Cho dù đa số thời gian đều là ở viện an dưỡng, nhưng Lâm Thanh Nham vẫn phải thường xuyên quay lại công ty, xử lý công việc.
Phùng Diệp chính là xuất hiện ở thời gian này.
Có người là ưu tú trời sinh, bất luận là đứng ở vị trí nào, cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Ví dụ như Phùng Diệp.
Quản lý hạng mục của công ty non trẻ, tài hoa hơn người khiến người ta kinh ngạc thán phục, cộng thêm tướng mạo anh tuấn, tính cách ổn trọng lại hài hước, rõ ràng không có chỗ dựa, lại có thể nhanh chóng thành danh trên thương trường.
Rất nhanh, Lâm Thanh Nham liền trở thành bạn tốt của Phùng Diệp. Đều thông minh thạo đời như nhau, đều có ý chí mạnh dạng như nhau, còn có phẩm vị như nhau, dã tâm như nhau... Lâm Thanh Nham thích ở cùng với cậu nhóc này, thậm chí không tiếc sức lực cố gắng dìu dắt cậu ta.
Cậu ta khiến hắn nhìn thấy bản thân mình năm đó.
Nếu không có những sai lầm sau này, có lẽ hắn sẽ không một bước lên mây như bây giờ. Nhưng hắn sẽ sống giống như Phùng Diệp vậy, trẻ tuổi mà đẹp đẽ như thế.
Đó là cuộc sống mà hắn mong muốn, nhưng đời người vĩnh viễn cũng không có cách nào quay đầu lại. Hắn là Lâm Thanh Nham, không phải là Phùng Diệp, cho dù hắn sắp có cả đế quốc kinh doanh, cho dù hắn đã giết hết năm mạng người, cũng không thể nào thật sự cứu được bản thân mình.
Bí mật thân thế của Phùng Diệp bị hắn biết được sau ba tháng.
Hắn nhớ rất rõ ràng, hôm đó trời mưa âm u, hắn lái xe đến viện an dưỡng, bởi vì dọc đường bị đau dạ dày, nên dừng xe lại, vào một quán cà phê gần đó nghỉ ngơi. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trợ lý của Tần Thù Hoa, đội mưa lái xe lên đỉnh núi.
Thời gian qua đi thật nhanh, trợ lý ngày xưa lão luyện như hồ ly, giờ đây cũng đã là một trung niên tóc điểm sương. Chỉ là từ khi Lâm Thanh Nham quản lý Tần thị, liền kiếm cớ điều hắn đi rất xa, để hắn trở thành một người giàu có nhàn rỗi.
Hôm nay Tần Thù Hoa tìm hắn đến là vì cái gì?
Lâm Thanh Nham lập tức lái xe, trở về biệt thự ở lưng chừng núi. Đến thư phòng, mở thiết bị ra, nghe đoạn đối thoại truyền đến rất rõ ràng.
Tất cả mọi thứ của Tần Thù Hoa bây giờ đều do hắn khống chế trong lòng bàn tay, sắp xếp ở viện an dưỡng là người của hắn, trong phòng đương nhiên cũng có trang bị máy nghe lén.
“Đã xét nghiệm DNA.” Giọng nói của trợ lý có chút cảm khái. “Tần tổng, Phùng Diệp xác thực là con của bà.”
Tần Thù Hoa trầm mặc thật lâu. Đây là lần đâu tiên Lâm Thanh Nham nghe thấy giọng bà nghẹn ngào: “Tôi biết rồi. Để tôi suy nghĩ một lát. Sau đó lại đưa nó đến gặp tôi.”
Phía bên này, Lâm Thanh Nham tắt máy nghe lén. Nhìn màn mưa mông lung nở nụ cười.
Bà ta muốn suy nghĩ, suy nghĩ cái gì?
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Nham liền đến viện an dưỡng thăm Tần Thù Hoa. Bà xem ra không có chút khác thường nào, mỉm cười để hắn đỡ đi tản bộ trong vườn. Mặt cỏ tươi mơn mởn sau cơn mưa, mặt bà cũng rạng rỡ hơn so với ngày thường.
Là vì đã tìm lại được đứa con chân chính sao?
Bà không nhắc nửa chữ đến chuyện Phùng Diệp, mà Lâm Thanh Nham chỉ cười nhàn nhạt nhìn bà.
Qua hai ngày sau, Lâm Thanh Nham lại thấy trợ lý đến tìm bà.
