Nếu Như Yêu - Thanh Sam Lạc Thác

So với Hà Từ Hàng, phản ứng của chú Hà Nguyên Bình với tôi lạnh nhạt đến mức hoàn toàn vượt xa dự đoán của tôi.
Chú ấy nhìn bề ngoài có vẻ là một người tính cách ôn hòa, thông tình đạt lý. Theo tôi nghĩ, cho dù chú ấy hận mẹ tôi nhưng chắc chắn sẽ rất bất ngờ về sự tồn tại của tôi. Khi bình tĩnh lại, chú ấy nên đến tìm tôi nói chuyện, không có lý do gì để giận đến mức hoàn toàn coi như không biết tôi.
Nhưng biểu hiện của chú ấy hoàn toàn xa cách, vô cùng khách sáo và lạnh lùng, lúc xưng hô với tôi đều nói "Cô Hứa", hoàn toàn không muốn nói chuyện với tôi. Tôi đứng ra bảo Tử Đông sắp xếp cho sư phụ của chú ấy nhập viện, vậy mà chú ấy không vui chút nào.
Tôi không hiểu và cũng không khỏi cảm thấy buồn.
Tử Đông cũng rất ngạc nhiên và khó hiểu. "Ông ấy vẫn không muốn nhận chị à?"
"Chị của em không phải là cái bánh ngọt ai nhìn cũng thích."
“Không chỉ là không nhận chị, cả thái độ của ông ấy cũng rất kỳ lạ, giống như không muốn nói chuyện với chúng ta, nhận sự giúp đỡ của chúng ta với vẻ bất đắc dĩ."
Tôi chỉ biết cười gượng. "Em nể mặt chị, đừng nghĩ nhiều như vậy."
“Đương nhiên em không nghĩ gì cả. Chị, em chỉ cảm thấy là nếu ông ấy không nhận chị, chị cũng đừng miễn cưỡng nữa."
"Chuyện này làm sao miễn cưỡng được, em yên tâm đi. Chỉ là chị không thể thuyết phục bản thân từ bỏ được."
Ông ấy đối xử với sư phụ của mình hết lòng, dù thu nhập của ông không đáng kể gì, vậy mà vẫn cố gắng tích cóp, chạy vay cho sư phụ chữa bệnh, lại còn chăm sóc hết sức chu đáo. Ông ấy lại còn rất quan tâm, thương yêu con gái nuôi, tình cảm hai cha con họ khiến tôi chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ.
Tôi không khỏi nghĩ rằng, có lẽ sự giằng xé, đan xen giữa yêu và hận mới là thứ tình cảm khó cởi bỏ nhất, những vướng mắc tình cảm giữa ông ấy và mẹ thật sự đã vượt quá tưởng tượng của tôi.
Cho đến ngày cùng Hà Từ Hàng đến nhà anh trai của ông để tìm ông, tôi mới ý thức được rằng, mình đã nghĩ đúng.
Trước đây, chỉ nghe dì Mai kể lại, sau khi ông ấy bị phạt lao động cải tạo, bố mẹ ông đã đoạn tuyệt mọi quan hệ với ông, sau khi kết thúc đợt lao động cải tạo ấy, họ cũng không cho ông trở về nhà nữa.

Tận tai nghe anh trai của ông lạnh lùng nói ân đoạt nghĩa tuyệt với ông, tôi thực sự chấn động, lúc định thần lại, tôi thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ hơn Từ Hàng rất nhiều, chỉ muốn nắm lấy cái cửa chống trộm đang khép chặt đó mà đập phá.
Thế nhưng tôi lại chẳng làm gì cả, tôi vừa không có khả năng bày tỏ thẳng thắn cơn bực tức giống như Từ Hàng, đồng thời cũng không có lập trường để ra mặt giúp ông.
Mẹ tôi mới chính là nguyên nhân khiến ông bị người thân xa lánh ghét bỏ mấy chục năm trời và phải tha hương đến nơi khác sinh sống.
Ông chưa bao giờ nói những lời nặng nề với tôi, như thế đã là một điều đáng khâm phục rồi. Tôi có lý do gì để yêu cầu ông gạt bỏ mọi kỷ niệm buồn đau trong quá khứ để nhận tôi, nắm tay tôi nói lời vui vẻ, yêu thương chứ?
Trái tim tôi bỗng thấy thắt lại.
Tử Đông đưa tôi về nhà. Sau khi mở cửa với tâm trang thẫn thờ, đặt túi xách xuống và ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy Á Âu đang ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách làm tôi sợ giật mình kêu thét lên một tiếng.
