- Như vậy là nghe trộm đó thưa tổng giám đốc!
Minh Huy quay lại nhưng vẫn giữ được nét bình thản trên khuôn mặt mình. Nhìn nụ cười giễu cợt trên môi Ngọc Trinh mà anh không có chút cảm giác gì kể cả e dè lẫn lo lắng. Anh đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Mỹ Kim và Hoàng Quân. Thực ra anh đã không có ý định tới đây để dự bữa tiệc này bởi anh sợ rằng trông thấy Vũ Hân tay trong tay với ai đó thì mình sẽ không thể chịu đựng được.
Nhưng vì hôm nay là sinh nhật của của Vũ Hân và anh muốn thấy tận mắt cô gái ấy khi mỉm cười hạnh phúc sẽ như thế nào. Cô, lúc ấy liệu có như khi ở bên anh? Nhưng chưa chứng kiến được điều đó anh đã phải thấy nhiều thứ hơn.
Hoàng Quân, hiện đang là tổng giám đốc của Maze bỗng ôm chầm lấy nhân vật chính của bữa tiệc, tiếp đó là sự nổi giận của em trai anh ta, Mạnh Nguyên. Tất cả như một trò cười đối với những người chứng kiến. Và với anh thì chỉ là sự nhảm nhí khi người anh quan tâm đã không còn ở đây. Anh thì chẳng muốn thấy thêm điều gì ngu ngốc nữa nên đã ra khu vườn yên tĩnh này và ngồi cho thoải mái. Không ngờ Hoàng Quân lại chọn nó làm nơi lấy lại tinh thần. Và cũng không ngờ khi cô bạn thân của Vũ Hân lại cũng ra đây để xả cơn bực dọc.
- Cô cũng nghe hết rồi?
- Vậy anh thì sao?- Ngọc Trinh hỏi ngược lại.
- Có gì đâu ngoài sự tức giận và đau khổ.- Minh Huy châm điếu thuốc và rít một hơi dài. Anh buông mình xuống chiếc ghế và nhìn lên bầu trời đen. Hôm nay trời không có sao.
- Trông anh không lấy làm thương xót cho tình cảnh của tổng giám đốc Hoàng Quân.- Ngọc Trinh có vẻ đã nắm bắt được tình hình và nhìn Minh Huy đầy nghi hoặc.
- Đó không phải chuyện của cô.- Chợt giọng Minh Huy đanh lại và anh nhìn Ngọc Trinh với ánh mắt lạnh lùng.
Tia nhìn ấy khiến Ngọc Trinh ớn lạnh, như một luồng điện đi xuyên qua người cô vậy. Ánh mắt ấy nhìn cô trong màn đêm đen hệt như ánh mắt của một con người sống không có tình cảm. Với Minh Huy thì hình như là vậy. Ba mẹ anh đã li dị và anh đã phải theo ba, đó là điều mà anh không muốn. Không những thế ba anh còn lấy người phụ nữ khác và bắt anh gọi người đó là mẹ.
Với một người như anh, không đời nào anh chịu làm điều mà mình không muốn. Anh nhớ như in những lời nói nặng lời, những cú bạt tai anh nhận được khi đã hành động không phải với mẹ kế. Nhưng người phụ nữ ấy luôn bênh vực anh. Dù vậy anh vẫn không hề rung động trước hành động đầy tình yêu thương ấy. Việc anh ghét Hoàng Quân cũng không ngoại lệ.
- Anh thấy đau lòng sao? Khi biết anh họ tôi là người yêu cũ của Vũ Hân. Hơn thế nữa, mẹ của anh ta lại là mẹ kế của anh.
Cuộc đời thật chớ trêu. Người đàn bà mà anh ghét cay ghét đắng, người đàn ông mà anh căm hận lại đều có liên quan tới cuộc đời Vũ Hân. Khó có ai có thể ngờ rằng người yêu cũ của cô lại chính là con của bà Hoàng Như, mẹ kế của anh.
Công ty Maze là của bà ta nhưng số vốn trong đó hoàn toàn do ba anh mà có. Hiện tại tuy anh làm ở một lĩnh vực khác, cũng hùng mạnh không kém nhưng Hoàng Quân lại là cái thá gì mà lại được giữ chức vị tổng giám đốc kia. Có lúc anh cảm thấy đó chỉ là sự sắp đặt của ông, anh không quan tâm vì dù sao anh cũng không ham muốn cái công ty ấy.
Nhưng khi thấy Hoàng Quân đau khổ vì tình yêu, đau khổ khi bị em trai mình đánh, đau khổ khi bị Vũ Hân quay lưng lại thì anh đã hiểu… Nếu Hoàng Quân đang đau khổ thì anh sẽ làm anh ta đau khổ hơn gấp vạn lần bây giờ. Hơn rất nhiều những gì anh đã phải trải qua… bởi anh ta đã từng làm tổn thương người con gái mà anh đã hết mực yêu thương…
…..
Vũ Hân co mình lại khi Mạnh Nguyên nhấn ga và phóng đi trên con đường vắng người. Cô không dám lên tiếng bởi không khí trong xe rất ngột ngạt. Phía trước là màn đêm đen kịt, bên trái, tiếng sóng đang vỗ vào bờ như đe dọa sẽ nuốt chửng lấy cô. Luồng không khí từ máy lạnh thổi ra khiến cô rùng mình nhưng cô vấn không dám đưa tay vặn nhỏ lại. Ánh mắt của Mạnh Nguyên lúc này còn lạnh hơn cả cái lạnh từ chiếc điều hòa, nó còn đáng sợ hơn cả màn đêm đen ngoài kia. Bàn tay anh nắm chặt vô lăng và mắt anh chỉ nhìn về phía trước. Tất cả những điều ấy khiến Vũ Hân như chết lặng đi.
Trong đầu cô lúc này là những ý
nghĩ đan vào nhau và không có cách nào tháo gỡ. Cô sẽ nói sao với Mạnh Nguyên khi anh hỏi cô về mối quan hệ giữa cô và Hoàng Quân. Cô phải giải thích làm sao khi anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng ấy. Cô phải đối diện với những ngày tháng tiếp theo như thế nào khi mà bên cạnh cô có tới hai người đàn ông mà cô không bao giờ muốn họ bị tổn thương.
Cô đã nghĩ Hoàng Quân sẽ không trở về khi đã ra đi 4 năm và không có chút liên lạc gì như thế. Cô cũng nghỉ rằng tình cảm dành cho anh cuối cùng cũng đã không còn dằn vặt cô nữa. Vậy mà khi nhìn thấy anh, đối diện với anh và nhìn vào đôi mắt của anh, cô đã cứ ngỡ như mình rơi vào một trạng thái bất tỉnh.
Cô đã từng hận anh, căm ghét anh nhưng cô yêu anh nhiều hơn gấp trăm nghìn lần sự căm ghét và thù hận đó. Cô đã từng có những tháng ngày hi vọng và chờ đợi anh quay về. Dù rằng những việc anh gây ra cho cô sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa được. Nhưng rồi thời gian cũng làm cô nhụt chí, thời gian cũng bào mòn tình cảm của cô dành cho anh.
Giờ đây, cái thứ tình cảm đã khiến cô mệt mỏi sống cũng như chết ấy đã không còn nữa. Vương vấn lại trong cô chỉ là sự hoài niệm cùng nhớ nhung. Vì thế khi nhìn thấy anh ở bữa tiệc, cô đã không hề có một phản ứng nào cả.
Cô đã không nghĩ rằng sẽ có ngày gặp lại anh. Cô càng không nghĩ anh lại trở về vào đúng sinh nhật mình, càng không bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này. Tình cảnh khó xử khi phải đứng giữa hai người đàn ông. Một người là người mà cô đã từng hết lòng yêu thương, thậm chí có phải bỏ cả tính mạng cũng muốn giữ lấy bên mình. Một người cho cô sự bình yên và thanh thản trong tâm hồn.
Cả hai người ấy thực sự rất quan trong đối với cô. Nhưng cớ sao ông trời trêu đùa khi để hai người bọn họ là anh em? Hay… ông trời đã đùa giỡn cô khiến cô gặp Mạnh Nguyên và yêu anh…
Nhưng sốc vì quan hệ của Hoàng Quân và Mạnh Nguyên cũng không bằng việc người đàn bà đó trở về. Bà ta tỏ ra hoảng sợ khi trông thấy cô ở bên cạnh Mạnh Nguyên. Cũng phải thôi, so với những gì bà ta làm với cô thì việc cô không hề có ý định trả thù là quá cao thượng.
Liệu việc cô cố quên Hoàng Quân, liệu tình cảm dành cho anh không còn như xưa, việc cô nhận lời Mạnh Nguyên có là đúng hay không? Chính những quyết định muộn màng, chính những quyết định mà cô cho là đúng với tình cảm của mình, không dối lòng của mình, đó phải chăng là những quyết định khiến cô đau khổ và khiến cô phải hối hận…
Mạnh Nguyên phanh kít lại khi chiếc xe ra tới biển. Suốt quãng đường đi, kim chỉ tốc độ luôn ở vạch 70km/h và có lúc nó đã lên tới 80km/h. Vũ Hân chúi người về phía trước nhưng cô đã cố gắng tỏ ra bình thường trong tình huống đó và Mạnh Nguyên đã không để ý tới điều ấy. Anh gục đầu vào chiếc vô lăng và nhắm mắt lại, có lẽ là anh rất mệt mỏi. Vũ Hân quay sang và đặt tay lên vai Mạnh Nguyên. Cô không dám nói rằng Mạnh Nguyên hãy cứ dựa vào cô… Những lúc thế này cô thấy mình thật tồi tệ.
- Khi ba mẹ anh li dị anh đã được hỏi là muốn theo ai…
Bất chợt Mạnh Nguyên lên tiếng làm Vũ Hân giật mình. Cô toan bỏ bàn tay mình ra khỏi vai Mạnh Nguyên thì anh đã nắm chặt lấy tay cô và đặt lên cổ mình. Cứ thế anh tiếp tục nói và tiếp tục để bàn tay của Vũ Hân trấn tĩnh mình.
- Nhưng ba mẹ đã tự ý làm việc ấy. Anh phải ở với ba dù anh không muốn, anh muốn được sống với mẹ. Anh ghen tị với Hoàng Quân khi anh ấy được sống trong sự quan tâm và chăm sóc của mẹ chứ không như ba, một người lạnh lùng và quá bận rộn. Anh thực sự không muốn xa mẹ… bởi bà rất quan tâm và yêu thương anh cũng như anh rất yêu thương bà… Anh…
Không chần chừa gì thêm, Vũ Hân ôm lấy Mạnh Nguyên. Lúc này cô bỗng thấy anh nhỏ bé biết bao. Anh cũng từng ôm cô như thế khi cô buồn hay muốn khóc. Giờ thì cô sẽ làm y chang như vậy bởi cô mong Mạnh Nguyên cũng giống cô, cũng nhẹ nhõm khi có người ở bên cạnh. Mạnh Nguyên quay sang, anh vòng hai tay ôm lấy Vũ Hân. Lúc này, Vũ Hân là người duy nhất khiến anh bình tĩnh, khiến anh cảm thấy yên bình khi ở bên.
- Có em ở bên cạnh anh rồi. Em sẽ không đi đâu cả, em sẽ mãi ở bên cạnh anh…- Vũ Hân vuốt nhẹ tóc Mạnh Nguyên rồi nói.
- Khi thấy Hoàng Quân làm vậy…- Mạnh Nguyên nói nhỏ.- Anh đã có ý nghĩ thoáng qua là anh ấy sẽ cướp em đi,
sẽ mang em rời xa anh… Anh đã rất sợ…
Mạnh Nguyên ghì chặt Vũ Hân hơn như sợ cô biến mất. Phải anh đã rất sợ điều đó. Dường như Hoàng Quân đã vô tình cướp đi tất cả những gì anh yêu quý nhất. Và bỗng dưng trong lòng anh có một khoảng trống để dành cho những thứ thực sự trân quý. Thế rồi Vũ Hân đã lấp đầy khoảng trống đó.
Cô đã xuất hiện và cho anh thấy rằng sẽ không ai có thể đem cô đi, khiến cô rời xa anh trừ khi chính cô là người làm điều đó. Cô hiển nhiên sẽ trở thành thứ quý giá nhất đối với anh. Và chính anh cũng đã tự tin rằng mình sẽ bảo vệ và giữ cô ở cạnh như một báu vật. Cho tới khi Hoàng Quân xuất hiện thì những tự tin của anh cũng tan theo bọt nước. Anh dường như vẫn chưa quên được những mất mát mà mình đã phải trải qua…
- Em sẽ không đi đâu cả. Em hứa đấy Mạnh Nguyên…
Cái gật đầu của Mạnh Nguyên làm Vũ Hân yên lòng hơn. Cô tựa vào vai anh như để cảm thấy nhẹ nhõm. Hai con người ấy, trong cùng một khoảnh khắc ấy đã có chung một ý nghĩ rằng sẽ bỏ trốn và không trở về nữa. Nếu Vũ Hân không thể đối diện được với Hoàng Quân thì Mạnh Nguyên cũng không thể đối diện với mẹ anh và em trai anh. Cả hai đều không muốn đối diện với một thứ gì đó vậy thì tại sao lại không bỏ trốn… tại sao lại không cùng nhau ra đi và không quay trở lại…
…
“- Tại sao lại đối xử với anh như vậy?- Hoàng Quân nhìn Vũ Hân bằng ánh mắt đau khổ.