Lần này thái độ của bà vô cùng dứt khoát, dường như đã khôi phục lại phong thái nữ hoàng sát phạt quyết đoán ngày xưa.
“Chuyện này có chút phiền phức. Chú tìm cơ hội mang luật sư đến đây, sửa lại di chúc. Tôi muốn đem tất cả để lại cho Phùng Diệp.” Bà nhàn nhạt nói tiếp, “Tôi đã cho Thanh Nham đủ nhiều rồi, chuyện này, tạm thời không cần nói với cậu ấy. Đợi sau khi tôi chết rồi, hãy tuyên bố di chúc.”
Lâm Thanh Nham lẳng lặng lắng nghe, đợi đến lúc bên kia không còn âm thanh gì nữa, hắn mới phát hiện ra hốc mắt của mình ẩm ướt.
Hắn thật sự, thật sự rất hâm mộ Phùng Diệp, có một người mẹ tốt như vậy.
Hắn đợi lúc trời tối liền đi tìm trợ lý, không vòng vo nói thẳng vào vấn đề: “Tôi cho anh ba phần.”
Trợ lý trung thành và tận tâm, phút chốc trừng lớn mắt.
Quả thật điều kiện Tần Thù Hoa hứa cho hắn cũng vô cùng hậu hĩnh. Nhưng mà ba phần cổ phần của Tần thị? Chỉ có thằng điên mới đưa ra điều kiện điên cuồng như vậy.
Tần Thù Hoa đã dạy hắn, phàm chuyện gì cũng phải tìm chỗ để khoan dung người khác. Cho nên trước khi toàn bộ kế hoạch được triển khai, Lâm Thanh Nham vẫn chừa cho bà một cơ hội cuối cùng.
Hoặc là, hắn cho chính mình một lý do để có thể phản bội lại bà ta.
Trong công ty có một cô gái theo đuổi hắn lâu rồi, luôn bị hắn cự tuyệt, cũng khiến hắn có chút phiền lòng. Bây giờ vừa đúng lúc, hắn cầm nhẫn đi tìm cô gái này: “Lời thỉnh cầu này có chút đường đột... bệnh của Tần tổng đã đến thời kỳ cuối. Bà ấy nói trước khi chết, hy vọng sẽ nhìn thấy được tôi kết hôn, đây là tâm nguyện cuối cùng của trưởng bối. Em có thể giúp tôi chuyện này, đính hôn giả với tôi được không? Nhất thời tôi không tìm được người nào khác bằng lòng giúp đỡ tôi.”
Cô gái ấy đương nhiên là bằng lòng rồi. Diễn giả thành thật, khế ước hôn nhân, vừa lãng mạn vừa mờ ám. Hơn nữa, Lâm Thanh Nham nhiều năm nay vẫn luôn một thân một mình, ai cũng nói hắn là một người đàn ông tốt giữ thân trong sạch.
Lời đồn nhanh chóng đúng như ý muốn của Lâm Thanh Nham, ‘truyền’ đến tai của Tần Thù Hoa.
Lần cuối cùng Lâm Thanh Nham đi thăm, bà đang nằm ở trên giường lạnh lẽo như băng. Việc hóa trị khiến cho bà già cả lại suy yếu, vừa nhìn liền khiến người ta ghê tởm. Nhưng hắn vẫn cúi đầu hôn bà.
Bà hoàn toàn không đề cập đến vị hôn thê của hắn cùng với việc phản bội của hắn. Hai người giống như đôi vợ chồng già, hắn đút cơm cho bà, mát xa cơ thể cứng ngắc của bà. Cuối cùng, ôm bà nhìn ngắm mặt trời lặng.
“Gần đây em muốn ở một mình, anh bận rộn chuyện công ty, không cần đến đây đâu.” Bà dịu giọng nói, “Sau khi em chết, anh có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình, đó cũng là nguyện vọng của em.”
Lâm Thanh Nham nhìn gương mặt dối trá của bà, suýt chút nữa bật cười ra tiếng.
Nguyện vọng của bà? Chứ không phải là sự ‘phản bội’ của hắn khiến cho bà cuối cùng cảm thấy được giải thoát? Khiến cho chút áy náy trong lòng bà đối với hắn cũng đã được buông xuống? Cuối cùng lừa hắn như một thằng ngốc, chỉ đợi đến khi đem toàn bộ giao lại cho đứa con ruột của bà?
Hắn ở cùng bà năm năm, nhưng khi Phùng Diệp vừa xuất hiện, hắn liền trở thành cái rắm? Nháy mắt bị đánh trở về nguyên hình.