Anh lạnh lùng nhìn tôi. “Đang bầu bí thế này mà nửa đêm mới về nhà, không giống với biểu hiện của người tuyên bố hạ quyết tâm làm mẹ lắm đâu.”
"Sau này anh về nhà, xin hãy nói trước với tôi một câu, đừng đột ngột xuất hiện dọa tôi như thế có được không?
"Anh không cần nhắc với em rằng chúng ta vẫn còn là vợ chồng và đây vẫn là nhà của anh đấy chứ?"
Tôi thực sự không còn sức đâu để tranh cãi với anh nên lắc đầu, định bước vào phòng ngủ, nhưng anh đứng lên chặn tôi lại. “Em định làm gì đấy?"
"Tôi còn chưa hỏi anh mấy ngày nay đi đâu đấy!"
"Chắc em có những suy đoán phong phú lắm nhỉ? Có điều đáp án mà anh nói ra sẽ làm em mất hứng đấy. Anh ở trong căn chung cư đường Thẩm Dương mấy ngày vừa rồi."
Tôi rất bất ngờ. Căn hộ chung cư có hai phòng ở đường Thẩm Dương mà anh mua trước khi cưới nằm ở tầng thứ tám của tòa nhà mười hai tầng thuộc trung tâm thành phố. Tuy diện tích không lớn nhưng ưu điểm là giao thông thuận tiện, nhược điểm là xung quanh khá ồn ào. Sau khi cưới, chúng tôi đã ở đó gần hai năm, rồi mới chuyển đến chổ ở hiện nay, còn căn hộ đó để trống. Anh từng bảo tôi bán đi nhưng tôi tiếc không bán. Tôi rất nhớ thời gian hồi còn ở đó, có điều giai đoạn ấy anh đang bị rắc rối với tòa án, chắc chắn không có cảm nhận giống tôi. Tôi chỉ bảo anh rằng bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, chi bằng cứ để lại, thế nên anh mới không nói gì nữa. Cứ cách một thời gian, tôi lại đến đó quét dọn, ở lại một lúc rồi mới về. Mấy năm trôi qua, anh hầu như không hỏi đến, dường như đã quên luôn sự tồn tại của nó. Nếu anh ở khách sạn, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng anh lại chạy đến đó. Cứ nghĩ đến việc Du Vịnh Văn cũng về đó, thậm chí qua đêm ở đó, ngủ cùng với anh, đột nhiên một cảm giác bẩn thỉu trào dâng trong tôi. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, dù sao cuộc hôn nhân này đã thất bại rồi, đừng so đo chuyện này làm gì để thấy thêm nực cười.
"Tôi mệt, tôi muốn về phòng nghỉ một lát."

Anh đứng bất động, còn tôi cũng không kìm nén nổi, đưa tay hất mạnh tay anh ra. "Dựa vào cái gì mà anh và cô ta qua lại lén lút không nói với tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải giải thích với các người tôi đang nghĩ cái gì, tôi muốn làm cái gì. Nói cho anh biết, tôi chẳng có gì để nói với các người cả. Đứa bé này tôi quyết giữ lại, các người yêu thương nhau thế nào, tôi không quan tâm, đừng đến làm phiền tôi nữa."
"Du Vịnh Văn đến tìm em ư?"
"Xin anh đừng giả vờ kinh ngạc như vậy có được không? Vói tính cách của cô ta, không đến tìm tôi sau đám tang của mẹ đã là quá lịch sự rồi. Nhờ anh thay tôi cảm ơn sự nhân từ của cô ta, cũng nhờ anh chuyển lời đến cô ta, tôi không định làm hòn đá cản đường tình yêu vĩ đại của hai người, anh và cô ta đi đi, hãy để tôi yên."
Một lần nữa tôi lại đẩy anh đi như một người đang lên cơn điên, lần này anh không chặn tôi lại nữa mà nắm chặt hai tay tôi. Anh dùng sức rất mạnh khiến tôi đau đến nỗi phải kêu lên, nhưng anh vẫn nắm chặt không buông. Cho đến khi tôi bình tĩnh lại, không có bất cứ hành động nào nữa, anh mới buông ra, rồi nghiêng người bước sang bên cạnh. Tôi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, nằm vật ra giường, cảm thấy sức lực toàn thân như bị ai đó hút cạn, nước mắt cứ thế theo đó lăn xuống.
Tôi nhớ Tử Đông nói rằng nó đã chứng kiến bố mẹ cãi nhau, đánh vỡ bình hoa. Tôi biết chuyện đó thực sự đã xảy ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy không thể nào tin được.
Bây giờ mới thấy, đã là con người, không ai có thể kiềm chế được những oán hận, bất mãn trong lòng, cho dù có ngụy trang khéo léo thế nào, cố gắng khống chế bản thân ra sao thì cũng có những thời khắc vỡ òa, thất bại thảm hại.
Tôi tự cho rằng mình không biết cãi nhau, nhưng đến một thời điểm nào đó, cũng biết gào thét chửi bới như một mụ đàn bà nanh nọc, chanh chua.
Vậy mà tôi vẫn dám nói rằng mình sẽ cố gắng giữ một thái độ vui vẻ, bình tĩnh, đúng là hoang đường đến mức ngông cuồng, không biết sống chết là gì.
Đêm khuya khiến cho tất cả những điều buồn bã đến đâu cũng chấm hết, và giấc ngủ chính là một sự hồi phục tốt nhất của con người, tạm thời dẫn chúng ta thoát khỏi buồn phiền, mệt mỏi.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn cảm thấy rất mệt, bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Tôn Á Âu vẫn chưa đi. Anh liếc mắt nhìn tôi rồi nói: "Phiền em đi trang điểm đi, đừng cứ như vậy đi làm, nếu không người ta lại tưởng bị chồng bạo hành."
Tôi cười gượng, nhấc cánh tay lên, ở đó có một vết tím bầm rất rõ. Tôi cười đùa. "Có lẽ nếu tôi đến tòa án tố cáo anh tội bạo hành, không chừng sẽ danh chính ngôn thuận đuổi anh ra khỏi nhà được đấy, cho nhà cửa yên tĩnh chút."
Anh nắm tay tôi xem xét rồi nói: "Xin lỗi, anh không cố ý mạnh tay thế. Hay là thoa ít rượu thuốc nhé?"
"Thai phụ làm sao thoa được rượu thuốc. Không sao đâu tôi hiểu anh không muốn để tôi quá xúc động. Sau này tôi sẽ chú ý khống chế tâm trạng của mình."

"Về việc khống chế tình cảm, em đã làm quá xuất sắc rồi. Từ lúc chúng ta kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy em nổi nóng."
Tôi mệt mỏi nói: "Chỉ có thể nói đó là một mặt khác tiềm ẩn trong tôi mà chính tôi cũng không nhận thấy."
Anh im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Anh xin lỗi "
Anh không mấy khi xin lỗi, nhưng tôi không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa nên đứng dậy vào bếp làm bữa sáng. Thực га tôi chẳng muốn ăn uống gì, chỉ là cố gắng thuyết phục bản thân phải ăn uống vì đứa bé trong bụng. Tôi vừa nướng xong bánh mì, định rán trứng thì điện thoại reo vang, là Tử Đông gọi đến. Nó nói với tôi đã tìm được chú Hà Nguyên Bình, đã đón ông ấy về bệnh viện rồi.
"Cảm ơn trời đất." Tôi thực sự xúc động. "Một lúc nữa chị sẽ tới."
Tử Đông nói qua điện thoại: "Không phải vội đâu, tình trạng ông ấy vẫn tốt. Bây giờ chuyện cần làm nhất là phải thay ông ấy nghĩ cách giải quyết vấn đề viện phí, nhìn hai bố con nhà ông ấy, haizz, đúng là buồn thật."
"Ừ, để chị nghĩ cách."
Tôi vội vàng ăn sáng, trở về phòng thay quần áo, trang điểm nhẹ, sau đó gọi điện cho đồng nghiệp nhờ xin đi làm muộn, lúc bước ra ngoài phòng khách đã không thấy Á Âu ở đó. Tôi không nghĩ ngợi gì, đi xuống lầu, ra khỏi khu chung cư, định bắt xe taxi thì Tôn Á Âu đã lái xe của anh đến đỗ trước mặt tôi, còn với tay ra giúp tôi mở cửa xe ở chỗ ghế phụ, bình thản nói: “Anh thấy xe em không đậu ở chỗ cũ."
“Tử Đông đi xe đến bệnh viện rồi.”
“Để anh đưa em đến công ty.”
“Tôi muốn nhờ anh chở đi có việc.”
“Lên xe đi, anh đưa em đến đó.”
Sau khi lên xe, tôi nói cho anh địa chỉ nhà anh trai của dì Mai. Anh chăm chú lái xe, cũng không hỏi tôi đến đó làm gì. Đến nơi, tôi gọi điện cho dì Mai xuống, rồi nói kế hoạch của tôi với dì, nhờ dì giúp đỡ. Người phụ nữ lương thiện ấy tỏ ra rất khó xử, không muốn dùng danh nghĩa của mình để làm việc này, nhưng tôi nài nỉ nhiều quá nên dì đành nhận lời.
