Nếu Như Yêu - Thanh Sam Lạc Thác

Du Vịnh Văn lại gọi điện đến, trách mắng tôi có mưu đồ dùng đứa trẻ trói buộc Á Âu, ngôn từ gay gắt, giọng điệu chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, tôi đành ra ngoài hành lang nghe.
"Không phải như cô nghĩ đâu. Có điều cô nghĩ thế nào, tôi cũng không quan tâm."
"Rõ ràng anh Á Âu không muốn có con, chị làm như vậy đúng là quá bỉ ối đấy."
Tôi ngắt điện thoại, cho số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, đồng thời thầm cám ơn khoa học kỹ thuật hiện đại giúp con người đỡ lãng phí bao nhiêu nước bọt.
Đừng nói là tôi không quen cãi nhau, mà cho dù có cái khả năng cãi nhau đó, tôi cũng chẳng có tinh thần và sức lực đâu mà bận tâm đến chuyện này. Công việc đã bận đến bù đầu, thêm nữa cơ thể bắt đầu xuất hiện một loạt các phản ứng liên quan đến chuyện bầu bí như: nôn vào buổi sáng, mệt mỏi, ăn không ngon miệng... Tôi biết, chỉ đưa ra quyết định thôi thì vẫn chưa đủ, tôi cần phải bắt đầu điều chỉnh lại cuộc sống của mình.
Tôi nói với sếp, cũng là đàn anh khóa trên của tôi, biết việc mình có thai. Lư Trạm hơi kinh ngạc, nói: "Anh nhớ hình như em có nói là không có ý định sinh con cơ mà."
"Đây là... chuyện ngoài kế hoạch ạ. Em xin lỗi sếp."
Anh xua tay: “Ôi, không phải xin lỗi, không phải xin lỗi. Vợ anh cũng nói với anh là: chị khóa dưới của anh vừa xinh đẹp, lại tài giỏi, nhưng nếu phụ nữ mà không sinh con sẽ là một sự đáng tiếc. Chúc mừng em, Hứa Khả.”
Vợ sếp, Lý Giai Nhân, đã làm mẹ của một cậu con trai gần hai tuổi. Sau khi vào làm ở công ty, tôi có đến nhà sếp ăn cơm một lần. Thấy tôi trêu đùa cậu bé, vợ sếp có vẻ đắc ý, nói: “Chỉ khi làm mẹ mới thấy cuộc sống hoàn chỉnh và đầy đủ ý nghĩa.” Câu nói này tôi đã được nghe quá nhiều trong mấy năm gần đây, cho dù là thiện ý nhắc nhở khoe khoang một cách vô tình, tôi cũng chỉ cười trừ. Bây giờ nó lại được nhắc lại, tôi đương nhiên vẫn chỉ biết cười trừ.
"Em đã đi kiểm tra thai, tình trạng bình thường, nếu không có gì bất ngờ, em sẽ cố gắng làm việc đến trước ngày sinh, nhưng về tình về lý, em vẫn cần nói trước với sếp một tiếng."
"Hứa Khả, sau khi em đi làm, ngày nào cũng chăm chỉ làm thêm giờ, liệu sức khỏe có bị ảnh hưởng không?"
"Không sao ạ, em đã dần quen việc rồi, em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý hơn. Cảm ơn sếp đã thông cảm cho em."
Anh vẫn cười. 'Ôi dào, thông cảm cái gì chứ, nói thật nhé, anh lại rất mừng khi nghe thấy tin này đấy. Anh sẽ lập tức nói cho Giai Nhân biết."
Tôi không hiểu, việc vợ chồng nói chuyện tình hình của cấp dưới là chuyện rất bình thường, nhưng muốn thông báo ngay cho vợ về việc tôi có bầu thìcũng hơi lạ. Sếp Lư Trạm nhận ra điều này, cười vẻ ngại ngùng, nói: “Con người Giai Nhân ấy mà, nói thế nào nhỉ, cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi ích kỷ một chút, cô ấy cứ nghĩ rằng anh mời em đến làm việc không hẳn là do năng lực của em.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh. “Nếu vợ anh cho rằng em làm việc chưa đủ chuyên nghiệp…”

Anh xua tay. “Bây giờ chắc anh có thể nói được rồi, thực ra chuyện này không liên quan đến em. Không hiểu vợ anh nghe bạn học nào đồn đại rằng trước anh từng thích em, thế nên sau khi biết tin anh nhận em vào công ty làm, cô ấy bán tín bán nghi, đã cãi nhau với anh mấy lần rồi."
