi, các ngươi vừa ép người ta ra khỏi gia môn, quay đầu người ta liền có sự lựa chọn tốt hơn.
"Giang tông chủ." Kim Quang Thiện ngồi trên chủ tọa thấy thế mở miệng, "Rốt cuộc cũng tới.
Mau ngồi xuống."
Giang Trừng nhìn lướt qua vị trí lúc trước của mình, bên phía tay phải Kim Quang Thiện, hiển nhiên là lưu lại cho hắn.
Chỉ là vị trí kia chỉ có thể ngồi một người, quả thực là hảo tâm cơ.
"Giang mỗ vẫn nên đứng nói thì hơn." Giang Trừng nói.
Thần sắc Kim Quang Thiện cứng đờ, không nghĩ tới Giang Trừng thế nhưng không nghe an bài, "Vậy làm sao được......."
"Kim tông chủ không cần nhiều lời, lần này Giang mỗ tới là vì một việc." Giang Trừng căn bản không đợi Kim Quang Thiện nói xong, trực tiếp ngắt lời.
Kim Quang Thiện bị người đánh gãy lời, sắc mặt biến thành màu đen.
Bất quá rốt cuộc Giang Trừng là gia chủ một đại gia tộc, lại khống chế cảm xúc xuống, "Không biết Giang tông chủ là vì chuyện gì?"
Giang Trừng nói, "Lúc trước bách gia luận công phân chia tù binh, một phần kia của Giang thị ta hình như còn chưa được phân.
Lần này Giang mỗ tới chính là muốn nhóm người kia."
"A?" Kim Quang Thiện ngoài cười nhưng trong không cười, "Lúc trước Giang tông chủ nói không cần, không nghĩ tới hiện giờ lại muốn.
Không biết Giang tông chủ muốn làm gì?"
"Giang mỗ tự nhiên có dụng ý của mình." Giang Trừng có chút không kiên nhẫn, "Không phiền Kim tông chủ lo lắng."
Nghe hai người đối thoại, những người trong sảnh lại bắt đầu châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận.
"Giang tông chủ, ta nhớ rõ Liên Hoa Ổ và Ôn thị có huyết hải thâm thù, Giang lão tông chủ và phu nhân chính là bị Ôn thị làm hại, hiện giờ nếu Giang tông chủ bảo hộ người Ôn gia......." Người nói chính là một vị khách khanh của Kim gia, chỉ là chưa dứt lời đã bị Giang Trừng dùng ánh mắt như muốn giết người trừng dọa sợ không dám nói tiếp.
Biểu tình của Ngụy Vô Tiện cũng khó coi, khí thế trên người càng thêm lạnh lùng, "Nguyên nhân là như vậy, mới muốn mang những người Ôn gia đó đi." Hắn cười, chỉ là ý cười lại dị thường tà tứ, "Ngày trước ta tìm được một địa phương rất tốt, vừa lúc để giam giữ người Ôn gia."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Diêu tông chủ kia lại mở miệng hỏi, "Không biết địa phương Ngụy công tử nói là địa phương tốt nào?"
Ngụy Vô Tiện cười phun ra năm chữ, "Di Lăng, Loạn Tán Cương."
Lời còn chưa dứt, trong sảnh đã im ắng đến có thể nghe tiếng kim rơi.
Ai không biết Di Lăng Loạn Tán Cương là địa phương nào chứ, người sống vào đó thì cũng không còn hồn mà về, mặc dù tu sĩ Kim Đan đi vào cũng sẽ chết ở bên trong.
Hiện giờ Ngụy Vô Tiện muốn đem người Ôn gia ném tới đó, thì bảo hộ như thế nào, rõ ràng chính là muốn tra tấn chết Ôn cẩu.
Nghĩ như vậy một số người rùng mình, chỉ nghĩ Ngụy Vô Tiện này thật sự tà ma ngoại đạo, cũng không tránh khỏi việc độc ác một chút.