Dì ngồi xe của chúng tôi đến Bệnh viện Trung tâm thành phố, đợi dì lên tầng, tôi nói với Tôn Á Âu: "Tôi đi lấy chìa khóa xe ở chỗ Tử Đông, một lát nữa sẽ đưa dì Mai về, sau đó đi làm luôn, anhbkhông cần đưa tôi đi nữa đâu.”
Anh ngồi yên không nói, tôi không biết làm thế nào. "Á Âu, tôi thừa nhận tối qua tôi mất bình tĩnh, nhưng lời tôi nói là thật. Tôi không muốn bị làm phiền nữa. Lúc tôi có bầu, anh không muốn nói chuyện ly hôn, nhưng tôi có thể nói được. Chúng ta có thể bàn bạc một chút về việc phân chia tài sản, sau đó viết giấy ly hôn, rồi đường ai nấy đi."
"Anh thật sự muốn biết, em định đưa ra những điều kiện gì? Tôi ngạc nhiên nhìn anh. "Ở tại đây sao?"

Chúng tôi đứng trước khoa bệnh nhân ngoại trú, xung quanh người đi ra đi vào, hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện. Anh nhún vai. "Đương nhiên vấn đề này nói chuyện ở nhà thì thích hợp hơn, nhưng hình như em không muốn anh về nhà nữa thì phải. Chi bằng chúng ta đứng đây nói chuyện cũng được."
Tôi nghĩ ngợi một lát, đành nói: “Tôi muốn tạm thời ở căn hộ này, anh có thể giữ lại căn hộ chung cư ở đường Thẩm Dương, các tài sản lưu động thì tôi muốn một nửa, cách chia này có lẽ không hoàn toàn công bằng với anh, nhưng sau này phí nuôi dưỡng con cái anh có thể gửi bao nhiêu cũng được, nếu không muốn gửi, tôi cũng không có ý kiến gì."
"Nghe ra có vẻ em đã suy nghĩ rất chu đáo rồi!"
“Nếu sau này anh muốn thăm con, tôi sẽ không phản đối, chúng ta sẽ bàn bạc đưa ra một thời gian biểu cụ thể. Anh không muốn thăm con cũng là quyền của anh. Dù sao, anh cũng đã nói từ trước là anh không muốn có con rồi."
“Thế có nghĩa là, em không để bụng khi anh là một thằng khốn nạn triệt để. Điều anh tò mò là, sau này em sẽ giải thích cho đứa bé thế nào về sự tồn tại của anh?
"Đợi khi con hiểu vấn đề này, tôi sẽ nói: “Có những người thích hợp làm bố, làm chồng, có những người không thích hợp, chúng ta phải chấp nhận hiện thực không thể thay đổi này. Tôi nghĩ đáp án đó không đủ thuyết phục nhưng cũng có thể chấp nhận được."
"Như vậy là em vẫn cố chấp muốn giữ đứa bé lại, em đang muốn bù đắp những thiếu sót trong đời sống tình cảm của mình phải không?"
"Anh lại thế rồi. Anh rất muốn làm tôi bực bội, đúng không? Tôi cũng muốn nói những câu để anh nhảy dựng lên tức giận, nhưng sao phải làm như vậy chứ? Tôi có công việc phải làm, tôi còn muốn mình là một người tốt, có tâm trạng ổn định, sống thật tốt, thật sự không muốn lằng nhằng, dây dưa với anh mãi."
"Nếu anh nói rằng anh không muốn ly hôn?"
Tôi chẳng thể nào bình tĩnh được nữa. "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Ánh mắt anh dịch chuyển ra phía sau tôi, tôi quay đầu nhìn, Hà Từ Hàng đang bước đến. Cô bé thông minh tinh ý này, thoạt nhìn đã đoán ra chuyện giữa hai chúng tôi, có điều cô bé luôn rộng lượng hơn tôi, không tò mò mọi chuyện. Trước khi đi, ánh mắt cô bé còn đảo qua giữa tôi và Á Âu, ánh mắt của người hiểu rõ sự tình.
Tôi ngẩn người trong giây lát, rồi quay sang Á Âu. "Bị một cô bé mười tám tuổi nhìn với ánh mắt như vậy, tôi thật sự cảm thấy... cuộc sống của mình quá thảm hại. Á Âu, tôi không muốn tiếp tục nữa, thế nhé!"
Lúc còn trẻ, điều chúng tôi muốn là tình yêu, bất kể trả giá và được mất.
Sau năm ba mươi tuổi, sự tôn nghiêm dường như trở nên quan trọng hơn, hay nói cách khác, thời gian đã mài mòn tình yêu của tôi.
Cứ nghĩ như vậy là thấy thật thê lương.
Nhưng cuộc đời con người có biết bao điều không thể thay đổi, chúng ta đành phải làm quen và chấp nhận điều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui