Mẹ nó, Hồng Kông thật sự là vùng đất phong thủy tốt, tôi với Lâm Thanh Nham là giữa đường gặp nhau. Có lẽ hắn cũng không biết, tôi là đồng loại của hắn.
Tôi trốn trong núi sâu ở thành phố Lâm suốt ba năm.
Tôi có hận Lâm Thanh Nham không? Không, đương nhiên là tôi không hận rồi, nếu đổi lại tôi là hắn, cũng sẽ làm như vậy thôi. Thắng làm vua, thua làm giặc, có gì đâu mà phải hận. Chỉ có điều tôi rất nhẫn nại, hắn sớm muộn gì cũng sẽ gây án, tôi sớm muộn gì cũng sẽ lật lại thế cờ.
Chỉ có điều hắn thật sự là có bệnh, đem người chết trang điểm giống như là tình nhân, xem ra những năm này hắn thật sự bị mẹ tôi tra tấn không ít, đến mức đầu óc cũng bị tra tấn hỏng mất rồi.
Đầu năm thứ ba, tôi gặp được Đàm Lương.
Đó là một buổi sáng sớm mùa xuân, tôi ngồi trong sơn động, đang nướng thịt thỏ vừa mới bắt được. Đột nhiên có bước chân tiến đến gần, sau đó là một thanh niên trắng trẻo, mặc một bộ đồ kiểm lâm, yên lặng nhìn tôi: “Anh đang làm gì ở trong này?”
“Nướng thịt.” Tôi dùng con dao nhỏ cắt một miếng đưa cho cậu ta, “Muốn không?”
Cậu ta cười cười: “Sao lại không muốn?”
Ngày tháng lâu dài, chúng tôi trở thành anh em tốt. Một mình cậu ta ở trong núi sâu giữ rừng, không có bạn bè gì, luôn gọi tôi là anh.
Cậu ta không nói nhiều, nhưng mỗi lần tôi hỏi cậu ta vì sao một sinh viên đại học lại đến đây làm kiểm lâm, hoặc là nhắc đến chuyện đồng nghiệp và lãnh đạo của cậu ta, cậu ta liền đặc biệt trầm mặc, trong ánh mắt có tia nham hiểm hung ác.
À, lại là một đồng loại.
Thế giới này thật là méo mó.
Tôi ở trong sơn động, cậu ta ở trong ký túc xá dành cho kiểm lâm. Có lúc cũng đến nhà nhau ở qua đêm. Có một đêm nọ, tôi bắt được hai con chim ngói, xách đến nhà cậu ta. Xa xa nhìn thấy cửa phòng cậu ta khép chặt. Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xem, thật phấn khích: Cậu ta đang đè lên một cô gái, ở trên giường liều mạng làm.
Tôi biết cậu ta vẫn là xử nam, khó được hôm khai trai, không biết là cô gái như thế nào lại dám ở cùng cậu ta. Lúc bắt đầu tôi nhìn thật ngon lành, dù gì cũng đã ba năm rồi, nhìn xem thôi cũng đủ khiến tôi căng cứng khó chịu. Qua một hồi, tôi cảm thấy có điểm không đúng, gương mặt cô gái kia trắng bệch, cũng không nhúc nhích, tay rũ xuống bên cạnh giường, giống y chư chết rồi vậy.
Đợi đến lúc cậu ta bắn ra trên mặt đất, tôi mới nhìn thấy được vết thi ban (*) trên đùi cô gái đó. Fuck, tên nhóc này thật là mẹ nó khẩu vị nặng. Từ đâu tìm được một thi thể như hoa như ngọc lại đây để cưỡng gian vậy? Có cần bụng đói ăn quàng thế này không?
(*) Thi ban: Vết máu xuất hiện trên cơ thể sau khi chết.
Tôi nhìn kỹ lại, bộ dạng khí chất y phục của cô gái này, nhìn quen quen.
Tôi đẩy cửa bước vào, sắc mặt Đàm Lương lúc trắng lúc đỏ, nhìn thấy tôi bình tĩnh kiểm tra thi thể, cậu ta cũng ngồi xổm phía sau tôi, cười nói: “Nhặt được ở trong rừng. Anh, có muốn đến một phát không?”
Tôi cười mắng: “Cậu thôi đi, anh đây không làm người chết.”