"Nhưng ta nghe nói, lúc trước Ngụy công tử còn cứu một vị nữ tử của Ôn gia." Có người còn hoài nghi.
"Không sai, hơn nữa hôm nay Ngụy công tử ở Cùng Kỳ đạo còn cứu một người Ôn gia, hình như tên là Ôn Ninh đúng không? Vì cứu hắn Ngụy công tử còn giết một người Kim gia, làm trọng thương một người." Sắc mặt Kim Quang Thiện không vui.
"Không phải Ngụy Vô Tiện làm." Giang Trừng đột nhiên nói.
"Giang tông chủ cũng không thể vì bảo hộ Ngụy Vô Tiện mà nói bậy a." Có người âm dương quái khí chen vào, vẫn là vị Diêu tông chủ kia.
Giang Trừng trừng mắt nhìn họ Diêu kia một cái, "Người Kim gia kia là do ta đánh."
Kim Quang Thiện đang còn muốn châm ngòi ly gián, "......."
Giang Trừng nhìn về phía Kim Quang Thiện, "Ta còn chưa hỏi Kim tông chủ đâu, Kim tông chủ hẳn là cũng biết ta ở Cùng Kỳ đạo nhìn thấy gì? Người Kim gia các ngươi mỗi người cầm một cái bàn ủi, Ôn thị cũng từng dùng bàn ủi trừng trị gia nô phạm sai lầm, trừ bỏ gia văn thì bề ngoài giống nhau như đúc.
Không biết ý của Kim tông chủ là gì? Noi theo Ôn thị sao?"
Mọi người nghe vậy thần sắc khác nhau, chỉ có một chút giống nhau, nhìn về phía người Kim gia đều mang theo một chút phòng bị.
Sắc mặt Kim Quang Thiện càng thêm khó coi, lại còn nhớ rõ đề tài bắt đầu, "Giang tông chủ trước hết không cần nói sang chuyện khác.
Ngươi nói cái người bị trọng thương kia là do ngươi đả thương, vậy người bị giết thì sao? Chẳng lẽ hắn tự ngã chết?"
"Cũng không phải." Giang Trừng nói, "Người kia bị tẩu thi chặt đứt cổ mà chết."
"Quả nhiên......." "Ta đã nói......." Mấy vị gia chủ tiểu gia tộc trong nháy mắt kích động, rất giống người chết chính là người nhà của bọn họ.
"Đều câm miệng!" Tầm mắt Giang Trừng hung tợn đảo qua những người đó, "Ta nói là tẩu thi giết, nhưng ta có nói là Ngụy Vô Tiện giết sao?"
"Ách......" Mọi người ngơ ngẩn.
Từ Xạ Nhật Chi Chinh tới nay, tẩu thi giết người chẳng khác nào Ngụy Vô Tiện giết người, điểm này ai cũng nhận định như vậy, hiện giờ nghe thấy Giang Trừng nói thế, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Không có Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo thì trước đó tẩu thi không giết người sao? Còn không phải là ai cũng biết rồi sao.
Chỉ là hiện giờ có Ngụy Vô Tiện, mọi chuyện đều đẩy lên người hắn, trẻ con cách vách ban đêm khóc không ngừng cũng nói là do hắn dọa.
"Nhưng mà Ngụy Vô Tiện ở đó, nào có tẩu thi không nghe lời hắn." Có người nhỏ giọng nói thầm.
Thần sắc Tàng Sắc lạnh lùng nhìn về phía người nọ, "Con ta ở đó thì do con ta giết sao? Nếu ngươi cũng ở hiện trường lúc đó, ta nói là do ngươi giết thì ngươi có muốn giải thích gì không? Tự xưng là người tu tiên, tẩu thi khởi thi giết người nguyên nhân đầu tiên là vì báo thù, những kiến thức đó đều bị ngươi ăn mất rồi sao?"
