I can’t believe
5 năm sau…………………
Tại Roma, Ý
- Eric à, mau lên con, ko thì chúng ta sẽ trễ chuyến bay về Hàn Quốc đó – Rose lên tiếng hối thúc cậu con trai yêu quý của mình.
Eric là con trai của Rose, cô biết mình mang thai thằng bé sau khi rời Hàn Quốc 1 thời gian ko lâu, ban đầu cô khá là lo lắng nhưng sau đó cô đã loại bỏ ý định sẽ bỏ con mình, cô muốn lưu giữ lại 1 kỷ niệm lớn nhất đời mình về tình yêu của anh và cô, cô đã từ bỏ cả tình yêu lẫn hận thù vì cô biết thật khó để lựa chọn 1 trong 2, 1 bên là người chị quá cố của mình 1 bên là người đàn ông cô yêu.
Thằng bé là thiên thần trong lòng cô, là món quà vô giá ông trời dành tặng cho cô, là người mà cô yêu thương nhất và quan trọng nhất với cô hiện nay, nó y như bản sao của anh, ít ra với cô bây giờ có con cũng như có anh bên cạnh, cô cảm thấy tim mình ấm áp và hạnh phúc hơn.
Lần này là lần đầu cô trở lại Hàn Quốc sau 5 năm rời khỏi đó để lãng quên anh, nhưng cô biết rằng mình ko thể, hình ảnh anh lúc nào cũng ở trong trái tim cô, cô yêu anh, chưa bao giờ hết yêu anh điều đó cô biết. Lần trở về này cô sẽ xuất hiện với thân thế thật của mình, HAN GU NI, người thừa kế tập đoàn Shine, đây sẽ là lần đầu cô ra mắt mọi người và giới báo chí.
- mẹ ơi, chúng ta về Hàn Quốc để gặp ông bà ạ? Ông bà có thương Eric chứ? – thằng bé hỏi ngây ngô
- uh, chúng ta sẽ gặp ông bà và sống luôn ở đó vì mẹ còn công ty của ông ngoại, ông bà chắc chắn sẽ rất yêu thương con – cô nhìn con mình âu yếm
Thằng bé mỉm cười thích thú nhưng nụ cười lại vụt tắt ngay sau đó. Rose nhìn theo hướng của thằng bé, cảnh tượng trước mắt họ là 1 cậu bé trạc tuổi Eric đang cùng cha mình nói về món đồ chơi mà 2 cha con vừa mua khi ra khỏi cửa hàng, thằng bé ko giấu nổi niềm vui vì nụ cười của nó rất rạng rỡ. Cô ôm Eric vào lòng, thật sự cô cũng ko muốn con mình buồn nhưng biết sao được, cô ko có sự lựa chọn nào khác. Thằng bé chưa bao giờ hỏi cô cha nó là ai, có vẻ thằng bé biết mẹ nó ko muốn nói, nó chỉ âm thầm lặng lẽ ngưỡng mộ những người bạn của mình vì họ có cha mà thôi……………
[xin lỗi con, chỉ vì mẹ mà con phải thiệt thòi, mẹ thật sự xin lỗi] – Rose thầm nói với chính mình
Bar Paradise. Hàn Quốc
- có tin tức gì của GuNi ko? – Jun Pyo lên tiếng hỏi, đã lâu lắm rồi họ mới đề cập đến vấn đề này
- ko, chẳng biết con bé trốn ở đâu mà 5 năm rồi chẳng tìm thấy – Yi Jung thở dài
- tớ ko tin con bé là người đã ám sát cậu đâu WB – JH trầm ngâm, anh chàng luôn là người có cái nhìn đúng đắn nhất về mọi chuyện
- em cũng ko tin sunbea à – Jae Kyung ngồi sát bên Ji Hoo cũng thở dài thở dài, Ga Eul và Jan Di cũng ko giấu được nỗi buồn
Từ sau vụ ám sát đó ko khí giữa F4 ko còn vui vẻ như trước vì sự thay đổi của Woo Bin, anh trở thành 1 người lạnh lùng, vô cảm với ánh mắt vô hồn…………..
- mình ko biết, mà cũng chẳng muốn biết, đừng nhắc đến cô ta nữa, xem như từ trước đến giờ mình ko quen cô ta – Woon Bin nói 1 cách lạnh lùng, 5 năm qua anh luôn lạnh lùng như thế kể từ khi biết GuNi ra đi và càng đau xót hơn khi kết quả điều tra tại hiện trường người ám sát anh là Guni, thật ko thể tin……………
.
****Flash back****
Sau khi tỉnh lại, WB nhìn thấy mọi người đang bên mình, anh dáo dác tìm bóng hình 1 ai đó
- Guni đâu? Các cậu tìm được cô ấy chứ? – WB nôn nóng
- bọn tớ có chuyện quan trọng hơn cần nói với cậu – YI Jung lên tiếng
- có chuyện gì? Tớ cần gặp Guni hơn- WB nôn nóng, anh có cảm giác bất an
- bọn mình sẽ nói ngay đây thôi – Jun Pyo điềm tĩnh
- cậu nên bình tĩnh, đừng manh động, bọn tớ đã có kết quả điều tra về vụ ám sát cậu – Ji Hoo điềm tĩnh đến lạ thường
- cậu mau nói đi – WB thúc
- Bin à, cậu cần phải bình tĩnh khi lắng nghe – Yi Jung căng dặn thằng bạn
- theo như kết quả điều tra được thì người ám sát cậu là Guni, và con bé biến mất ngay sau đó - Ji Hoo nghẹn ngào, anh biết thằng bạn sẽ shock lắm, sẽ đau lắm khi biết người yêu của mình phản bội chính mình, thật ko thể ngờ nhưng anh ko thể ko nói, nếu anh ko nói thì nó cũng sẽ tự điều tra mà thôi, rồi khi nó biết được thì ko ai có thể đoán lúc đó nó ở đâu 1 mình và làm chuyện điên rồ gì chứ.
WB như ko tin vào tai mình, anh mở to mắt nhìn những người bạn như hỏi “các cậu đùa tớ phải ko?”
- Bin à, tớ biết cậu ko thể tiếp nhận tin đó nhưng đó là sự thật – Yi Jung đặt tay lên vai Woo Bin để an ủi bạn mình – chính bọn mình cũng đang ko tin………….
Không gian im ắng đến lạ thường đang bao trùm phòng bệnh trắng ngắc này, nó làm người ta cảm thấy tang thương hơn bao giờ hết, các cô gái đang nấc lên từng tiếng, họ đã biết chuyện đó trước khi WB tỉnh lại nhưng thật chính họ cũng ko tin một cô gái hiền dịu và vui vẻ như Guni lại làm chuyện đó. F3 nhìn thằng bạn mình, có cái gì đó tuyệt vọng, đau khổ và tan nát trong đôi mắt đó, WB ko khóc nhưng ánh mắt anh lại chan chứa niềm đau và sự tổn thương, một sự tổn thương rất lớn
[ tại sao? Tại sao vậy Guni???????????? tại sao??????????] – tâm hồn anh đang thét gào
..........................................
- có bằng chứng chứ? – WB lên tiếng sau 1 hồi im lặng với ánh mắt vô hồn
- cái này – Ji Hoo vừa nói vừa đưa cho thằng bạn thân cái bao kiếng, Woon Bin nhẹ nhàng cầm lấy- khi cậu bị bắn tớ đã nhìn thấy kẻ giết cậu bỏ chạy, đó là một cô gái mà theo tớ phỏng đoán là Guni, sau đó đã có người nhìn thấy Guni ở Sân bay lúc 11h30 phút, sau khi tai nạn của cậu xảy ra khoảng 1 tiếng – WB lắng nghe từng lời của Ji Hoo và mặt anh tối sầm lại
Bên trong chiếc bao Ji Hoo vừa đưa anh là chiếc vòng Soulmate của Woon Bin và GuNi, đây chính xác là cái vòng GuNi thường đeo nó được khắc cái tên của anh “Song Woon Bin”, chiếc vòng do chính tay anh đã đeo cho cô, ko có bằng chứng nào rõ hơn bằng chứng này nữa…….
- tìm thấy ở đâu? – WB lại đột ngột lên tiếng - từ chiếc cột đối diện hiện trường vụ án, phía mà Ji Hoo đã thấy kẻ sát nhân bỏ chạy, bên cạnh đó còn có cả vỏ đạn nữa, có thể lúc gây án phạm nhân đã vô tình làm rơi nó lại – Jun Pyo trở nên sáng suốt từ khi nào
- ………………- Woon Bin ko nói gì, anh đã tiếp nhận hết thông tin rồi, vậy đó là sự thật, 1 sự thật rất đau lòng
Tim anh như thắt lại, tai anh ù đi, cổ họng nghẹn ứ, anh ko muốn tin vào điều này nhưng những ngưòi bạn thân nhất của anh thì sẽ ko bao giờ nói dối, ko bao giờ………………..và cũng chẳng có lí do gì khiến họ phải nói dối anh cả
- cậu tính giải quyết vụ này ra sao? – Yi Jung lên tiếng
- cứ để im đó, đừng làm gì cả, tớ ko muốn khơi vụ này với pháp luật, tớ mệt mỏi với nó – Woon Bin quyết định 1 cách chắc nịch, vậy là anh để cho GuNi đi thật, đi mãi mãi………………
Một lần nữa trong đời Prince Song quyết định buông xuôi để cho người con gái mình yêu ra đi mãi mãi, nhưng liệu sẽ có sự khác biệt nào ko? Chưa ai biết trước được.
- cậu ko muốn biết lí do cô ấy làm vậy hả? – Jun Pyo nóng nảy hét lên
- tớ mệt rồi, tớ múôn nghỉ, các cậu ra đi – WB gắt lại
Ji Hoo và Yi Jung kéo Jun Pyo ra ngoài, theo sau họ là các cô gái, họ biết điều này rất khó chấp nhận đối với WB nhưng anh phải đối mặt với nó thôi.
Tuy từ sau đó ko ai đá động đến chuyện đó nữa nhưng WB thì hết sức lạnh lùng, anh lúc nào cũng lao đầu vào công việc và rượu trở thành 1 người bạn thân, anh khi ấy có lẽ còn điên dại hơn cả khi YooNa chết, chẳng ai biết phải làm gì cho anh cả, họ muốn cản nhưng ko thể, chỉ có thời gian mới xoa dịu vết thương đó
Vậy là thiên thần đã xát muối vào vết thương cũ ấy thay vì làm lành nó, câu trả lời đã có nhưng đó phải chăng đây là câu trả lời cuối cùng?
F3 vẫn ko ngừng tìm kiếm GuNi và điều tra về cô, những gì họ tìm được chỉ là 1 con số không tròn trĩnh, cái tên Choi Gu Ni chỉ có tư liệu đến khi cô trở về Seoul vào cách đó vài tháng, ngoài ra ko có thêm 1 chút tin tức gì cả, các mối quan hệ của cô cũng ko có gì đáng ngờ và đặc biệt họ cũng ko hề tìm thấy 1 điều gì đem đến động cơ làm GuNi ám sát Woon Bin cả, thật đau đầu………………..
****End Flash Back****
Chap 36 : Serect
Sân bay thành phố Seoul, một cô gái trẻ nắm tay cậu con trai yêu quý của mình rời khỏi cổng ra của chuyến bay từ Ý về Hàn Quốc, cô bước đi với phong thái tự tin bên cạnh cậu con trai điển trai làm mọi người ngoái nhìn và thầm hỏi “ Đó là ai?”. Thân phận của cô gái sẽ sớm được tiết lộ với cả Hàn Quốc, đó cũng là lúc cô gái này phải đối mặt với tất cả mọi chuyện
Trời Seoul xám xịt, báo hiệu 1 cơn mưa lớn đang tràn đến, là mưa của tự nhiên hay là sóng gió trong cuộc đời cô gái kia một lần nữa trỗi dậy? Hàn Quốc là nơi cô muốn trốn tránh nhưng đó lại là nơi chắc chắn cô sẽ phải quay lại dù muốn hay không, thật trớ trêu.
Chiếc xe limo màu đen chở cô gái và cậu bé nhanh chóng rời khỏi sân bay và hứơng về phía biệt thự nhà họ Han.
Trước mắt Rose bây giờ là căn biệt thự trắng xoá, căn nhà quen thuộc của cô, cô nhớ nó nhưng cô đã ko có can đảm để về trong gần 12 năm nay, ban đầu là do sự an toàn của mình sau là do cô ko có cam đảm để về HQ.
Lối vào nhà vẫn là những khóm hoa hồng trải dài từ cổng vào đến cửa lớn, loài hoa mà cả 2 chị em cô đều thích.
- Rose, con gái …………. tiếng kêu ấm áp và hiền dịu giúp Rose nhận ra ngay đó là ai, mẹ cô, người mà cô yêu quý
- omma - Rose nhanh chóng đến bên bà và ôm bà vào lòng, đã bao nhiêu năm rồi 2 mẹ con ko hề được gặp nhau, nổi nhớ trong họ như trào lên đến đỉnh điểm – con xin lỗi mẹ, con đã đi quá lâu rồi
- ko sao con gái à, chỉ cần con vui và an toàn là được, mẹ ko mong gì hơn- bà Han đẩy Rose ra và nhìn sâu vào đôi mắt cô, giọt nước mắt rơi nhẹ trên đôi má bà – con đã trưởng thành rồi, con gái yêu à, cô khẽ gật đầu
- đây là Eric Han, là con trai con – Rose đẩy thằng bé lên trước – chào bà ngoại đi con
- chào bà ạ, cháu là Eric – thằng bé lanh lợi
- chào cháu, bà rất vui khi được gặp cháu, cháu rất đáng yêu – bà Han siết nhẹ ôm thằng bé vào lòng, bà đã từng được nghe Rose nói về con trai mình, bà đã ko khỏi thắc mắc là tại sao lại có thằng bé, nhưng bà tin con gái mình và bà đã chờ cô về để giải thích
- này, 3 người cứ ở ngoài đó ôm ấp nhau mà quên đi ông già này đang đợi à?- tiếng chủ tịch Han vang lên làm cả 3 bà cháu quay lại nhìn ông và mỉm cười
- con về rồi đây appa – Rose chạy đến ôm cha mình, thật hạnh phúc vì được đoàn tụ
Họ vào nhà, đến khi Eric được đưa đi tắm và về phòng thì ông bà Han mới bắt đầu lên tiếng
- nào, bây giờ con giải thích đi Rose – giọng bà Han nghiêm giọng
- vâng, con và cha của Eric đã từng sống với nhau 1 thời gian nhưng ko lâu sau đó con đã bỏ đi và khi đó cũng là lúc con biết mình đang mang thai Eric- Rose chậm rãi kể lại
- con bỏ đi? Tại sao vậy Rose? – ông bà Han ko tránh khỏi ngạc nhiên và thắc mắc vì những gì mà Rose vừa kể
- con có lí do của riêng mình, con nghĩ appa và omma sẽ thông cảm cho con, bây giờ con có Eric là quá đủ rồi ạ - Mắt GuNi đang nhoè đi khi nhắc đến nổi đau của mình, làm sao cô có thể nói với cha mẹ mình rằng thằng bé là con của người đã giết chết chị mình, làm sao cô có thể nói với họ là cô đã yêu 1 người mà cô ko nên yêu cơ chứ, chỉ còn cách nói dối mà thôi
- ta ko biết con vì lí do gì mà ra đi, ta ko ép con nói ra nhưng ta tin 1 ngày nào đó con sẽ nói cho ta biết – ông Han luôn điềm tĩnh, ông tin tưởng con gái mình và ông yêu thương nó mặc dù đó ko phải là con gái ruột của ông
- con cám ơn appa – cô lại ôm cha mẹ mình 1 lần nữa, cảm giác đoàn tụ thật sự rất tuyệt vời
Tương lai của cô gái nhỏ bé này sẽ còn rất nhiều chông gai ở phía trước, cô biết và cô vẫn tiếp tục bước đi Rose tiến vào phòng của YooNa, căn phòng toàn màu hồng và được trang trí bằng hoa hồng, sở thích của YooNa, cô mỉm cười khi nhớ đến chị mình
[chị à, em xin lỗi vì đã thất hứa] – cô thì thầm với căn phòng ấy
Căn phòng vẫn sạch sẽ vì được lau dọn hằng ngày dù ko có người ở, những khung hình của cô và chị mình từ ngày còn nhỏ vẫn nằm trên chiếc kệ nhỏ ấy.
[thật hạnh phúc vì về nhà và gặp lại hình bóng xưa cũ của chị trong căn phòng này dù chị ko còn YooNa yang] – Rose mỉm cười hạnh phúc, cô dạo khắp căn phòng, mở từng hộc tủ nhỏ ra để ngắm nhìn chúng, một cuốn sổ tay màu hồng có kèm thêm 1 vài hoa hồng màu đỏ đập vô mắt cô, đó là cuốn nhật kí của Yoona, Rose biết điều đó vì đó là cuốn sổ luôn được Yoona giữ kĩ thậm chí còn khoá lại bằng mã – một mật mã mà chỉ có 2 chị em cô biết
Một chút tò mò dấy lên trong lòng , nhưng cô lại kịp kìm nén nó xuống, đọc nhật kí của người khác là bất lịch sự, dù người đó có cho phép đi nữa thì đó là điều ko nên. Rose lại nhẹ nhàng đặt cuốn sổ ấy lại vào tủ và bước ra khỏi căn phòng.
Cuốn sổ khẽ phát lên 1 ánh sáng kì lạ, 1 phần của bí mật nằm ở nơi đó………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...