Lâm Thanh Nham không lập tức rời đi, mà chỉ đi qua kéo rèm cửa xuống, lại đóng cửa phòng lại. Cả phòng tối om, Tần Thù Hoa nghi hoặc: “Anh làm gì vậy?”
Giọng Lâm Thanh Nham dịu dàng nói: “Tôi có chuyện muốn nói cho em biết.”
“... Chuyện gì?”
“Không có vị hôn thê nào hết. Trong lòng tôi chỉ có em, làm sao có thể có vị hôn thê chứ? Đó chỉ là muốn chọc giận em thôi.”
Lòng Tần Thù Hoa toát mồ hôi lạnh, bà cảm thấy Lâm Thanh Nham hình như biến thành một người khác: “...Tại sao anh lại muốn chọc giận em?”
Lâm Thanh Nham dường như căn bản không nghe thấy nghi vấn của bà, chỉ tự mình tiếp tục nói: “Tôi làm sao có thể khiến em đau khổ? Vị hôn thê khiến cho em không vui kia, tôi đã sớm giết rồi.”
“Em xem, đây chính là tờ di chúc thứ hai em để trợ lý và luật sư chuẩn bị. Bây giờ tôi xé đi, liền xem như chưa có gì xảy ra.”
“Đúng rồi, tôi còn giết rất nhiều người đó.”
“Em có biết tiếp theo tôi định làm thế nào không? Lôi kéo đứa con trai ưu tú của em vào đây, góp vui với chúng ta được không?”
Tần Thù Hoa, có một câu nói, bà nói rất đúng.
Nếu như tôi là con trai của bà thì tốt biết bao? Tôi rất muốn rất muốn trở thành con trai ruột của bà, mà bà là người mẹ vừa hiền từ lại vừa uy nghiêm của tôi, nuôi dạy tôi trưởng thành, dạy tôi làm người, bảo vệ tôi, chăm sóc cho tôi, không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại tôi. Cuộc đời của tôi sẽ không có những thứ xấu xa bẩn thỉu này, sẽ không cần dùng máu tươi và sinh mệnh, mới có thể cứu chuộc lại cuộc sống ngắc ngoải này.
Nếu tôi không phải là Lâm Thanh Nham mà là Phùng Diệp thì tốt biết mấy.
Đúng vậy, tại sao tôi không thể là Phùng Diệp? Đương nhiên là có thể rồi.
Từ nay về sau, tôi chính là Phùng Diệp, tôi thừa kế tài sản của mẹ, tôi sống không sầu không lo, cuộc đời của tôi, cuối cùng cũng có thể làm lại một lần nữa.
***
Lúc gặp được Diêu Mông, đã là ba năm sau đó.
Ba năm này, hắn sống rất bình lặng. Không có Tần Thù Hoa, cũng không có giết người, công việc làm ăn trong tay đều giao cho người khác quản lý, mỗi năm hắn chỉ cần nhìn sổ sách tổng quan, xác định phương hướng chiến lược của tập đoàn. Có lúc hắn nghĩ, cuộc đời dài như vậy, nếu là Phùng Diệp, cậu ta sẽ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?
Cái tâm nguyện kia tên là Diêu Mông.
Tấm ảnh được Phùng Diệp kẹp trong ví tiền, người con gái khiến cho Phùng Diệp luôn cự tuyệt tránh xa các cô gái khác.
Đó là một buổi sáng sớm vô cùng tươi đẹp, hắn ngồi trong xe, chờ đợi một lúc ở trước cổng tiểu khu cũ kỹ, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, chạy hướng về phía mặt trời. Đôi mắt to đen trong suốt, một gương mặt trái xoan trắng nõn tròn đầy.
Lâm Thanh Nham cảm thấy hô hấp của mình bởi vì vậy mà ngưng trệ.
Nếu nói những người con gái trước kia có được đều là một cuộc chinh phục sung sướng, vậy thì Diêu Mông không nghi ngờ gì chính là chiếc vương miệng khảm ngọc mà một kỵ sĩ mong muốn có được nhất.
Huống chi, cô còn là người trong lòng của Phùng Diệp. Dựa vào thân phận này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn không kìm lòng được.
Chớp mắt cô đã chạy đến góc đầu đường, Lâm Thanh Nham khởi động xe, không nhanh không chậm chạy theo. Ai ngờ rẽ một khúc quanh, lại phát hiện phía trước không có bóng người. Hắn đang chăm chú nhìn quanh, lại nghe thấy có người đang gõ cửa sổ xe.
Nữ thần gần ngay trước mắt.
“Anh đang làm gì?” Cô nhíu mày hỏi, “Lấy giấy chứng minh ra đây, tôi là cảnh sát.”
Hắn nhìn cô, từ từ nở nụ cười.
Trăm sông ngàn núi, thế sự chuyển dời, tôi chỉ vì em mà đến.
***
Thật ra hai người quen nhau chưa đến một năm, thời gian ở cùng nhau cũng chưa đến nửa năm.
Nhưng đây là khoảng thời gian qua nhanh nhất trong cuộc đời của Lâm Thanh Nham.
Ở cùng với cô, hắn là một thương nhân thành đạt được mọi người ngưỡng mộ, một người đàn ông được cô ái mộ. Hắn thay thế Phùng Diệp, cuối cùng có thể tìm lại được tình yêu chân thành ngày xưa; lúc cô không ở bên cạnh, hắn tùy ý săn bắn ở trong cái thành thị này, vui vẻ như một cô hồn dã quỷ, sa đọa như ma quỷ chốn nhân gian.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ giết cô, bởi vì cô là người yêu của hắn.
Hắn chỉ từng được Tần Thù Hoa yêu, cho nên chỉ biết dùng cách của bà ta đi yêu người khác. Bởi vậy, hắn để Diêu Mông bên cạnh mình, đối xử với cô giống như người yêu lại giống như con gái. Đợi sau khi chết, hắn muốn đem tất cả để lại cho cô, để cho cô sống vui vẻ cô đơn cả đời.
Nhưng thế cân bằng một ngày nào đó rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Cô bị Đàm Lương cưỡng hiếp.
Lâm Thanh Nham xui khiến Đàm Lương đứng ra gánh tội thay mình, lại không ngờ được rằng, hắn ta trước khi chết tiến hành một lần điên cuồng cuối cùng, mà họng súng hướng đến, lại chính là người con gái của hắn.
Không quan trọng, em yêu à. Đàm Lương đã chết rồi, chỉ cần giết thêm Hứa Hủ, chuyện này sẽ giống như chưa từng xảy ra.
Nhưng mà từ lúc nào cô lại có lòng nghi ngờ hắn?
Một khắc trước khi chết, Lâm Thanh Nham vẫn nhớ rõ mồn một buổi tối hôm đó, nhớ rõ nước mắt của Diêu Mông.
Đó là ngày thứ mười của tháng thứ hai sau khi cô bị Đàm Lương làm nhục, hắn đi đến bệnh viện làm hóa trị, về nhà rất trễ. Phòng của cô đã tắt đèn, Lâm Thanh Nham sợ đánh thức cô, tự mình đến ngủ ở phòng khách.
Theo như thường lệ, hắn mở máy theo dõi, chỉ muốn ngắm gương mặt cô lúc ngủ. Nhưng hắn lại nhìn thấy cô ngồi một mình trong căn phòng tối đen, lấy tay che kín miệng, đè nén tiếng khóc nức nở.
Có mấy tấm ảnh rơi tán loạn bên cạnh tay cô, đều là hình mấy nạn nhân lúc trước, hắn chụp rồi để ở dưới tầng hầm. Cô trước kia căn bản không biết đến sự tồn tại của tầng hầm này, nhưng giờ phút này, hiển nhiên đã bị cô tìm ra.
Đêm dài thê lương lạnh lẽo, hai người ngồi cách nhau một bức tường, ngồi trong hai căn phòng khác nhau. Lâm Thanh Nham nhìn thấy cô khóc lóc lấy di động ra, bấm hai số rồi lại vứt đi; khóc lóc cầm lên, lại vứt đi; cầm lên, lại vứt đi... Cô thoạt nhìn đau khổ lại tuyệt vọng như thế, toàn thân run rẩy kịch liệt, giống như đã bị tất cả mọi người vứt bỏ vậy.
Nước mắt của Lâm Thanh Nham bất tri bất giác rơi xuống.
Thiên sứ, thiên sứ cuối cùng của tôi, thiên sứ yêu thương tôi như vậy.
Vì sao tôi không thể gặp em sớm hơn một chút?
Ở những năm tháng tốt đẹp nhất, ở những mùa xinh đẹp nhất, cả thế giới đều không cần đến quấy rầy, chỉ có tôi một thân sạch sẽ như lúc ban đầu, mỉm cười đến gần em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...