Memories
Dừng xe ở ngoại ô thành phố Seoul cách căn biệt thự chừng 10 mét, Rose ngồi ngắm nhìn nó để nhớ về những ngày xưa.
Về Hàn Quốc được hơn 1 tuần nay nhưng đến bây giờ Rose mới có 1 chút cam đảm để bước đến đây, biệt thự với cái tên “Rose” mà ngày xưa cô và anh đã quyết định đặt, căn biệt thự mà cô và anh từng sống với nhau những ngày hết sức hạnh phúc, là món quà sinh nhật đầu tiên và cuối cùng anh dành tặng cô
Căn biệt thự vẫn vậy, vẫn là cái cổng gỗ màu trắng thấp ngang eo cô bao quanh căn biệt thự, cái lối vào được rải đầy sỏi nâu thật ngộ nghĩnh, căn biệt thự màu trắng với thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại lôi cuốn người qua lại chốn này, và đặc biệt là cả 1 vườn hồng đỏ mà anh đã đặc biệt trồng riêng cho cô.
Căn biệt thự này là món quà mà anh dành tặng cô, nơi chất chứa nhiều kỉ niệm đẹp và hạnh phúc của 2 người, nơi cô luôn muốn đến khi nghĩ về anh và bây giờ nó lại là nơi cô đau khổ nhất khi nghĩ đến.
[ nơi này vẫn vậy, mình vẫn rất yêu nó. Có vẻ như nó luôn được anh cho người dọn dẹp, anh vẫn quan tâm đến nơi này ư?]- khoé mắt cô đang cay cay vì những giọt nước mắt
Hít 1 hơi thật dài, cô quyết định bước xuống và đi vào trong căn biệt thự. Thật may là mã khoá nơi đây vẫn là mã cũ nên cô dễ dàng vào được.
Căn nhà vẫn sạch sẽ và gọn gang như có người ở, nhưng phản phất đâu đó vẫn có cái giá lạnh của việc thiếu vắng bóng người
- mọi thứ vẫn y như cũ, thật bất ngờ, em ko ngờ anh vẫn……… - cô lẩm bẩm trong khi nước mắt nóng hổi đã bắt đầu rơi
Tiếp tục bước đi vòng quanh căn nhà và cô dừng lại nơi cánh cửa phòng ngủ, căn phòng với bao kỉ niệm ngọt ngào nhất, là nơi đã hình thành nên Eric, cô lấy tay lau vội 2 hàng nước mắt lấy 1 chút vững tin để bước vào đó
Cảnh vật nơi đây chẳng khác 1 chút nào cả, đến từng chi tiết nó đều được giữ lại nguyên như cũ. Nhưng rồi cô chợt khựng lại tại nơi treo bức ảnh, trước đây nó chưa từng tồn tại nhưng sao bây giờ?
Bức ảnh là tấm hình cô cười tươi như ánh mặt trời dưới cái nắng của đảo New Calidonia, nơi này là nơi họ đã từng nói lời yêu nhau, thật là một kỉ niệm ngọt ngào nhưng giờ chỉ còn lại nước mắt
Mỉm cười nhưng nước mắt lại vẫn rơi trên khuôn mặt cô
[ anh vẫn còn yêu em như thế sao? Đừng anh à, xin đừng, hãy quên em đi để em cảm thấy nhẹ lòng hơn anh à] – Cô cố kìm nén những giọt nước mắt nhưng rồi cô lại chợt oà khóc thật to, nước mắt đã kìm nén quá lâu bây giờ đã tuôn rơi, chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ đã vô tình hứng những giọt nước mắt nóng hổi của cô.
Phải chăng cô đã sai????
--------------------------------------------------------
Biệt thự họ Han
- này ông bạn, con gái ông đã về thế mà ko ra mắt à? – chủ tịch Song đùa
- thì cũng sẽ tới ngày đó thôi hahah- chủ tịch Han cười – con bé đi ra ngoài rồi, chỉ có cháu trai tôi ở nhà thôi
- cháu trai? – mắt chủ tịch Song mở to đầy bất ngờ
- uhm….. thì con bé đã có 1 đứa con trai nhưng tôi cũng chẳng biết đó là con của nó với ai cả, con bé chỉ nói sơ sơ đại khái rồi thôi, nhưng điều này còn năm trong vòng bí mật đấy nhé – chủ tịch Han căn dặn
- thảo nào………….. – ông cười- vậy mà tôi còn định kết sui gia với ông nữa cơ đấy
Vừa lúc đó Eric chạy vào phòng khách nơi 2 chủ tịch đang ngồi nói chuyện
- ông ơi, bà nói cháu ra mời ông vào dùng cơm trưa – Eric lễ phép
- ông vào ngay – ông quay sang chủ tịch Song – đây là cháu trai tôi đấy, chào ông đi nào Eric
- cháu chào ông ạ - Eric ngoan ngoãn chào hỏi trong ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ của chủ tịch Song
- thằng bé ………….- chủ tịch Song lắp bắp
- nó thế nào? – chủ tịch Han vặn hỏi
- nó…… y chang như thằng Woo Bin nhà tôi lúc nhỏ, ko khác 1 chút gì, cứ như bản sao ấy – 2 vị chủ tịch nhìn nhau 1 cách khó hiểu
- ko lẽ……………nhưng…………. – chủ tịch Han nheo mắt suy nghĩ
- Chào cháu, cháu tên gì thế? – chủ tịch Song quay sang Eric và làm quen với thằng bé
- dạ cháu tên Eric Han, năm nay chú 5 tuổi ạ
- cháu ngoan lắm, thế cháu có tên tiếng Hàn ko?