Người nọ cũng không phải không có kiến thức này, biết thân phận của Tàng Sắc, thấy lời của mình bị Tàng Sắc nghe được thì sợ tới mức đầu co rụt lại không dám lên tiếng nữa.
"Kim tông chủ.
Chuyện đốc công bị tại hạ gây thương tích Liên Hoa Ổ sẽ tự nhiên bồi thường.
Chỉ là vị chết đi kia, nếu không phải sư huynh ta làm, chúng ta đương nhiên sẽ không nhận." Giang Trừng nói.
Kim Quang Thiện nỗ lực duy trì tươi cười dối trá trên mặt, không đến mức tan vỡ, thế cho nên gương mặt có chút vặn vẹo, "Một khi đã như vậy liền bỏ đi thôi, bất quá chỉ là Ôn cẩu mà thôi, Giang tông chủ muốn mang đi thì cứ mang đi.
Chỉ là chuyện Ngụy công tử cứu tỷ đệ Ôn Tình, Ôn Ninh là sự thật, chuyện này không thể cũng cho qua."
"Tỷ đệ Ôn Tình, Ôn Ninh là người Ôn gia, lúc Ôn Nhược Hàn ra tay làm ác cũng chưa từng ngăn cản, lúc Ôn gia như mặt trời ban trưa thì hưởng thụ tất thảy đãi ngộ tốt nhất, hiện giờ Ôn gia ngã xuống, tỷ đệ bọn họ vô luận có giết người hay không cũng không thoát khỏi chỉ trích." Người nói là Nhiếp Minh Quyết.
Trong mắt Nhiếp Minh Quyết luôn luôn không dung một hạt cát, Ôn gia và hắn có huyết hải thâm thù, hắn vừa không sợ Ngụy Vô Tiện và Tàng Sắc liền thản nhiên mở miệng.
"A!" Tàng Sắc đánh giá Nhiếp Minh Quyết một phen, cười lạnh một tiếng, "Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết? Nghe nói Xích Phong Tôn thị phi rõ ràng đại nhân đại nghĩa, ta thấy bất quá cũng chỉ có vậy."
"Ngươi!" Khách khanh Nhiếp gia lập tức phát tác, bị Nhiếp Minh Quyết ngăn lại.
Nhiếp Minh Quyết bị nói như vậy thần sắc cũng lạnh xuống, "Nhiếp mỗ nói không đúng sao?"
"Chẳng những không đúng, mà còn sai mười phần!" Tàng Sắc rất có khí phách, "Nếu Xích Phong Tôn là người thị phi rõ ràng, hiện giờ thái độ đối với người Ôn gia liền có thể không hỏi đúng sai? Liền bởi vì tỷ đệ Ôn Tình, Ôn Ninh là họ Ôn nên cùng người Ôn gia cùng nhau đi chết? Ngươi làm sao biết Ôn Tình không ngăn cản Ôn Nhược Hàn ra tay với gia tộc khác? Xích Phong Tôn có từng hiểu biết về tỷ đệ bọn họ không? Nếu tỷ đệ họ chẳng những chưa từng làm chuyện ác, ngược lại đã làm rất nhiều việc thiện thì sao? Ngươi nói Ôn Tình không ngăn cản Ôn Nhược Hàn, như vậy xin hỏi lúc đó Xích Phong Tôn đang làm gì? Lúc Ôn Nhược Hàn huyết tẩy Liên Hoa Ổ sao ngươi không đến ngăn cản? Có phải ngươi muốn nói ngươi ở Thanh Hà, chuyện đó ngoài tầm tay không? Vậy tỷ đệ Ôn Tình ở Di Lăng xa xôi làm sao ngăn được? Người Ôn gia làm nhiều việc ác, nên những người họ Ôn đều phải lấy chết tạ tội, thật là buồn cười! Đây là thời đại nào, Xích Phong Tôn đường đường như thế mà cũng có thể có những ý nghĩ này!"