- Em…
- Vũ Hân, em hãy nói đó không phải là sự thật đi!- Mạnh Nguyên cũng nhìn Vũ Hân bằng ánh mắt ấy.
- Em…
”
- Không…
Vũ Hân mở bừng mắt và thở hắt một cái như trút hết mọi lo lắng. Giấc mơ ấy quả là đáng sợ, giấc mơ mà cô nghĩ mình không thể đối diện thêm lần thứ hai. Chiếc áo khoác của Mạnh Nguyên đang nằm trên người cô. Hướng ánh mắt ra ngoài, cô thấy anh đứng đó và nhìn về phía có ánh nắng chói chang của mặt trời. Bây giờ mới là 4p0 sáng. Vũ Hân bước xuống xe và cầm theo chiếc áo của Mạnh Nguyên.
- Anh mặc vào đi. Trời lạnh lắm mà!- Vũ Hân nói rồi mỉm cười.
- Đối với anh em quan trọng hơn!- Mạnh Nguyên trả lời bằng câu nói không mấy ăn nhập lắm và rồi anh nhận chiếc áo từ Vũ Hân và khoác cho cô.- Anh có thứ này muốn đưa cho em. Đáng lẽ ra là phải tặng em từ đêm qua…
Mạnh Nguyên lôi ra khỏi túi áo một chiếc hộp nhỏ. Tim Vũ Hân nghẹn lại khi nhìn thấy vật ấy. Cô biết thứ được giấu trong đó là gì. Cô ngước lên nhìn anh rồi lại cúi nhìn chiếc hộp màu xanh navi trong tay anh. Mạnh Nguyên lặng lẽ mở chiếc hộp ra trước mắt Vũ Hân.
Đó là một cặp nhẫn chứ không phải là một chiếc. Mạnh Nguyên, anh đang muốn khẳng định mối quan hệ của anh với Vũ Hân ư? Hay… anh muốn giữ cô bên cạnh bằng cách này? Liệu một chiếc nhẫn có đủ để cô vứt bỏ tất cả những suy nghĩ để đứng bên cạnh anh mãi như thế này không…
- Nhất định phải luôn đeo nó.- Mạnh Nguyên đeo vào ngón áp út của Vũ Hân và cô cũng đeo cho anh y chang như thế.- Với anh lúc này… chỉ cần có em ở bên là đủ rồi…
Mạnh Nguyên bỏ dở câu nói và Vũ Hân cũng im lặng. Cô ngước đôi mắt đã ngấn nước rồi nhìn anh. So với những gì anh làm cho cô thì cô đã làm được gì cho anh? Anh cứ như vậy thì cô biết phải làm sao đây? Càng ngày cô lại thấy tội của mình thêm nặng.
Cô sẽ không thể cho anh một mái ấm gia đình, sẽ không thể cho anh những gì anh muốn. Sẽ có ngày cô rời xa anh mãi mãi. Sẽ có ngày cô với anh sẽ là hai người xa lạ… Anh có biết với cô, chỉ cần nghĩ tới những điều đó thôi cũng đã như là địa ngục. Cô yêu anh nên cô đã từng tìm cách trốn tránh anh.
Nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô không thể cứ mãi làm trái với nhịp đập của con tim được. Chấp nhận tình yêu của anh đồng nghĩa với việc cô cần phải có dũng khí để quay lưng khi rời bỏ anh. Cho tới giờ, cô vẫn không dám nghĩ tới viễn cảnh ấy. Cái ngày mà với anh có lẽ sẽ là ngày đau khổ nhất. Và với cô sẽ là ngày kết thúc của tất cả…
Cô tiến lại gần và ôm lấy Mạnh Nguyên. Từ giờ cho tới ngày đó, cô sẽ ở bên anh và sẽ yêu anh, sẽ dành cho anh những gì là tốt đẹp nhất mà cô có thể làm. Ánh mắt của cả hai cùng hướng ra biển, nơi mặt trời đang bắt đầu lên và tỏa nắng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...