Tôi kinh ngạc tột độ, không nói nên lời, chỉ thấy anh nói tiếp: "Cộng thêm chuyện ăn cơm lần trước, đã hẹn hai vợ chồng em cùng đến ăn cơm, nhưng em lại đến có một mình, bảo chồng em phải đi công tác đột xuất, nên cô ấy càng lầm bầm. Bây giờ em có bầu rồi, chắc chắn cô ấy không còn gì để nghi ngờ nữa."
Đương nhiên, lần trước tôi cũng thấy ở bàn ăn Lý Giai Nhân chốc chốc lại lén nhìn tôi thăm dò, trong lúc nói chuyện cũng nói bóng gió hàm ý, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng một người phụ nữ tràn đầy thiên chức làm mẹ đang cảm thấy kỳ lạ về việc tôi kết hôn bao năm mà không muốn có con, không ngờ sự việc lại ra nông nỗi như thế, đột nhiên, tôi cảm thấy ái ngại.
Anh Lư Trạm lại bình thản như không. "Đó là chuyện cũ rồi, sinh viên thời đó có mấy ai không thầm yêu trộm nhớ các em khóa dưới xinh đẹp đâu. Những người thích em năm đó cũng đâu phải chỉ có mình anh."
Phải nói rằng, tôi hoàn toàn vô cảm với tình cảm của bạn khác giới, điều này đúng là có phần hơi khác người. Nhưng tôi thực sự không biết anh Lư Trạm lại có ý nghĩ đó với tôi, nếu không, trước khi đổi việc tôi đã cân nhắc thận trọng, tránh gây phiền phức thêm. Nhưng việc đã như vậy, tôi đành coi như không có chuyện gì, chỉ nói với anh: "Chắc em phải học hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con cái của Giai Nhân mới được, hy vọng cô ấy không thấy phiền."
"Không đâu, niềm vui lớn nhất của cô ấy là mua các loại sách dạy con, đồ chơi cho con, rồi tham gia các diễn đàn làm cha mẹ, thế nên chắc cô ấy cũng có nhiều kiến thức về phương diện này. Cô ấy còn nói chỉ sinh một đứa thì thật lãng phí, thế nên chắc chắn sẽ rất vui khi có người nói chuyện với cô ấy về đề tài này."
"Thế thì tốt quá."
Anh băn khoăn hỏi: “Lúc biết tin vợ có bầu, anh vui đến nỗi chạy ra ngoài văn phòng reo mừng ầm ĩ. Không biết chồng em có hâm như anh không?”
Tôi mỉm cười. "Anh ấy rất bất ngờ.”
Phản ứng của Á Âu và anh Lư Trạm khác nhau hoàn toàn.
Sau sự bất ngờ, anh giữ vẻ im lặng, đương nhiên không biểu lộ bất cứ ý vui mừng nào. Chồng có biếu hiện như vậy, thông thường vợ sẽ cảm thấy thật xót xa, nhưng một khi đã quyết định giữ đứa bé lại, tôi cũng bắt đầu giống như các thai phụ khác, ngoài công việc, tôi mua về các loại tạp chí, sách báo hướng dẫn chăm sóc ba mẹ va em bé trong thời kỳ mang thai, đọc các kiến thức bồi bổ sức khỏe, nên không để tâm nhiều vào việc xét đoán tâm tư của anh.
Chưa đợi tôi đến nhờ chỉ giáo, tối hôm đó, Lý Giai Nhân đã gọi điện cho tôi. Cô ấy không còn có vẻ thâm trầm phòng bị như hôm đầu tiên gặp mặt, thay vào đó là vui vẻ chúc mừng tôi, sau đó nói một tràng các kiến thức mang thai cho tôi nghe.
"À, đúng rồi, chắc chắn trước khi có thai chị chưa bổ sung axit folic. Ôi, axit folic rất quan trọng đấy chị ạ, nó có thể tránh cho thai nhi bị dị tật ống thần kinh đấy."
“Giờ đang là mùa xuân vi khuẩn sinh sôi nhiều, chị không nên đến chỗ đông người, tránh nơi giao thông đông đúc, phức tạp.”

“Chị không nên ngồi trước màn hình máy tính quá lâu, tốt nhất nên mua một chiếc áo chống phóng xạ.”