Nói hai ba câu liền hỏi rõ ràng tình hình lúc Đàm Lương phát hiện thi thể. Tôi ở trong núi sâu ngăn cách với thế giới, bây giờ tôi gần như có thể xác định chắc chắn: Lâm Thanh Nham đến rồi.
Mọi người xem, vận mệnh lại đến lúc xoay chuyển rồi, không phải sao?
Có qua có lại, tôi quyết định cho Lâm Thanh Nham một món quà gặp mặt.
Trước tiên tôi thuyết phục Đàm Lương đem thi thể còn nguyên dạng trả về chỗ cũ. Điểm này Đàm Lương hiểu rất rõ, cậu ta cũng không muốn ngồi tù. Sau đó tôi đưa cho cậu ta xem tư liệu về vụ án thiên sứ năm đó, đương nhiên, cũng giấu đi chuyện về hung thủ, cũng chính là những tin tức về tôi. Cho nên Đàm Lương chỉ xem tôi là một tên thợ săn hoang dã, cũng không biết liên hệ sâu xa giữa tôi với chuyện này.
“Tên quỷ giết người đến rồi.” Tôi nói với Đàm Lương, “Hắn là một nhân vật. Vì nghiên cứu hắn, đến kaly xyanua và thuốc kích dục Nhật Bản anh cũng đã làm được một ít. Anh đối với cách thức gây án của hắn rất quen thuộc.”
Trong mắt Đàm Lương lóe lên ánh sáng: “Anh, không phải là anh muốn bắt chước theo hắn gây án đấy chứ?”
“Khó nói lắm.” Tôi cười cười, “Nếu thật sự muốn bắt chước, dù sao cũng bị tính trên đầu hắn. Có cơ hội tôi cũng muốn thử xem sao.”
Chỉ có điều trình độ điên cuồng của Đàm Lương vượt ngoài dự đoán của tôi. Tôi tưởng rằng hắn ít nhất sẽ giãy dụa mất một tháng, kết quả là mới ngày thứ ba cậu ta liền ôm một cô gái hôn mê đi đến sơn động của tôi, xem cách trang điểm có vẻ là một người leo núi, hỏi thuốc của tôi. Tôi đương nhiên là cho rồi, còn đem tất cả tư liệu vụ án thiên sứ đưa cho cậu ta.
Đúng vậy, cánh cửa dục vọng một khi đã mở rồi, ai cũng không thể nhịn được. Chỉ là Đàm Lương quá ngu ngốc, cậu ta bắt người ngay tại núi này, không phải là đem mũi giáo chỉa về phía mình sao? Đúng là chỉ sợ đồng đội là heo (*). Cảnh sát tất nhiên sẽ lùng sục trong núi, tôi lập tức bắt đầu thu dọn hành lý, trốn vào trong vùng núi sâu kín hơn.
(*) Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đồng đội là heo.
Chưa được mấy ngày, quả nhiên là sợ bóng sợ gió. Tôi trốn ở trong động, nhìn dãy núi phía xa xa, liền có thể nhìn thấy xe cảnh sát không ngừng chạy xuyên qua đường núi. Đàm Lương cùng đường rồi, tất nhiên là đến sơn động tôi đang ở tìm tôi. Vị trí tôi hiện đang trốn tránh, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy con đường lên núi, rất tiện cho tôi quan sát sau khi cảnh sát rút lui, lại dễ dàng chạy ra từ phía núi sâu.
Ai ngờ buổi tối hôm đó, tôi lại nhìn thấy Đàm Lương lái một chiếc BMW, chạy nhanh như chớp đến. Trên ghế phụ còn có một người. Cậu ta dừng xe ở dưới chân núi, liền ôm người đó xuống xe.
Ánh trăng sáng rõ, tôi nhìn thấy gương mặt cô gái kia.
Diêu Mông?
Sao có thể là Diêu Mông?
Tôi đi theo bọn họ lên núi.
Đàm Lương phải ôm một người, đương nhiên là tôi đi mau hơn cậu ta rồi. Tôi đi trước một bước trở về sơn động, làm bộ như đang ngủ.
“Anh, anh mau chạy đi.” Hắn quăng Diêu Mông lên giường tôi, “Cảnh sát đang truy lùng em.”
