Editor: sereveur
03
Sau bữa trưa, tôi thơ thẩn ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Từng giây từng phút một trôi qua thật vô vị, nhàm chán, nhưng tôi lại không muốn làm gì cả. Tôi nghĩ bản thân hoàn toàn trống rỗng như thế này thật tốt. Hiếm khi tôi có thể kiểm soát được dòng suy nghĩ của mình, không để nó trôi dạt, lang thang về quá khứ.
Gần hai giờ chiều, mẹ gọi tôi đến bệnh viện.
Tôi vâng dạ, buộc gọn tóc đuôi ngựa, tắt điều hòa trong phòng rồi bước ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, hơi nóng phả thẳng vào mặt tôi. Mùa hè năm nay hình như cực kỳ nóng nực, ánh nắng chói chang rọi vào người, nhiệt độ oi bức khiến tôi chỉ muốn quay ngay người lại, trở về căn phòng điều hoà mát lạnh.
Mẹ tôi lái xe ra khỏi gara. Tôi mở cửa rồi bước vào xe.
Tuy đang là kỳ nghỉ hè nhưng do thời tiết quá nóng nên trên đường hiếm thấy có người đi bộ, dọc đường đi chỉ có vài chiếc ô tô chạy lướt qua.
Sau khi đậu xe ở tầng hầm, mẹ dẫn tôi lên thẳng tầng sáu. Đây là khoa thần kinh, bác sĩ Trương mà tôi hẹn gặp đang đợi trong căn phòng phía cuối hành lang.
Lúc này bác sĩ đang làm việc, mẹ tôi ngồi xuống ghế dài ở hành lang, còn tôi một mình đi tới, gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ Trương.
Việc này sớm đã trở thành thói quen. Mỗi lần đến tái khám, mẹ tôi đều ngồi đợi ở cửa, bà để tôi bước vào phòng một mình.
Bác sĩ Trương đang ngồi sau bàn làm việc, trên bàn rải rác vài hồ sơ bệnh án. Ông ấy ngồi trên ghế bành và nhìn tôi mỉm cười.
"Bác sĩ Trương, chào bác ạ." Tôi cười chào ông.
"Thập Vũ, gặp lại cháu rồi."
Quãng thời gian vừa qua đủ để tôi và bác sĩ trở nên thân thiết, ông luôn gọi tôi bằng tên. Ông giơ giơ tay, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Tôi kéo ghế ra rồi ngồi đối diện với ông ấy.
"Cháu cảm thấy thế nào rồi?" Bác sĩ Trương mở hồ sơ bệnh án của tôi. Trang đầu tiên, ở cột tình trạng ghi - PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương).
Vâng, tôi đã bị bệnh gần một năm nay.
Cái chết của Cung Húc đã trở thành cái bóng đen bao phủ tâm trí tôi. Một tháng sau khi cậu ấy rời đi, tôi không còn nhớ mình đã đến đây bằng cách nào nữa. Mỗi lần nghĩ đến, đầu tôi lại như muốn nổ tung.
Sau đó, mẹ đưa tôi đi bệnh viện khám, và chính bác sĩ Trương là người đã điều trị cho tôi.
Tháng đầu điều trị, đầu tôi vẫn đau nhức, không ngày nào là không gặp ác mộng. Một thời gian dài sau, tôi chợt không còn nằm mơ nữa. Bệnh của tôi cứ lúc tốt lúc xấu cho đến ngày hôm nay.
Tôi kể chi tiết cho bác sĩ Trương về tình trạng hiện tại của bản thân, kể cho ông nghe về những giấc mơ của tôi, về cảm giác khủng khiếp gần như nghẹt thở và nỗi khao khát thường trực của tôi dành cho Cung Húc.
Tôi cần phải tâm sự với ai đó, tôi không thể nói điều này với mẹ tôi, tôi cũng không có bạn bè vì bị bệnh suốt cả năm nay, nên người duy nhất tôi có thể trải lòng cùng chính là người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi đối diện.
Nụ cười luôn thường trực trên môi ông ấy. Ánh mắt dịu dàng, khích lệ khiến tôi cảm thấy an tâm và thấy rằng ông ấy vô hại.
"Ừ, không sao đâu, cháu đã làm rất tốt rồi. Ta nói cháu cần phải học cách kiềm chế. Ta nghĩ cháu gần như đã học được nó. Sắp không cần đến đây nữa rồi." Ông cười đùa với tôi: "Tình hình gần đây tốt như vậy. Ta sẽ kê lại đơn cho cháu. Thuốc. Nhớ phải uống thuốc. Không được ngừng uống thuốc chỉ vì cháu nghĩ rằng tình hình đang trở nên tốt hơn."
"Vâng ạ." Tôi không biết ông ấy dựa vào đâu để đánh giá, nhưng vì ông ấy nói tình hình của tôi đang cải thiện, vậy thì chắc là cải thiện rồi.
"Bác sĩ Trương?" Trước khi rời khỏi phòng, tôi muốn hỏi ông ấy một câu.
"Còn chuyện gì sao?" Ông kiên nhẫn chờ tôi nói hết.
"Ngày 28 là ngày giỗ của cậu ấy, cháu có thể đến gặp cậu ấy không?" Tôi rất muốn đến gặp anh, nhưng không biết tình trạng bây giờ của tôi có thể đến đó được không.
Bác sĩ Trương dặn tôi không được nhớ lại những sự việc đó, không được chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến ký ức đen tối đó, tuy nhiên, sự việc không chỉ đơn giản là không nghĩ tới là có thể trốn tránh.
Những ký ức đó vẫn sống động, tung hoành trong đầu tôi, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
"Cháu có muốn đến không?" Ông hỏi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Cháu rất muốn đến."
Làm sao tôi có thể không muốn được chứ?
Chàng trai tôi yêu sâu sắc đến vậy đã ngủ ở đó suốt một năm trời! Nhưng tôi chưa bao giờ đến thăm cậu ấy lấy một lần.
"Vậy cháu đến gặp đi. Nhớ kỹ, khi trở về lại tới gặp ta." Bác sĩ Trương không ngăn cản tôi, có lẽ bởi vì tôi đã biểu hiện tốt.
Tâm trạng của tôi trở nên vô cùng vui vẻ, làn sương mù dày đặc bao phủ trái tim tôi vì giấc mơ đêm qua cuối cùng cũng tan biến.
Bước ra ngoài, tôi có thể tự mình cảm nhận được khóe miệng của mình đang từ từ nhếch lên.
Sau một năm, cuối cùng tôi cũng được phép gặp cậu ấy!
Về đến nhà, tôi bắt đầu lục lọi các hộp, các tủ để tìm quần áo.
Đã một năm rồi, Cung Húc, tớ nên mặc gì để gặp cậu đây?
Đã một năm rồi, Cung Húc, tớ nên dùng biểu cảm gì để gặp cậu đây?
Đã một năm rồi, Cung Húc, tớ nên nói gì với cậu đây?
Đã một năm rồi, Cung Húc, cậu có bằng lòng gặp tớ không?
Bộ não hoạt động cực kỳ năng suất, rất nhiều suy nghĩ vướng víu, hỗn loạn, không ngừng bị cắt ghép, rồi lại sắp xếp lại, nhưng vẫn vô cùng hỗn loạn.
Bốn ngày trôi qua nhanh chóng, cuối cùng tôi mặc lên mình chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy kẻ sọc.
Buổi chiều giữa hè, thỉnh thoảng sẽ có giông bão. Lúc tôi ra ngoài trời rất đẹp, nhưng đi được nửa đường, bầu trời bỗng nhanh chóng trở nên u ám.
Khi chúng tôi xuống xe, gió thổi cát bay tung tung khắp mặt đất và quật vào mặt chúng tôi.
Tôi xuống xe và mua một bó hoa ở bên ngoài nghĩa trang. Nghĩa trang được xây dựng dưới chân một ngọn núi xanh tươi, những dãy bia mộ màu trắng trông vô cùng linh thiêng.
Gọn gàng và ngăn nắp, dưới mỗi tấm bia mộ đều có người đang ngủ.
Tôi biết Cung Húc ở đây, nhưng không biết cậu được chôn cất ở đâu. Tôi tìm kiếm từng cái một, từ hàng đầu tiên, và cuối cùng dừng lại trước tấm bia mộ thứ ba từ bên trái sang, hàng thứ hai.
Trên bia mộ có một bức ảnh nhỏ. Trong ảnh là chàng thiếu niên trẻ, đẹp trai nhìn tôi chằm chặp bằng đôi mắt ướt át.
Tôi đặt bó hoa trước bia mộ anh. Từ lúc bước vào nghĩa trang đến giờ, lòng tôi như thắt lại.
"Cậu có khỏe không?" Cùng với giọng nói run rẩy của tôi, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, tôi không thể ngừng được dù đã cố gắng kìm nén hết sức. Nước mắt rơi xuống đất nhanh chóng thấm xuống sàn xi măng, để lại hai vết đen rồi biến mất.
"Ôi, sao tớ lại khóc cơ chứ! Thật xin lỗi!" Tôi nhanh chóng giơ tay quệt, lau nước mắt, "Tớ vốn tự nhủ là không được khóc, tớ vốn không có tư cách khóc trước mặt cậu!"
Bởi vì người sống sót không có tư cách để khóc.
Đặc biệt, đặc biệt là...
"Tớ xin lỗi, Cung Húc! Tớ xin lỗi! Nhưng, tớ nhớ cậu nhiều lắm, Cung Húc! Cậu ở bên kia có nghe thấy không? Tớ nhớ cậu đến nỗi bụng quặn lên..." Tôi vuốt ve bức ảnh trên bia mộ bảy tỏ hết sự khao khát và tự trách đã ăn sâu vào xương tủy mình suốt một năm qua.
Đột nhiên, một giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau tôi: "Tại sao chị lại ở đây?"
Cơ thể tôi trong phút chốc trở nên cứng ngắc, tôi nghĩ mình nên quay người bỏ chạy, nhưng tôi không thể cử động được, cơ thể tôi cứng đờ như bị bó bột.
"Ào--"
Tiếng nước đổ ầm xuống như vang vọng từ sâu thẳm tâm hồn tôi, nước từ mọi hướng tràn vào miệng, vào mũi. Tôi không thể thở được, nước làm nghẹt khí quản, tim, từng tấc xương, từng mạch máu của tôi.
"Hạ Thập Vũ, chị cút khỏi đây đi!" Cô gái chạy về phía tôi, cầm lấy bó hoa đặt trên mặt đất ném mạnh vào mặt tôi.
Với cú đánh này, tứ chi cứng đơ của tôi như hòn đá bị đập vỡ vụn, cuối cùng tôi cũng bừng tỉnh.
"Chị xin lỗi, chị đi ngay đây."
Tôi muốn chạy trốn, tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức, cảm xúc tiêu cực ập vào tâm trí tôi như làn sóng cuồn cuộn dâng trào. Dạ dày và tim tôi co thắt, các cơ quan nội tạng co rút dữ dội, cảm giác nôn mửa lại như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi biết tôi phải đi bây giờ.
"Chờ một chút, cầm bó hoa ghê tởm của chị đi đi!" Giọng nói của cô ấy tràn đầy hận thù, thậm chí còn có chút ác ý và mỉa mai, "Chị cho rằng anh trai tôi sẽ nhận hoa của chị sao? Anh ấy nhất định không muốn nhận hoa của chị. Anh ấy không muốn gặp chị hoặc nghe bất cứ điều gì liên quan đến chị! Bởi vì—chính chị đã giết chết anh ấy! Đồ sát nhân!"
Nước mắt đang kìm nén, cuối cùng cũng bất đắc dĩ rơi xuống, tôi cúi người ngồi xổm. Tầm nhìn của tôi nhanh chóng mờ đi, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên mặt đất nữa. Gió càng lúc càng mạnh, bầu trời càng lúc càng tối, đen như mực.
Những cành hoa nằm la liệt trên mặt đất là những bông hồng trắng tôi đã mua.
Gai của hoa hồng đâm thẳng vào tay tôi, giọt máu đỏ tươi chảy ra thật đau xót.
Trái tim tôi đau đớn, lời nói của Cung Nhã như một con dao sắc nhọn, đâm chọt vào trái tim sứt sẹo của tôi. Gió có thể rít qua những khe hở đó, và tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là nỗi đau vô bờ bến.
Đau đến mức không thể nói thành lời, đau đến mức không thể nhặt những bông hồng vương vãi dưới đất lên, đau đến mức không thể ngừng khóc.
"Chị đã giết anh ấy! Đồ sát nhân!"
Phải, tôi là kẻ giết người.
Chính tôi đã giết cậu ấy.
Xin lỗi!
Xin lỗi, Cung Húc!
——oOo——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...