“Chị phải luôn giữ tâm trạng thoải mái, vui vẻ, nhớ đi siêu âm đo độ dày da gáy.”
“Chị nên tìm một bệnh viện tốt để kiểm tra sức khỏe, siêu âm thai, tốt nhất nên tìm một hộ lý chuyên nghiệp, mà những hộ lý chuyên nghiệp chị phải hẹn họ trước đấy.”

Từ lúc nghe cuộc điện ấy, tôi cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung vì các thông tin, rồi bất giác nghĩ đến mẹ. Nếu mẹ còn sống, mẹ sẽ cho tôi những lời khuyên bổ ích nhất, mũi tôi thấy cay cay. Tôi phải lập tức nhắc nhở bản thân, đã là thai phụ rồi, không được xúc động mạnh. Hơn nữa, trong nhà tôi còn có một bác sĩ nữa cơ mà.
Tôi gọi điện cho Tử Đông, đầu tiên là nó ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng hào hứng.
"Chị đã từng nói không muốn có con cơ mà?"
"Nhưng đã có rồi đấy thôi."
"Tuyệt quá, chị, em sắp được làm cậu rồi."
Sau khi nói cho em trai biết băn khoăn lớn nhất của mình, nó liền gọi điện cho chuyên gia phụ khoa giỏi nhất của bệnh viện hỏi ý kiến, sau đó giải đáp cho tôi: "Chủ nhiệm Cố nói, thuốc tránh thai khẩn cấp mà chị uống chỉ đơn thuần là kích thích tố nữ. Nếu uống liều luợng nhỏ, trong vòng từ hai mươi tư đến bốn mươi tám tiếng sau khi uống, thuốc sẽ bị bài tiết ra khỏi cơ thể. Phụ nữ mang thai từ ba đến tám tuần mới là thời kỳ mẫn cảm nhất của thai nhi. Tổ chức Y tế thế giới đã nghiên cứu điều tra và cho rằng, việc uống thuốc này gây nguy cơ dị tật rất nhỏ, tuy nhưng lời khuyến cáo viết trên tờ hướng dẫn sử dụng thuốc nghe có vẻ rất nghiêm trọng nhưng các công ty dược phẩm viết thế chủ yếu để tránh mọi nguy hiểm, phiền phức sau này. Nếu quyết định giữ lại đứa trẻ, muốn bảo đảm chắc chắn, chỉ cần nghiêm túc đi làm các xét nghiệm thai sản, chú ý theo dõi cẩn thận tình trạng phát triển của thai nhi trong tử cung."
Tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm, sau khi vấn đề này được giải quyết thì các vấn đề khác cũng không khó khăn gì. Mặc dù Tử Đông là bác sĩ khoa nội nhưng cũng giải đáp đầy đủ những thắc mắc của tôi, đồng thời nó cũng nhắc nhở tôi:
"Chị hãy đến Bệnh viện Trung tâm thành phố kiểm tra đi, em sẽ hẹn bác sĩ tốt nhất cho chị."
“Hiện chưa có căn cứ khoa học nào nói về tác dụng của việc mặc áo chống xạ cho bà bầu, nhưng chị cũng không nên ngồi lâu trước màn hình vi tính.”
“Siêu âm đo độ dày da gáy sớm nhất là sau chín tuần mang thai, mười lăm tuần là thời điểm tốt nhất, chị không cần phải sốt ruột.”

"Đúng rồi, chị nên bắt đầu bổ sung axit folic đi, bây giờ uống vẫn chưa muộn đâu. Hằng ngày chị ăn uống cũng điều độ, cân bằng nên không cần quá lo lắng."
"Không uống cà phê, nên uống nhiều sữa, chú ý bổ sung lượng nước, không nên làm việc tăng ca, càng không nên thức đêm.
"Chị còn chưa đến ba mươi lăm tuổi, đã thuộc vào độ tuổi sinh đẻ cao đâu, chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."
Trái tim tôi coi như đã yên ổn trở lại vị trí cũ, còn tự cười thầm. Đặt điện thoại xuống mới phát hiện, không biết Á Âu đã về từ lúc nào, đang đứng ở cửa chính nhìn tôi.
“Xem ra, cho dù anh nghĩ thế nào, em cũng đã hạ quyết tâm sinh đứa bé này ra?"
Tôi cười khổ não. "Á Âu, tôi hy vọng đứa trẻ được ra đời trong sự chào đón của bố mẹ. Nhưng ngay từ đầu rõ ràng anh đã không muốn đứa bé này, tôi cũng không trách anh đau.”
"Vậy động cơ em muốn sinh đứa bé này ra là gì?"
"Động cơ ư? Chắc anh không nghĩ rằng tôi muốn sinh đứa bé này là để trói buộc anh đấy chứ?"
“Trước khi biết mình có thai, em đã đề nghị ly hôn rồi. Em quyết định giữ đứa bé lại,có phải muốn nói với anh rằng, em không quan tâm đến việc anh có ở lại hay không?"
Tôi ngập ngừng nói: "Có một gia đình hoàn chỉnh đương nhiên rất tốt cho đứa bé, nhưng tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của anh."
Tôn Á Âu nhìn tôi, lông mày nhăn lại, rồi anh cất tiếng cười nhạo. "Em nói thì có vẻ đại lượng, hợp lý lắm, nhưng Khả Khả à, em cần phải rõ một điều, đứa bé không phải là đáp án cho vấn đề cuộc sống của em."
"Anh nói gì cơ?"
"Xuất thân của em không rõ ràng, vậy mà mẹ em vẫn sinh ra em. Em không thể nhận bố ruột để giải đáp tất cả những thắc mắc của mình. Quan hệ giữa anh và em có vấn đề, vậy mà em lại muốn có con vào thời điểm này. Nếu em nghĩ rằng sinh con là có thể hiểu được lựa chọn năm đó của mẹ em thì em lại sai lầm lớn rồi."
"Không phải như anh nghĩ đâu."
"Đương nhiên em không lấy đứa bé để trói buộc anh, nhưng vì lý do này mà sinh đứa bé, như vậy có thể coi là thích hợp và có trách nhiệm không?"
Chỉ có người thân thiết với tôi nhất mới có thể chỉ ra chính xác mắt xích yếu nhất của chúng tôi. Trong đêm gió xuân ấm áp, không khí phảng phất hương thơm, nhưng một cơn ớn lạnh từ trái tim tôi lan ra khắp toàn thân, thấm vào tận xương tủy.

Tôi nhìn anh, nói rõ ràng: "Tôn Á Âu, xin anh hãy nghe rõ đây, sự lạnh nhạt trong quan hệ giữa anh và bố mẹ anh, tuổi thơ không vui vẻ của anh, anh không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, không thể là cái cớ để anh coi nhẹ hôn nhân, không muốn có con cái."
Nghe tôi nói thế, anh bỗng nhiên hầm hầm giận dữ. Mối quan hệ giữa anh và bố mẹ anh là chủ đề cực kỳ nhạy cảm mà anh không muốn nhắc đến. Năm đó, tôi chỉ hỏi một lần, thế mà anh trở mặt không vui được ngay, lại còn chiến tranh lạnh với tôi mấy ngày liền, khó khăn lắm tôi mới dỗ dành anh bình tĩnh trở lại. Lúc đó, anh mới nhắc qua một chút chuyện quá khứ của mình. Bố mẹ anh đều là người ích kỷ, lạnh lùng, dường như họ chẳng có tình cảm gì với nhau, thế nên đối xử với đứa con trai độc nhất cũng rất lạnh nhạt, gia đình cứ như một cái hầm đá. Sau khi trưởng thành, anh lập tức rời khỏi gia đình, không muốn quay trở về, chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm của một người con. Lúc đó, tôi đã ôm chặt lấy anh, vô cùng buồn bã, thầm nhắc nhở bản thân sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, không ngờ hôm nay tôi lại nói ra mà không hề do dự như thế.
“Hứa Khả, cứ cho là anh coi thường em, còn em, em cố thể hiện mình là người đại lượng, lương thiện, nhưng thật ra em rất biết cách làm tổn thương người khác đấy.”
Câu “xin lỗi” như một thói quen lại chực thốt ra khỏi miệng tôi, tôi cố gắng kiềm chế. Tôi thực sự không còn sức lực để cãi nhau với anh, chỉ mệt mỏi nói: "Tôi không hề đại lượng, cũng chẳng thể nào tha thứ, bao dung tất cả mọi chuyện, xin anh sau này đừng bao giờ lấy mẹ tôi và xuất thân của tôi ra để đả kích tôi. Con cái đương nhiên không phải là đáp án cho vấn đề cuộc sống của tôi, càng không phải là cứu tinh trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Đã có bầu rồi nên tôi quyết định chịu trách nhiệm giữ lại đứa bé."