Tôi nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
Cậu ta lại có chút đắc ý, nói với tôi về kế hoạch của cậu ta và Lâm Thanh Nham. Thì ra lúc cậu ta động đến thi thể thứ hai, Lâm Thanh Nham đã theo dõi cậu ta rồi. Đợi đến lúc cậu ta quăng thi thể thứ ba, Lâm Thanh Nham liền xuất hiện, đàm phán với cậu ta. Đàm Lương ngốc như vậy, sao có thể là đối thủ của Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham nói với cậu ta, người thứ ba cậu ta giết, manh mối quá rõ ràng, phía cảnh sát đã bắt đầu lục soát trên núi rồi, cậu ta phải chết là điều hiển nhiên. Dù sao cũng phải chết, không bằng gánh tội giúp hắn. Mà Lâm Thanh Nham sẽ giúp cậu ta đánh đổ vị lãnh đạo trước kia, đồng thời còn cho mẹ cậu ta một khoản tiền lớn.
Hai người liền thỏa thuận như vậy.
Đàm Lương vừa nói xong, liền nhìn tôi: “Anh, sao anh lại cười? Anh cũng cảm thấy cuộc giao dịch này của em đáng giá phải không?”
Tôi cười to: “Đáng giá, đương nhiên là đáng giá.”
Tôi chỉ là không nghĩ đến, Lâm Thanh Nham sẽ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Ván này, lại là hắn thắng rồi. Thật sự là khiến lòng người ngứa ngáy mà.
Tôi lại nhìn về phía Diêu Mông trên giường: “Cô gái này lại là chuyện gì đây?”
Đàm Lương đáp: “Gặp được trên đường.” Có tia sáng hưng phấn trong ánh mắt thanh tú của cậu ta, “Dù sao cũng phải chết, trước khi chết lại được sung sướng một lần, thật là sảng khoái.”
“Cậu nắm chắc cơ hội, anh đi đây.” Tôi vỗ vai cậu ta, đi ra khỏi sơn động. Đi được một đoạn, tôi lại yên lặng không tiếng động quay ngược trở lại, từ xa nhìn thấy cậu ta đã cởi sạch hết quần áo của mình, đang bắt đầu cởi quần của Diêu Mông.
Tôi lấy ra cây súng gây mê, bắn.
Đem Đàm Lương đang hôn mê kéo tới bên cạnh, tôi ngồi xuống cạnh giường, nhìn Diêu Mông, trong lòng có chút cảm thán.
Cô ấy hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia, lại càng gợi cảm hơn. Tôi sờ sờ gương mặt cô, cổ cô, ngực cô... vẫn là cảm xúc như trong trí nhớ. Mà Đàm Lương đã cho cô uống thuốc kích dục, cô khẽ nhíu mày, gò má càng lúc càng hồng, thân thể đang vặn vẹo dưới tay tôi.
Diêu Mông, so với Đàm Lương, anh nghĩ là em sẽ bằng lòng làm với anh hơn.
Tôi cởi áo cô ấy, nhìn thấy túi tiền trong túi áo, lấy ra nhìn xem, tôi liền cười.
Là ảnh cô ấy chụp chung với Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham thoạt nhìn lại dịu dàng như vậy, má lún đồng tiền của cô so ra còn sáng lạng hơn cả thời gian ở cùng với tôi.
Cái tên điên Lâm Thanh Nham này, đến cô gái của tôi cũng muốn chiếm sao?
Tôi đem bóp tiền bỏ lại trong túi cô, tắt tất cả đèn trong động, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Thanh Nham, cái gì gọi là thông minh lại bị thông minh hại? Ván này, ai thắng ai thua còn chưa biết được?
Cô ấy thở gấp càng lúc càng nặng, trong bóng đêm, máu huyết toàn thân tôi giống như đều vì vậy mà sôi trào lên.
Một cái cắm đến tận cùng. Thật là sung sướng.
Diêu Mông, anh và Lâm Thanh Nham, ai khiến em thoải mái hơn?
Đương nhiên là anh rồi. Cái tên biến thái già nua đó làm sao so với anh được?
Tiểu Mông đáng yêu, nếu trời cao đã tặng em đến trước mặt anh lần nữa, đời này, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.
Ngoại truyện 3
Quý Bạch – Hứa Hủ
Ngày xuân hoa sẽ nở
1. Nhật ký cầu hôn
Một tháng sau vụ án của Lâm Thanh Nham, tất cả đều yên ổn trở lại. Hứa Hủ cũng đã mang thai được hơn sáu tháng.
Quý Bạch bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho lần cầu hôn thứ tư.
Quý Bạch vốn dĩ không tin thần phật cũng không tin số mệnh gì, chỉ có điều ngày hôm đó lúc ăn cơm cùng với Triệu Hàn, đề cập đến ba lần cầu hôn của mình, lần nào cũng chưa kịp mở lời đều bị ‘thi thể’ phá ngang (đương nhiên, lần thứ hai là do Hứa Hủ nói thẳng là không muốn kết hôn, nhưng Quý Bạch sẽ không nói thật điều này với Triệu Hàn). Thần sắc Triệu Hàn có chút chấn động: “Sếp, anh nên đi chuyển vận đi!”
Quý Bạch nhíu mày nhìn cậu ta: “Chuyển vận thế nào?”
Triệu Hàn ngẫm nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Thế này đi, cuối tuần này em cùng với Mạn Mạn định đi La Hán tự ăn cơm chay. La Hán tự rất linh, anh cũng đưa Hứa Hủ đi cùng đi.” Thần sắc cậu ta rất trịnh trọng: “Sếp, thà rằng tin là có chứ đừng tin là không!”
Quý Bạch nghĩ nghĩ một lát, mỉm cười, gật đầu.
***
Hôm đó là cuối tuần, Triệu Hàn và Mạn Mạn, dẫn Quý Bạch Hứa Hủ đi vào La Hán tự. Ngẩng đầu chỉ thấy đầy cây cối và hương hoa, sân vườn xanh biếc, khói nhẹ lượn lờ.
Phật đường ở trên khu đất trống phía bên phải, bày trí một cái hương án, một vị hòa thượng ngồi phía sau, bên bàn xếp đầy túi hương rất chỉnh tề.
“Đây là bùa ước nguyện.” Mạn Mạn nói, “Nhất định phải cầu một cái!”
Túi hương có chút tinh xảo, vải cẩm vân cá, tơ vàng quấn quanh. Mở túi ra, bên trong còn có mấy tờ giấy tẩm mùi đàn hương, dùng để viết tâm nguyện.
Bụng Hứa Hủ khá to nên không thể khom người, vỗ vỗ Quý Bạch ý bảo anh xoay người, để tờ giấy lên trên lưng anh, từng nét từng nét viết thật nghiêm túc.
“Bạch đầu giai lão.”
Quý Bạch quay lưng về phía cô, gương mặt giãn ra, khóe miệng từ từ hiện lên ý cười.
Đợi cô viết xong rồi, Quý Bạch quay qua hỏi dò: “Viết cái gì vậy?” Hứa Hủ nhanh chóng gấp tờ giấy lại, bộ dạng nghiêm chỉnh đáp: “Không nghe thấy Mạn Mạn nói gì sao? Nói ra sẽ không linh đó? Anh viết xong chưa?”
Quý Bạch cười cười, nhận lấy bút, để lên hương án xoạt xoạt viết xong cái của mình, cất vào trong túi gấm.
La Hán tự thờ đến mấy vị Phật, hai người Triệu Hàn lắc lư một hồi liền vui vẻ đi bái Tống Tử quan âm. Quý Bạch với Hứa Hủ thong thả đi vào trong chính điện. Bởi vì thời gian còn sớm, nên trong điện không có bao nhiêu người, một tượng phật sơn vàng đứng sừng sững trong điện, trang nghiêm yên tĩnh, pháp hoa vô biên.
Hứa Hủ: “Đỡ em bái lạy một chút.”
Quý Bạch đỡ cô, chầm chậm quỳ xuống bồ đoàn chính giữa điện. Hứa Hủ chắp hai tay hình chữ thập, nhắm mắt lại niệm nhỏ: Một mong ba, anh trai, anh ba thân thể an khang; hai mong cho đứa trẻ ra đời bình an, trưởng thành khỏe mạnh; ba mong thành phố Lâm năm nay ít những vụ án lớn. Ờ, hình như cũng không còn nguyện vọng gì khác.
Quý Bạch đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú của cô.
Trong đại điện yên tĩnh như thế, ánh mặt trời hình như cũng cách một khoảng cách rất cẩn thận, chiếu trên mặt đất ngoài điện. Mùi nhang thoang thoảng trong không khí, không biết ở nơi nào phía sau điện, còn có thanh âm giọt nước rơi tí tách. Thời gian dường như ngưng đọng ở thời khắc này, chỉ có hai người bọn họ ở trước Phật cầu xin một tâm nguyện tốt đẹp.
Vậy thì tâm nguyện của anh, đương nhiên là...
Hứa Hủ bái lạy xong rồi đứng lên, Quý Bạch mới quỳ xuống, tư thế ba quỳ chín lạy rất tiêu chuẩn, nhắm mắt tay xếp chữ thập, yên lặng một lát.
Chờ anh mở mắt ra, Hứa Hủ tưởng rằng sẽ đi ra ngoài, không ngờ anh lại không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Hứa Hủ, anh vừa mới cầu xin một tâm nguyện với Phật Tổ.”
Hứa Hủ còn chưa kịp phản ứng: “Ừ?”
Quý bạch chậm rãi nói tiếp: “Mọi người nói Phật Tổ của La Hán tự là linh nghiệm nhất. Không bằng chúng ta kiểm chứng một chút, xem thử tâm nguyện của anh có thể lập tức được thực hiện hay không?”
Hứa Hủ cúi đầu nhìn thân hình cao lớn rắn rỏi của anh, gương mặt sạch sẽ anh tuấn, trái tim giống như bị đụng nhẹ một cái, ý cười lại như không thể khống chế, từ từ hiện lên trên khóe miệng.
Lúc này, Quý Bạch đã xoay nghiêng người, biến thành quỳ một gối, hướng mặt về phía cô, sau đó nắm lấy một bàn tay của cô, khẽ hôn lên. Đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
“Gả cho anh đi, Hứa Hủ. Anh sẽ yêu thương bảo vệ em cả một đời một kiếp.”
Phật Tổ trên cao, hãy để cho cô ấy gả cho con, một đời một kiếp.
Mũi Hứa Hủ hơi chua xót, hốc mắt có chút ẩm ướt, bàn tay mang nhẫn kim cương kia vuốt ve mặt anh: “Anh cần gì phải cầu xin Phật Tổ chuyện chắc chắn sẽ thành như vậy? Nhẫn... trước giờ em vẫn chưa từng tháo ra mà.”
Ý cười trên mặt Quý Bạch càng thêm sâu, mặt mày tuấn lãng, ngược lại nhiễm lên một tầng ánh sáng mỏng manh, lộng lẫy động lòng người.
“Ừ.” Anh đứng dậy nhìn cô, ý cười trong đôi mắt anh sâu như mực.
Hứa Hủ cũng cười, gò má đỏ ửng. Lòng Quý Bạch rung động, nắm lấy tay cô đưa lên môi, nhìn cô chằm chằm, hôn đi hôn lại. Hứa Hủ bị anh hôn đến ngứa ngáy muốn chết, muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.
Lúc này Quý Bạch lại quỳ xuống, lạy Phật Tổ một cái, rồi mới ôm lấy cô, đi ra khỏi đại điện.
Trong sân người đã bắt đầu nhiều lên, ánh mặt trời ôn hòa sáng lạng khiến lòng người dịu lại. Hứa Hủ dựa vào lòng anh, cười nói: “Lúc nãy anh lại cầu xin Phật Tổ chuyện gì nữa vậy?”
Quý Bạch vừa rồi vốn là cầu nguyện cho đứa trẻ ra đời bình an, chỉ có điều nghe cô hỏi thế, lại mỉm cười: “Không phải em nói không nên cầu xin chuyện chắc chắn sẽ thành sao? Anh liền đổi một cái tâm nguyện khác.”
Hứa Hủ nhìn anh chờ mong, anh cúi đầu, kề sát vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Em đồng ý gả cho anh, đêm nay nhất định phải chúc mừng một chút, chúng ta đã rất lâu rồi chưa thân mật, tuy rằng mang thai không thể XXOO, nhưng mà có thể XX, cũng có thể OO...”
Mặt Hứa Hủ thoắt cái nóng lên, đấm nhẹ vào lồng ngực anh, dở khóc dở cười: “Anh lại có thể ở trước mặt Phật Tổ nghĩ đến những chuyện thế này sao?”
Quý Bạch mỉm cười liếc nhìn cô, từ từ đáp: “Thực sắc tính dã. Phật Tổ sẽ không trách tội đâu, anh đã bắt nhiều người xấu như vậy, người sẽ bảo vệ cho anh, hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi này của anh.”
***
Buổi tối về nhà, Quý Bạch đi tắm, Hứa Hủ ở một mình trong thư phòng, lấy sổ hộ khẩu ra, cùng với sổ mà anh đã chuẩn bị từ sớm, đặt song song ngay ngắn cạnh nhau.
Trong lòng ngọt ngào, cô đi đến phòng khách, lại nhìn thấy một cái túi gấm rớt trên mặt đất dưới cái giá mắc áo.
Áo khoác của hai người đều treo trên giá, cũng không biết là của ai, ý nghĩ của Hứa Hủ lóe sáng một cái, nhặt lên mở ra xem:
“Bạch đầu giai lão.”
À, đây là của cô.
Vừa muốn bỏ vào trong túi của mình, cô đột nhiên ngẩn ra, sực tỉnh, lại mở ra xem.
Chữ viết trên giấy màu vàng nhạt, mạnh mẽ có lực, rõ ràng là chữ của Quý Bạch.
Hứa Hủ lấy túi gấm từ trong túi mình ra, đặt hai tờ giấy song song, cô nhịn không được nở nụ cười.
Tâm linh tương thông như vậy, không gả cho anh thì thật không phải đạo rồi.
Lúc Hứa Hủ còn đang ngẩn người, Quý Bạch đã tắm xong, thân dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, tinh thần hăng hái quay về phòng ngủ.
Anh dựa vào đầu giường, hai tay gối sau đầu, thân hình thon dài tùy ý duỗi ra, vui vẻ thoải mái kêu lên: “Bà xã, mau đến thực hiện lời hứa đi.”
Hứa Hủ bật cười, để hai túi gấm trở lại chỗ cũ, chắp tay sau lưng, đi thong thả nhàn tản vào phòng ngủ: “Đến đây.”
***
2. Nhật ký đăng ký kết hôn.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi đến Cục dân chính.
Mỗi người lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ tươi, đều chỉ mỉm cười, không nói chuyện.
Đến khi ngồi trở lại trên xe, Quý Bạch nói: “Anh gọi điện thoại cho ba mẹ.”
Hứa Hủ đáp: “Dạ.”
Quý Bạch đã sớm nói với người nhà: Ít ngày nữa sẽ đi đăng ký kết hôn. Cuối cùng hôm nay đã được như ý nguyện, giọng điệu nói chuyện trước sau mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Mẹ, con cùng Hứa Hủ đi đăng ký kết hôn rồi. Dạ, gần đây con không bận lắm, thân thể cũng rất tốt. Hứa Hủ cũng rất khỏe. Ba đâu? Con cũng nói với ba một chút.”
Một lát sau, anh đưa di động cho Hứa Hủ: “Ba muốn nói chuyện với em này.”
Hứa Hủ mỉm cười nhận lấy: “Bác trai.”
Bên kia ba Quý còn chưa kịp đáp, Quý Bạch đã giơ tay chỉ chỉ vào mũi cô: “Nên sửa miệng lại rồi.”
Mặt Hứa Hủ nóng lên. Chỉ có điều trong nhất thời muốn đổi thành gọi ba, vẫn có chút mất tự nhiên.
Ba Quý nghe thấy lời nói của Quý Bạch, nở nụ cười: “Từ từ thôi, từ từ thôi, tiểu Hứa gần đây khẩu vị có tốt không? Có chuyện gì cứ để cho Quý Bạch làm, giữ gìn thân thể nhé.”
Hứa Hủ nhẹ giọng đáp: “Dạ được... Ba, mọi người cũng phải giữ gìn thân thể.”
Ba Quý: “Được! Được!”
Hứa Hủ đang nói chuyện cùng ba Quý, di động của cô lại vang lên, lấy ra nhìn xem, là Hứa Tuyển. Cô quăng qua cho Quý Bạch, ý bảo anh nhận điện trước đi.
Quý Bạch cầm lấy di động, giọng nói như gió xuân trong lành: “Anh, là em Quý Bạch. Hứa Hủ đang có điện thoại.”
Đầu dây bên kia, Hứa Tuyển sửng sốt một chút.
Phải biết rằng tuổi tác hai người đàn ông này tương đương nhau, Quý Bạch vẫn luôn gọi anh là ‘Hứa Tuyển’, hôm nay ngọn gió nào thổi tới đây? Lại đổi giọng gọi là ‘anh’?
Hứa Tuyển phản ứng cũng khá nhanh, lập tức buột miệng hỏi: “Hai người đi đăng ký rồi?”
“Đăng ký rồi, vừa mới xong.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...