- dạ có, tên tiếng Hàn của cháu là ................ - thằng bé trả lời và 2 vị chủ tịch lại nhìn nhau , mỗi người đi theo 1 chiều hướng suy nghĩ riêng của chính mình
Nhưng đó chỉ mới là phỏng đoán………….
------------------------------------------------------
Chiếc xe BMW màu đỏ vừa đi ko bao lâu thì chiếc xe Lotus màu vàng lại dừng lại ngay trước cổng căn biệt thự, hôm nay là ngày cách đây 6 năm anh và cô chính thức yêu nhau, anh chỉ muốn đến để ôn lại 1 chút kỉ niệm về cô mà thôi, năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này là anh lại đến đây……. Đến nơi mà anh có thể thấy phản phất đâu đó bóng dáng nhỏ nhắn, đáng yêu của người con gái anh yêu và cũng là người đã ám sát anh
Chiếc nắm cửa hôm nay có chút gì đó là lạ, 1 chút hơi ấm còn vương vấn trên đó, linh tính cho anh biết có ai đó đã đến đây, dáo dác nhìn xung quanh tìm 1 bóng người nhưng ko có ai
- hôm nay cũng ko phải là ngày dọn dẹp biệt thự - anh bẩm lẩm suy nghĩ rồi cũng lắc đầu chào thua, mở cửa bước vào nhà, có lẽ do anh quá nhạy cảm
Như mọi khi anh đi đến ngay phòng ngủ, vì nơi đó có bức ảnh của cô, đứng đối diện bức ảnh và anh bắt đầu nói chuyện với nó
- GuNi yang, vậy là gần 6 năm ngày em đi rồi đó, em vẫn nhớ hôm nay là ngày gì chứ? – anh mỉm cười chua chát- anh ko biết là em có nhớ ko nhưng anh thì vẫn nhớ, là ngày em chủ động nói tiếng yêu anh đó, anh thật sự ko biết lời yêu đó là thật lòng em, hay là em đang tiếp cận để ám sát anh như những gì em đã làm, nhưng nếu có cơ hội thì xin em 1 lần thôi hãy trả lời cho anh biết nhé GuNi yang- lấy tay quệt đi giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khoé mi, Woon Bin quay bước về phía chiếc tủ đầu giường
Anh khẽ mở tủ lấy lá thư cuối cùng của GuNi và tiến về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ, chầm chậm anh mở lá thư ra.
Vẫn nét chữ đó, nội dung đó và người con gái đó làm anh đau lòng, nước mắt anh làm nhoè đi những dòng chữ trong lá thư.
Tay anh vô tình chạm xuống mặt bàn, có cái gì đó ươn ướt, là nước mưa ư? Vô lý, mùa này làm gì có mưa? Vậy là nước mắt của anh ư, ko thể nào anh chưa hề để 1 giọt nước mắt nào rơi xuống bàn. Vậy đây là gì?
Lau sạch nước mắt trên khoé mi anh mới chợt nhận ra, chữ viết trên lá thư bị nhoà vì nước chứ ko phải vì mắt anh ngấn nước làm nó nhoà đi như anh nghĩ.
Linh tính mách bảo anh………….. là em, người con gái anh yêu
Nhanh chóng anh chạy quanh nhà tìm kiếm bóng hình đó nhưng ko có ai, chỉ có anh, nắng và gió nhưng anh có thể khẳng định 1 điều
- là em, nhất định là em, vậy là em đã quay về, chỉ cần gặp lại em thì anh thề anh sẽ ko để em thoát 1 lần nữa……..
Liệu rồi họ sẽ gặp lại nhau và thần tình yêu sẽ cho họ 1 cơ hội chứ?
Liệu họ có thật sự là soulmate của nhau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...