"Có nghĩa là, cho dù anh có đồng ý hay không cũng không hề ảnh hưởng đến quyết định của em?"
“Tôi vẫn hy vọng anh đồng ý, Á Âu. Nếu không đồng ý...” Tôi ngừng nói, căn phòng bỗng im ắng một cách đáng sợ. Tôi không nói tiếp được nữa.
Thực ra, có nói thêm điều gì cũng là vô nghĩa, tôi biết tôi đã phạm vào đại kỵ của anh.
Bảy năm trước, vì tài năng xuất chúng, cách suy nghĩ làm việc lại không phù hợp với ông sếp Tưởng Minh và con trai cả của ông ta, anh đã chuyển sang làm cho một công ty khác, chính việc này đã khiến bọn họ tức giận kiện anh ra tòa. Sếp cũ một mặt đưa ra chiêu bài hiểm, mặt khác lại nhờ người hé lộ cho anh hay, chỉ cần anh chịu thỏa hiệp, vẫn có cơ hội về lại công ty. Đương nhiên anh kiên quyết từ chối. Sếp cũ của anh đã hành xử như kẻ tiểu nhân, con trai cả của ông ta còn hơn thế, hai cha con bạn họ sau khi bị trầy da tróc vẩy vì chuyện chuyển công ty của anh thì càng hạ quyết tâm không để lại đường sống sót cho anh, hùng hồn tuyên bố sẽ làm cho anh thua kiện, thậm chí còn phải bồi thường cả gia sản, và khiến anh mãi mãi không có đất dung thân, lập nghiệp.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tôn Á Âu thế là hết, cách duy nhất là phải bỏ đi thật xa đến thành phố khác, đổi nghề khác làm lại từ đầu và không có bất cứ cơ hội nào đổi đời nữa. Nhưng việc đời cũng khó đoán, chưa đầy hai năm, một người hô phong hoán vũ như Tưởng Minh cũng bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, nào là con trai ông ta ham mê cá độ, rồi nguy cơ tài chính và các quyết sách đầu tư sai lầm khiến công ty của ông ta rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất. Vì lẽ đó, cha con ông ta không còn hơi sức đâu để ý đến tranh chấp nhỏ nhặt với Á Âu, còn anh đã xin vào làm cho một công ty cùng ngành, lặng lẽ bước lên vị trí lãnh đạo trong công ty.
Trên thương trường, anh chưa bao giờ chấp nhận sự ép buộc của người khác, hoặc bị bắt ép ký kết dưới bất cứ hình thức nào; trong vấn đề tình cảm, anh cũng không chịu phục tùng bất cứ ai.
Năm đó, sự bướng bỉnh, làm nũng của Du Vịnh Văn đã phạm vào đại kỵ của anh, còn tôi, luôn được anh coi là người biết điều, thậm chí quá biết điều, vì "không biết cãi lại", bỗng nhiên nêu ra vấn đề ly hôn, sau đó tôi lại còn dứt khoát coi nhẹ sự tồn tại của anh để giữ lại đứa bé, đương nhiên anh đã bị tôi làm cho tức giận đến cực điểm.
Cao nhất, xa nhất là mặt trăng, mặt trời.
Thân nhất, sơ nhất là vợ chồng.
Anh làm tổn thương tôi, tôi cũng làm tổn thương anh, hơn nữa còn rất chính xác và đau đớn. Thảo nào có người nói rằng, hôn nhân đem đến cho chúng ta một kẻ thù thân thiết nhất.
Chúng tôi ra ra vào vào cùng một phòng, giao tiếp thì chỉ dừng lại ớ mức gặp mặt nhau, gật đầu coi như chào hỏi, tôi cũng chẳng con tâm trạng nào để thử phá vỡ tình trạng bế tắc này.
Trước đây tôi có đọc một tạp chí nói rằng người chồng phàn nàn vì sau khi có con, toàn bộ thời gian, tâm trí người vợ đều dành cả cho con, đến nổi coi nhẹ sự tồn tại của chồng. Lúc đó, tôi không thể hiểu được tại sao, xem ra bây giờ hoàn toàn có khả năng đó, vì ngoài công việc bận rộn, trái tim tôi đã dành trọn cho đứa bé trong bụng, cho dù có lúc nghĩ đến tình trạng hôn nhân u ám của mình, tôi cũng không còn canh cánh trong lòng như trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui