Dự định sau khi về nhà sẽ tận hưởng không gian yên tĩnh thì trên đường điện thoại lại reo, không ai khác chính là cái người đang vui vẻ đến quên trời quên đất tại câu lạc bộ đêm kia ‘’Cậu ở đâu ?Mau về đi’’
‘’Sao cậu về sớm vậy ?’’
‘’Không có việc sẽ không về đâu, mà thôi, cậu nhanh về nhà đi’’
Từ Diệu Văn rất ngạc nhiên, cậu ta từ lúc nào quan tâm đến sinh hoạt của mình như vậy.
‘’Tớ cũng sắp về rồi, có chuyện gì sao ?’’
‘À’’ Trương Dược Ngạn im một hồi, lại bình tĩnh nói ‘’Có chuyện gì đâu. Ở nhà một mình nên buồn thôi’’
Tâm tình bực dọc, lại không biết cậu ta đang toan tính cái gì, Từ Diệu Văn nói lớn ‘’Biết rồi’’ liền cúp điện thoại.
Đến tầng trệt chờ thang máy, vừa bước ra lại thấy trên hành lang âm u một thân ảnh mơ hồ đang đứng như trời trồng, hắn lập tức dừng bước, tim cũng đập nhanh hơn.
Bình tĩnh lại, Từ Diệu Văn đến gần một chút, nghe thấy người nọ không chịu nổi hít mũi vài cái, nhìn bộ quần áo y đang mặc lại nổi điên ‘’Em là tên ngốc sao ?’’
Đầu Hàn Duy vẫn chôn chặt trong áo khoác lông, nghe tiếng hét của hắn liền nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, môi hơi tái, vừa thấy hắn liền luống cuống cả lên, không biết làm sao để hắn nguôi giận.
‘’Sao không mặc nhiều áo ấm vào ?’’ Từ Diệu Văn nhìn y mặc mỗi cái áo khoác mỏng đã muốn tức điên, đành cởi khăn choàng cổ của mình ra thô lỗ quấn cho y, một tay túm lấy y, tay kia mở chìa khóa vào nhà.
Hàn Duy như chú chó lạc đường bị kéo vào nhà, có lẽ đang cóng nên rất ngoan, không nói tiếng nào bước theo sau Từ Diệu Văn.
Từ Diệu Văn nhìn chóp mủi ửng đỏ của y, bực dọc mấy ngày nay tạm thời tiêu tan hết, chỉ một đường kéo y vào phòng ngủ, đắp hết chăn lên người y rồi mở máy sưởi lên, trong lòng tự chế giễu sao lại làm những việc đó thành thạo đến vậy.
Ấm áp bao vây làm Hàn Duy khẽ run một cái, rúc người trong chăn, hít mũi ngượng ngùng nói ‘’Cảm ơn’’
Từ Diệu Văn không để ý, giọng nói dịu hơn một chút ‘’Đợi bao lâu rồi ?’’
‘’Chưa bao lâu, mới chờ một chút’’
Nói dối không biết ngượng, Từ Diệu Văn cũng không nỡ vạch trần y, cũng không dám hỏi tại sao không gọi điện không gõ cửa.
Cách làm lành của tên ngốc này quả thật rất vụng về.
Nhưng lại khiến sự tức giận của hắn tiêu đi hơn một nửa. Hắn thừa nhận, một khi người này làm ra tư thế nhận sai, hắn liền thua, cho dù y căn bản không biết mình sai ở đâu.
‘’Ắt xì !’’
‘’….’’ Từ Diệu Văn đen mặt đi qua kéo lại góc chăn rồi bước ra ngoài hô to ‘’Trương Dược Ngạn !’’
Người từ phòng kế bên rất nhanh liền xuất hiện, cẩn thận hỏi ‘’Xảy ra chuyện gì ?’’
‘’Đi nấu cháo’’ Từ Diệu Văn phân phó công việc xong liền trở lại, hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh.
Không bao lâu sự yên tĩnh lại bị phá hỏng
Bên ngoài một trận loảng xoảng vang lên, Trương Dược Ngạn cầm một củ gừng ló đầu ra cửa ‘’Có cắt vỏ không ? Cắt thành miếng nhỏ hay nghiền nát ra ? Đổ bao nhiêu nước ? Đun trong bao lâu’’
Từ Diệu Văn nhắm mắt lại, hít một hơi để lấy bình tĩnh, không nói thêm tiếng nào đi vào bếp.
Trương Dược Ngạn lập tức chui vào phòng thân thiết hỏi ‘’Tiểu Duy cậu không sao chứ ?’’
Hàn Duy lắc đầu cười cười ‘’Cũng đâu phải đàn bà, tôi chịu lạnh giỏi lắm’’ Nghĩ một lúc lại nói ‘’Thật ra cũng không lạnh lắm, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi’’
Trương Dược Ngạn ngồi xuống bên cạnh ‘’Ai, lại còn cố chấp. Nếu không phải muốn thấy Từ Diệu Văn đau lòng, tôi đã sớm cho cậu vào rồi’’
Hàn Duy cũng hơi rối trí ‘’…Tôi không muốn anh ấy phiền lòng nên mới không vào…’’
Trương Dược Ngạn nhìn đống chăn đắp thật dày trên người y ‘’Tôi không dám quản chuyện giận hờn của hai người, nhưng sớm giải quyết cho êm đẹp đi, mấy ngày nay còn chẳng dám lại gần Từ Diệu Văn ấy chứ, thật đáng sợ’’
Hàn Duy ngồi thẳng dậy ‘’Anh ấy giận lắm à ?’’
‘’Sao tôi biết cậu ta có giận không chứ ?’’ Trương Dược Ngạn thấy Hàn Duy có hơi cuống liền vội vàng giải thích ‘’À, đừng lo lắng, cậu ta là vậy đó, khó chịu trong lòng là phản ứng hết lên mặt, xấu tính xấu nết, nhưng cậu ta có vẻ rất quan tâm tới cậu’’
Hàn Duy cúi đầu không nói gì ‘’Người hắn quan tâm là anh thì có’’.
Thấy y không nói gì nữa, Trương Dược Ngạn vỗ vỗ tấm chăn ‘’Tối nay giải quyết hết những mâu thuẫn trong lòng đi, cứ hiến thân dụ dỗ ấy, tôi cũng không tin cậu ta vẫn còn trưng cái mặt trứng thối ấy ra’’
‘’….’’
‘’Không quấy rầy nữa, tôi ngủ đây’’
‘’Ngủ ngon’’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...