Trước mắt Vũ Hân là khung cảnh quen thuộc.
Con đường mùa thu vắng lặng, không gian chìm vào yên tĩnh, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc. Vũ Hân nhìn thấy một cô gái đang bước đi chầm chậm và chốc chốc lại để ý đến những chiếc lá vàng đang đưng đưa trong gió. Cứ mỗi lần như thế cô gái lại mỉm cười thật nhẹ. Nụ cười ấy đã khiến cả không gian chỉ một màu vàng bừng sáng. Đó là một nụ cười mãn nguyện cùng ánh mắt cong cong như vầng trẳng. Nhìn thoáng qua thôi cũng biết rằng cô gái ấy đang hạnh phúc.
Vũ Hân mở to mắt. Cô gái ấy thật quen, không gian này cũng thật quen. Mùa thu ở đây thật giống mùa thu của 4 năm về trước. Có điều bầu trời trở nên đẹp hơn với chút nắng dịu nhẹ và những chiếc lá vàng rơi. Tâm hồn cô gái ấy chắc cũng nhẹ nhàng như thế bởi lúc này trên môi cô ẫy vẫn là nụ cười hạnh phúc.
Cô gái khẽ ngồi xuống chiếc ghế đá, mặc cho gió thổi bay tóc mình. Những lọn tóc phất phơ cứ đùa nghịch trên đôi vai nhỏ nhắn ấy.
Vũ Hân sững lại khi một người con trai đi tới. Trái tim cô như bị bóp chặt lại, đau tới mức cô không còn cảm giác.
- Anh xin lỗi vì tới trễ…- Chàng trai gãi đầu cười hì hì.
- Trễ thì bị phạt thôi!- Cô gái lém lỉnh nói.
- Em muốn phạt gì?Nhớ phạt nhè nhẹ thôi đó…- Chàng trai tỏ vẻ hối lỗi.
- Phạt anh ở bên em cả đời!! Hahaha…
Vũ Hân nước mắt lưng tròng, tâm hồn xáo động. Tại sao cô lại nhìn thấy cảnh tượng này, tại sao???
Chợt khung cảnh ấy biến mất. Thay vào đó là một căn phòng tối cũng rất quen thuộc với Vũ Hân. Cô gái có nụ cười tuyệt đẹp ban nãy, lúc này đang ngồi trong một góc của căn phòng. Hai chân co lại, mặt vùi vào đầu gối. Những tiếng nấc, tiếng khóc vang lên làm tai Vũ Hân ù ù, cô lùi lại, lấy hai tay bịt lấy tai.
- Không…KHÔNG…
- KHÔNG…
Vũ Hân choàng tỉnh, mắt cô thao láo nhìn vào khoảng không gian trước mặt. Trên trán lấm tấm mồ hôi, tim đập mạnh và hơi thở đứt quãng. Cô với tay bật chiếc đèn ở đầu giường rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Uống một hơi hết ly nước lạnh, Vũ Hân tỉnh lại đôi chút. Cô ngồi xuống chiếc ghế trong gian bếp rồi ngẩn ra mệt mỏi. Do chuyển tới nhà mới nên cô không quen nên ngủ rất khó. Mãi mới chợp mắt được thì lại mơ tới thời gian đó. Giờ mới có 3h sáng, cô biết chắc mình không thể ngủ thêm nữa nên đành ngồi chờ trời sáng vậy.
Ngôi nhà cô đang sống rất rộng với diện tích 100m2, ở tầng 18 của trung cư cao cấp The Manor. Cô may mắn được một người bạn của mẹ cho thuê với giá rẻ. Vũ Hân đã chuyển về đây gần được một tháng rồi nhưng vẫn cảm thấy lạ lẫm với căn nhà này. Cũng có thể là vì chỉ có một mình mà ở trong một căn hộ lớn nên Vũ Hân có cảm giác không quen.
Vũ Hân ngồi bó gối trên ghế salon rồi đưa mắt nhìn đường xá về đêm. Những ánh đèn đường rực rỡ, những con đường rộng lớn lác đác vài chiếc xe. Tự dưng gương mặt Mạnh Nguyên lại hiện lên trước mắt cô.
Từ khi đi Mũi Né về, Vũ Hân trở lại trạng thái bình thường chỉ sau có một ngày. Cô đi làm bình thường, xuất hiện ở mọi nơi và không tỏ ra là mình có vấn đề. Cô vẫn thường tới lui phòng Tổng giám đốc cắm hoa, vẫn chào hỏi và cười với anh. Nhưng ngoài những hành động xã giao đó ra, cô không có bất cứ lời nói hay cử chỉ nào là muốn gợi tới những ngày ở Mũi Né. Hay chính xác hơn là cô trốn tránh. Kể từ khi cô quay người bỏ Mạnh Nguyên lại đằng sau mà chạy đi như thế, cô đã biết rằng mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Cô không biết giải thích với anh như thế nào, cũng không muốn giải thích. Cô chỉ biết trốn chạy như
một kẻ hèn nhát. Chỉ biết đứng trước anh mà coi như không có chuyện gì xảy ra.
…
- Dạo này em sao vậy? Thấy khó chịu trong người à?
Hữu Thiên không để ý tới những gì Vũ Hân đang nói, anh hỏi một câu không ăn nhập với không khí lúc này. Vũ Hân ngước lên nhìn anh và nhận được ánh mắt quan tâm, cô khẽ cười.
- Em không sao. Chỉ là về nhà mới em chưa quen nên khó ngủ thôi.
- Vậy là do tâm lý đấy. Hôm nào rảnh, đi massage thư giãn đi.
- Ừm… Em sẽ làm thế!
Vũ Hân gật đầu nhưng Hữu Thiên thừa biết là cô chỉ nói vậy cho có chứ chẳng bao giờ bỏ thời gian ra để đi đâu đó giải trí cả. Nhìn Vũ Hân lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa sổ khiến anh thấy nhói lòng. Anh lặng tới đứng bên cạnh cô nhưng lại chỉ im lặng.
- Thiên à…
Hữu Thiên giật mình. Đã lâu lắm rồi anh mới được nghe Vũ Hân gọi tên mình thân mật như thế. Bình thường cô sẽ gọi anh là sếp hoặc Hữu Thiên chứ không mấy khi gọi anh bằng tên. Hôm nay có lẽ cô đã gặp phải một chuyện gì đó thực sự khó xử nên mới vậy.
Vũ Hân chầm chậm quay sang nhìn Hữu Thiên. Cô không giấu diếm nữa, đôi mắt cô không tìm cách để trốn tránh nữa. Sự u buồn, nỗi lòng hoang mang của cô hiện ra tất cả, từ khuôn mặt tới đôi mắt. Hữu Thiên đã thấy được, dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra với Vũ Hân nhưng thực sự gương mặt của cô khiến anh bất động.
Bất ngờ Vũ Hân vòng tay qua eo và ôm lây Hữu Thiên, cô tựa trán mình vào vai anh và khẽ nhắm mắt lại để lòng mình được bình tâm một chút.
- Em mượn bờ vai của anh một lúc nhé…
Phải rồi, những lúc Vũ Hân cảm thấy mệt mỏi và khó nghĩ về một chuyện gì đó cô thường hay tâm sự với Hữu Thiên. Với cô, anh không chỉ là sếp, không chỉ là bạn. Anh rất quan trọng đối với cô, là người có sức ảnh hưởng lớn với cô. Anh xuất hiện trong lúc cô cảm thấy cuộc sống chán nản nhất, tồi tệ nhất. Vậy mà bằng cách nào đó anh đã vực cô dậy và luôn ở bên cạnh cô như thế. Lắng nghe mọi điều cô nói, chia sẻ cùng cô tất cả những niềm vui, nỗi buồn.
Cũng như lúc này đây, anh đang là chỗ dựa vững chắc cho cô. Dù là im lặng nhưng đó cũng là hành động khiến cô rất cảm kích, rất biết ơn. Anh đưa hai tay ôm lấy cô, rồi khẽ vuốt tóc cô như muốn mọi muộn phiền bị xua tan đi.
- Em đã rất mệt mỏi, em…
RẦM…
- TRÁNH XA ANH ẤY RA…
Vũ Hân và Hữu Thiên giật mình và quay ra phía cửa. Cả hai trân trân nhìn về phía cô gái đang tức giận tới mức muốn nổ tung. Vũ Hân vội thu tay lại, cô đứng lùi về sau để tạo khoảng cách với Hữu Thiên. Tự dưng cô cảm thấy sợ khi bị Ngọc Trinh nhìn như thế. Cô thực sự đang bị áp đảo bởi ánh mắt đó.
Chưa kịp để cả hai định thần chuyện gì đang diễn ra, Ngọc Trinh tiến tới và dồn hết sức vào cánh tay rồi giáng cho Vũ Hân một bạt tai khiến cô không kịp tránh. Vũ Hân mở to mắt bàng hoàng nhưng không hề trả lại Ngọc Trinh cái tát đó. Cô thấy bên má mình nóng nóng, nhức nhức và cũng rất rát.
- NGỌC TRINH…- Hữu Thiên gầm lên, mặt đỏ au, đôi mắt ngùn ngụt sát khí.
Anh đang bảo vệ cô… đang bảo vệ Vũ Hân yếu đuối…
Nhưng…
Cô đáng bị như thế…
Cô còn tồi tệ hơn những gì Ngọc Trinh đang nghĩ…
Phải, cô là một người phụ nữ xấu xa…
- Khốn kiếp, mày hết mồi chài Hữu Thiên rồi lại mồi chài ông anh họ tao.- Ngọc Trinh không thèm để tâm tới Hữu Thiên.- Đã vậy lại còn cặp kè với Thành Vũ. Mày đúng là hạng con gái dơ bẩn, hèn hạ, đáng khinh bỉ.