Nhiếp Minh Quyết bị Tàng Sắc liên tiếp hỏi vô số vấn đề, sắc mặt lại càng khó coi, lại ngoài dự đoán không có phát tác.
Tính tình hắn kém nhưng cũng không phải ngốc, lời Tàng Sắc nói thật sự làm hắn suy nghĩ sâu xa.
Hắn mắng Ôn Tình không ngăn cản Ôn Nhược Hàn, nhưng nếu Ôn Tình vẫn luôn ở Di Lăng, cho dù có tâm ngăn cản thì đã sao, làm sao ngăn cản được.
Chỉ sợ là cũng giống hắn, chờ đến thời điểm biết được thì đã trễ.
Giờ khắc này hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu đổi vị trí thì hắn cũng đồng dạng không có biện pháp làm gì cả.
Hắc xác thật là bởi vì hận người Ôn gia nên đối với tỷ đệ Ôn Tình cũng có thành kiến, nếu thật sự Ôn Tình, Ôn Ninh không hề làm việc ác thì lời kia của hắn thật sự sai rồi.
"Ngươi làm sao chứng minh được tỷ đệ bọn họ chưa từng làm việc ác?"
"Ta có thể chứng minh." Khi Kính vẫn luôn an tĩnh đột nhiên tiến lên một bước mở miệng nói.
"Ngươi lại là ai?" Nhiếp Minh Quyết nhíu mày.
"A!" Ngụy Vô Tiện cười hì hì vỗ trán một cái, "Nhìn trí nhớ của ta này, đã quên giới thiệu: Vị này chính là đại đệ tử của sư tổ Bão Sơn Tán Nhân của ta, là Đại sư tỷ đồng môn của mẫu thân ta Tàng Sắc Tán Nhân, sư bá của ta, Khi Kính Tán Nhân."
Đại đệ tử của Bão Sơn Tán Nhân!
Thân phận này trong nháy mắt hấp thụ hết ánh sáng trong đại sảnh.
Lúc Tàng Sắc Tán Nhân rời núi bọn họ còn chưa cảm thấy có gì, nhưng hiện giờ đại để tử của Bão Sơn Tán Nhân cũng rời núi thì bọn họ liền không cản được một chút suy nghĩ.
Đại đệ tử cũng đã rời núi, Bão Sơn Tán Nhân đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, Bão Sơn Tán Nhân cũng muốn rời núi sao?
"A, đúng rồi, sư bá của ta hiện tại cũng là khách khanh của Giang gia." Ngụy Vô Tiện mặc kệ phản ứng của bọn họ, bổ sung một câu.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Giang Trừng đều không đúng rồi, có một Tàng Sắc Tán Nhân còn chưa đủ, lại thêm một Khi Kính Tán Nhân, này không phải rõ ràng nói cho mọi người sau lưng Giang gia có Bão Sơn Tán Nhân chống lưng sao? Hơn nữa còn có một người khai sơn quỷ đạo Ngụy Vô Tiện, hiện tại Giang gia đúng là sâu không lường được.
Khi Kính cũng mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ mở miệng làm chứng cho Ôn Tình, "Lúc Xạ Nhật Chi Chinh, ta đã từng lĩnh giáo qua y thuật của Ôn Tình, cũng từng ở Di Lăng một thời gian, khi đó Xạ Nhật Chi Chinh đã tiến vào thời kỳ giằng co, tỷ đệ Ôn Tình cũng không nghe theo Ôn Nhược Hàn điều khiển mà tham chiến, ngược lại an tĩnh ở Di Lăng hành y.
Di Lăng lúc ấy cũng có rất nhiều tu sĩ tham gia Xạ Nhật Chi Chinh bị thương, Ôn Tình cũng không hỏi bọn họ vì sao mà bị thương, chỉ đối xử bình đẳng, trị bệnh cứu người."
"Không sai, điều này ta có thể chứng minh." Tiếp theo lời nói là một lão giả nhìn qua rất tiên phong đạo cốt, "Lão phu chính là gia chủ Chu gia đóng giữ tiên môn thế gia ở Di Lăng.
Những năm gần đây vùng Di Lăng có vô số người chịu ơn trợ giúp của Ôn Tình cô nương, đặc biệt là những bá tánh bình thường.
Ôn cô nương xem bệnh không thu phí, nếu bá tánh trong nhà có chút khốn khổ không thể mua thuốc thì nàng liền xuất tiền túi thay người chẩn trị.
Những việc này nếu đi hỏi những bá tánh ở Di Lăng thì ai cũng biết.
Chỉ là chúng ta là tiên môn thế gia từ trước đến nay cao cao tại thượng, làm sao hiểu được khó khăn của trăm họ.
Từ lúc Ôn cô nương đảm nhiệm trạm giám sát ở Di Lăng tới nay, vùng Di Lăng ta quản chẳng những không giống như những vùng khác phải gian khổ kiếm ăn, ngược lại bá tánh sinh hoạt càng tốt hơn vài phần." Chu gia chủ một hơi nói rất nhiều, những lời này ông đã sớm muốn nói, chỉ là lúc trước bận tâm mình là một vị gia chủ tiểu gia tộc, sợ vì người Ôn gia mà xuất đầu lộ diện sẽ làm liên lụy gia tộc.
Mà nay thấy đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân cũng đã mở miệng làm chứng cho Ôn Tình, ông cũng không nhẫn nhịn nữa.
Ôn Tình ở Di Lăng cứu người vô số, gia tộc của ông cũng chịu không ít ân huệ của nàng, con trai duy nhất của ông trong Xạ Nhật Chi Chinh bị trọng thương, chính là Ôn Tình cứu về một mạng cho con ông.
"Vậy thì xem như Ôn Tình này thật sự là một người lương thiện, nhưng cùng Giang tông chủ có quan hệ gì chứ? Giang tông chủ và Ngụy công tử sao phải che chở cho tỷ đệ bọn họ?" Gia chủ Lịch Dương Thường thị mở miệng hỏi.
Giang Trừng vuốt Tử Điện trên tay cười lạnh, "Ngươi muốn biết sao? Được, ta đây liền nói cho ngươi."
"Giang Trừng......." Ngụy Vô Tiện có chút lo lắng mà nhìn về phía Giang Trừng.
"Ngươi im miệng." Giang Trừng tàn nhẫn trừng Ngụy Vô Tiện một cái, ngay sau đó hướng về phía mọi người, "Các vị hẳn là đều biết năm đó Vân Mộng Liên Hoa Ổ ta sở dị bị huyết tẩy là bởi vì có Hóa Đan Thủ Ôn Trục Lưu hóa đi Kim Đan của cha mẹ ta." Lúc hắn nói lời này cơ hồ đều là nghiến răng nghiến lợi, nếu lúc này Ôn Trục Lưu ở trước mặt hắn, sợ là hắn sẽ nhào lên đánh chết người đang sống sờ sờ.
Chính là bởi vì thời khắc này hận thù khắc sâu tận xương tủy, mọi người mới càng thêm khó hiểu vì sao hắn muốn che chở cho tỷ đệ Ôn Tình.
"Khi đó ta và sư huynh Ngụy Vô Tiện dưới sự bảo vệ của mẹ ta trốn ra khỏi Liên Hoa Ổ, sau đó bị Ôn thị tiếp tục đuổi giết.
Ta bị người Ôn gia bắt được, lại bị Hóa Đan Thủ hóa đi Kim Đan."
Mọi người ồ lên.
Kim Đan bị hóa đi? Tất cả mọi người đều biết Kim Đan bị hóa thì sau này không có biện pháp kết đan nữa, vậy Giang Trừng tu luyện như thế nào? Còn có thể tỏa sáng rực rỡ trong Xạ Nhật Chi Chinh.
"Giang Trừng, đừng nói nữa!" Ngụy Vô Tiện giữ chặt cánh tay Giang Trừng muốn ngăn cản Giang Trừng nói tiếp, Giang Trừng lại khăng khăng muốn nói.
"Các ngươi nhất định rất tò mò ta làm sao có thể kết đan một lần nữa đúng không." Sắc mặt Giang Trừng khó coi, lại vẫn tiếp tục nói, "Lúc ta mất đi Kim Đan, bị người Ôn gia nhốt lại, chính là Ôn Ninh lén lút thả ta ra, lại thay ta trộm di thể của cha mẹ ta hạ táng.
Sau đó Ôn Ninh mang ta và Ngụy Vô Tiện đến trạm giám sát Di Lăng dưỡng thương.
Thương thế của ta tốt lên, nhưng Kim Đan thật sự mất rồi.
Vì thế, sư huynh của ta Ngụy Vô Tiện, hắn phải làm phiền Ôn Tình, đem Kim Đan của mình đào cho ta!"
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người kinh ngạc khôn kể.
Loại chuyện này như thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng được.
Ngụy Vô Tiện thế nhưng buông bỏ Kim Đan của mình mà cho Giang Trừng, tình cảm sư huynh đệ của họ thật sự là không ai có thể so sánh được.
Cả người Lam Vong Cơ rung mạnh, bóp nát chén trà trong tay, mảnh sứ tuyết trắng cắt đứt lòng bàn tay cũng không để tâm.
Ngụy Anh của y, không còn Kim Đan.
Trước giờ y đã làm gì! Mấy năm nay mỗi lần y nhìn thấy hắn đều khuyên hắn bỏ quỷ đạo về chính đạo, nhưng mà Ngụy Anh không có Kim Đan.
Hắn lấy gì về chính đạo?
Cái gì y cũng không biết, nhiều lần làm Ngụy Anh khổ tâm, khó trách Ngụy Anh không thích y như vậy......
Giờ khắc này, từ đáy lòng Lam Vong Cơ đối với mình ghét bỏ thật sâu.
Không biết toàn cảnh không tỏ ý kiến, y cho rằng mình làm được, nhưng mà căn bản lại làm không được.
Giang Trừng hít sâu mấy hơi, đem hết thảy cảm xúc trong tâm thả ra, nhẹ nhàng đi không ít.
Ngụy Vô Tiện vì hắn làm những gì tất nhiên vĩnh viễn khắc trong tâm, Vân Mộng Song Kiệt, ai cũng đừng mong chia rẽ.
"Ôn Tình, Ôn Ninh đối với huynh đệ ta đều có đại ân, cho nên hai người này Giang mỗ nhất định phải bảo hộ rồi." Lúc này không ai phản bác lời Giang Trừng, cũng không có lý do gì để phản bác.
"Được, nếu Kim tông chủ đã đồng ý thì Giang gia ta đem những người Ôn gia kia đi.
Vậy Giang mỗ xin cáo từ." Giang Trừng vừa hành lễ, Ngụy Vô Tiện, Tàng Sắc và Khi Kính cũng xoay người muốn rời đi.
"Từ từ." Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại.
"Làm sao vậy?" Giang Trừng khó hiểu.
Ngụy Vô Tiện cười một chút, "Lúc trước Kim tông chủ không phải 'lo lắng' Âm Hổ Phù của ta mất khống chế sẽ hại người sao? Một tháng sau ở Di Lăng Loạn Tán Cương ta sẽ hủy diệt pháp bảo này trước mặt chư vị.
Thỉnh các vị một tháng sau đến Di Lăng chứng kiến." Hắn nói xong cũng mặc kệ lời của mình gây ra sóng to gió lớn như thế nào, túm lấy Giang Trừng đang ngạc nhiên xoay người rời đi.
Editor: Ngáo
Đã đăng: 23:30 - 29/03/2020
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...