- Anh nói lại một lần nữa.- Hữu Thiên nắm chặt tay để kiềm chế sự tức giận đang trào lên trong mình.- Anh cấm em không được nói vậy với Vũ Hân.
- Sao anh lại cấm em khi những điều em nói đều là sự thật?
Ngọc Trinh hét lên, cô ta chìa ra trước mặt Hữu Thiên một xấp ảnh.
- Nếu anh muốn chứng thực thì xem đi. Hãy tự mình xem đi.
Vũ Hân nhìn Hữu Thiên rồi nhìn những tấm ảnh anh cầm trên tay. Một tấm là hình cô với Mạnh Nguyên đang cười đùa ở bãi biển, một tấm cô và anh trên ca nô, một tấm anh đang hô hấp nhân tạo nhưng người khác nhìn vào thì chẳng nhận ra điều đó. Một tấm Thành Vũ hôn lên má cô, một tấm cậu ta cùng cô cười nói khi đang xách đồ, đó là mấy hôm cô chuyển nhà cậu đã tới giúp cô một tay. Và tấm cuối cùng là tấm cô hôn Mạnh Nguyên trên bãi biển vào buổi tối ấy…
Cô bàng hoàng tới ngỡ ngàng. Ngọc Trinh đã theo dõi cô, cô ta đa chụp lại những tấm ảnh này để khiến Hữu Thiên hiểu lầm về cô. Cô lo lắng nhìn Hữu Thiên nhưng lại nhận được ánh mắt khó tin của anh.
- Giờ thì anh tin chứ?- Ngọc Trinh cười ngạo mạn.- Anh tin nó là đứa con gái mạt hạng chưa?
- Ra khỏi đây.- Hữu Thiên vẫn nhìn Vũ Hân rồi nói. Gương mặt cô lúc này trắng bệch không còn một giọt máu.- TÔI NÓI CÔ RA KHỎI ĐÂY TRƯỚC KHI TÔI NỔI GIẬN.
- Em…
Vũ Hân lùi lại sợ hãi nhìn Hữu Thiên. Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy cả, chưa bao giờ thấy anh tức giận tới mức phải hét lên như thế. Anh chưa bao giờ nói nặng lời với cô, chưa bao giờ mắng cô. Vậy mà… vậy mà… Phải chăng cái gì cũng có ngoại lệ…
Nụ cười trên môi Ngọc Trinh giãn ra, khinh khỉnh hướng về Vũ Hân. Nhưng ngay lập tức nụ cười nó bị dập tắt. Hữu Thiên túm lấy tay Ngọc Trinh và lôi cô ta ra cửa trước con mắt bàng hoàng của Vũ Hân.
- Anh… sao anh lại…
Hữu Thiên đẩy Ngọc Trinh ra khỏi cửa rồi đóng sập cửa lại, anh khóa luôn cửa từ trong để cô ta không vào được. Bên ngoài, Ngọc Trinh đập rầm rầm vào cánh cửa, miệng hét ầm ĩ làm cả khu nhà phía Bắc náo loạn. Hữu Thiên nhấc máy gọi bảo vệ rồi mệt mỏi gác máy. Vũ Hân nghe tiếng chửi rủa của Ngọc Trinh dành cho mình, nghe tiếng gầm của của cô ta khi bị bảo vệ lôi đi. Một lúc sau, yên tĩnh đã trở lại.
Vũ Hân ngước nhìn Hữu Thiên đang đứng ở cạnh bàn, tay cầm điếu thuốc. Đã rất rất lâu rồi cô không thấy anh động tới thuốc. Kể từ khi cô nói mình ghét mùi khói thuốc thì anh đã không hút nữa. Vậy mà lúc này, trong căn phòng tuy rộng nhưng kín, anh lại hút thuốc trước cô… Quả thực cô đã gây ra lỗi lầm không thể tha thứ được.
Hai mắt chạm nhau, Hữu Thiên dừng lại và cầm điều thuốc trên tay. Anh lập tức vùi đầu thuốc vào gạt tàn rồi thở hắt ra. Anh chợt quên mất cô, quên mất cô đã nói rằng cô ghét đàn ông hút thuốc. Hữu Thiên đưa tay day day huyệt thái dương bởi anh thấy đầu mình đang nhức nhối tới khó chịu. Chợt một cảm giác đụng chạm xuất hiện, bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Hân lướt trên mặt anh và dừng lại ở hai thái dương. Cô xoa xoa nhẹ khiến cảm giác khó chịu trong anh tan đi.
- Hân à… em…
- Em không như vậy.
- Hân…
- Em không như vậy đâu. Anh đừng lo… Em sẽ không làm thế, em… sẽ vẫn là em…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...