Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Dĩ Nặc đi tìm Tiêu Nhiên, khi vẻ mặt Tú Đình kinh ngạc nói với anh là Tiêu Nhiên đã trở về nước thì bắp thịt trên mặt Khương Dĩ Nặc đều co quắp, nghiến răng nghiến lợi, cô bé này hoàn toàn không muốn gặp anh sao?

Nhưng mà khi Tú Đình giao cho anh một túi đồ, sau khi nói là trước khi Tiêu Nhiên đi để lại cho anh thì anh mở túi đồ ra, nhất thời cảm thấy cả người chảy đầy mồ hôi......

Trở về nước, Dĩ Nặc cũng gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên ngay lập tức, về đến nhà thì thấy mẹ đang bận rộn trong phòng bếp, lúc này cũng sắp chạng vạng tối, mẹ Khương nhìn thấy con trai trở về thì vội vàng chạy tới: "Con về rồi hả? Không phải nói trưa mai mới tới sao? Sao bây giờ tới rồi?"

Dĩ Nặc nhàn nhạt trả lời: "Dạ, chuyến bay sớm nên về sớm." Anh ngửi thấy mùi nước hoa mới trên người mẹ: "Mẹ đổi nước hoa rồi hả?"

Lấy những thứ trong tay Dĩ Nặc, mẹ Khương nhẹ nhàng trả lời một câu: "Là Nhiên Nhiên tặng." Sau đó trực tiếp bay đi chuẩn bị bữa tối.

Cô đã tới nhà thăm cha mẹ cũng không muốn gặp anh, cũng bởi vì túi đồ kia sao? Thực sự muốn trực tiếp làm cho cô bé ngốc nghếch này biết rõ ràng mọi chuyện. Nhấn số điện thoại của cô, tiếng trả lời truyền tới chắc chắn chính là hộp thư thoại mà chủ nhân đã bật mời nhắn lại.

Mẹ Khương bưng đồ ăn đến phòng ăn, nhìn thấy con trai cầm hành lý từ từ di chuyển, biết chắc chắn hai đứa vẫn còn đang gây gổ, nếu không Nhiên Nhiên cũng sẽ không tự động trở về nước, sau đó một mình tới nhà bọn họ, tặng quà cho mọi người. Liếc nhìn: "Còn không mau đi thay quần áo ở nhà để xuống ăn cơm? Đang ngây ngẩn gì đấy?"

"Dạ, biết rồi ạ." Không có ý định để mẹ biết chuyện này, vì vậy anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra, làm bộ như không có gì cả, trở về phòng của mình.

"Em trở về khi nào? Sao không nói cho anh biết? Hôm nay em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé." Anh gửi tin nhắn cho cô.

Cô cũng chưa trả lời, giống như đá chìm xuống biển, không chút hồi đáp.

Cơm nước xong, Dĩ Nặc giúp mẹ dọn dẹp chén đũa, vừa nói chuyện như có như không với mẹ.

"Mẹ, đã lâu rồi không gặp dì Thang gần đây hai người không gặp mặt sao?" Dĩ Nặc vừa dọn dẹp bàn vừa hỏi.

Mẹ Khương là người thông minh, bà nhìn con trai, bĩu môi : "Gặp chứ, mẹ với dì ấy cùng học khiêu vũ, ngày nào cũng đi học chung mà."

Để chén đũa vào bồn nước, Dĩ Nặc lại hỏi: "Dì Thang không nói Nhiên Nhiên về lúc nào à?"

Thở dài, mẹ Khương nhìn con trai mình, sắc mặt lạnh đi: "Con nói xem con đấy, rõ ràng rất quan tâm, tại sao còn mang thứ đồ này đi xa như vậy?"

Quả nhiên là vậy, Dĩ Nặc thật là có miệng mà khó cãi: "Mẹ!!!"

Mẹ Khương giơ tay lên : "Con không cần giải thích, vốn là Nhiên Nhiên cũng không nói tại sao, chỉ là sau khi Nhiên Nhiên trở về, tâm trạng vẫn không tốt lắm, mỗi sáng ngủ dậy mắt đều sưng tấy, là dì Thang của con ép sống ép chết hỏi con bé mới nói, nếu không thì cả người lớn cũng không chịu nói đâu, hiếm khi có được người con gái tốt như con bé, vẫn còn giữ lại mặt mũi cho con như vậy đấy."

Dĩ Nặc đóng vòi sen, vẻ mặt không vui: "Mẹ ——"

Mẹ Khương ngừng thao thao bất tuyệt dạy dỗ diễn thuyết, nhìn vẻ mặt âm trầm của con trai.

"Con không có, thật ra thì con mang cái đó......"

"Xem đi? Vậy thì con mang...... Để mẹ nói cho con xem cái nào tốt được không? Vốn là người lớn bọn ta tôn trọng ý kiến những người trẻ tuổi các con, căn bản không hạn chế con chơi đùa, cho rằng con trưởng thành rồi thì có thể đúng mực, nhưng con xem đi...... Cũng không biết con nghĩ gì nữa!" Mẹ Khương càng nói càng vô cùng đau lòng, bộ dạng hối hận vì ban đầu không dạy dỗ con trai của bà thật tốt.

Không muốn giải thích với mẹ, bây giờ Dĩ Nặc chỉ muốn giải thích rõ với Nhiên Nhiên. Cô gái ngốc nghếch, có chuyện gì đều luôn muốn gánh chịu một mình, học mãi không học được thẳng thắn, thậm chí cả chất vấn ngay mặt cũng không chịu.

"Con đi đâu? Vừa trở về, con bị lệch múi giờ sao?" Mẹ Khương kêu với theo anh. Nhưng Dĩ Nặc đóng cửa lại, trực tiếp gara lấy xe chạy thẳng tới nhà họ Phương.


Kết quả đến nhà họ Phương mới nhìn thấy nhà bọn họ lại không có chút ánh đèn, vì vậy gọi điện thoại di động cho cô, giọng nói hộp thư thoại nhắc nhở lại vang lên lần nữa. Nghe được giọng nói máy móc quen thuộc lặp tới lặp lui mà anh đã nghe qua rất nhiều ần, Dĩ Nặc thật sự hơi phát điên.

"Phương Tiêu Nhiên, tốt nhất em không nên để anh gặp lại nữa, em sẽ thấy không có cơ hội chạy trốn nữa......" Một chàng trai đẹp mặc áo khoác và quần bò, trong thời thiết cuối đông đầy gió lạnh mà nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này Tiêu Nhiên đang đi công tác với khách hàng, mệt mỏi, khó mà chịu nỗi nên nằm trên giường khách sạn, nặng nề ngủ.

Kể từ sau khi trở về, Tiêu Nhiên cũng chưa liên lạc với Dĩ Nặc, ngược lại đã khôi phục liên lạc với Nhược Hạo, hai người cùng ra ngoài chơi bóng, xem phim, còn đưa Tiêu Nhiên và cha mẹ Dĩ Nặc đi du lịch, trực giác làm cho mẹ Khương cảm thấy Nhược Hạo hoàn toàn thay thế vị trí của Dĩ Nặc.

Mẹ Phương có ấn tượng rất tốt với Nhược Hạo, sau khi con gái trở về vẫn buồn buồn không vui, có chàng trai đáng tin tưởng ở bên cạnh con bé, rất có ý với con bé nên mẹ Phương không khỏi có suy nghĩ khác.

Điện thoại di động Tiêu Nhiên chợt vang lên, mơ mơ màng màng đứng lên nhìn điện thoại di động, nhìn thấy là Dĩ Nặc, cô lại tiếp tục ngủ. Mặc dù quyết định sau khi về nước không gặp và không liên lạc với anh nữa, nhưng vẫn không xóa được số điện thoại của anh, cả hình hai người hạnh phúc trong điện thoại nữa, không bỏ được tay nghề của mẹ Khương, cho nên lén trở về gặp dì, thỉnh thoảng sẽ không nhịn được xem hình trong điện thoại, sau đó lại hận không thể xóa được.

Cô đều hiểu sự lo lắng và tâm ý của Nhược Hạo, chỉ là quyết định muốn rời khỏi Dĩ Nặc và hoàn toàn quên hết tất cả là một khác biệt rất lớn, dù sao từ lúc hai người mới đi học thì có rất nhiều chuyện để nhớ lại, tốt nghiệp rồi đi làm, giúp anh nói chia tay người khác, mãi cho đến sau đó hai người lại quen nhau, từng chuyện đều như khắc sâu vào tận đáy lòng, không phải nói khép lại là có thể khép lại.

Bà vú hỏi tại sao cô không trực tiếp rời khỏi Dĩ Nặc, cô suy nghĩ hồi lâu cũng không trả lời. Có thể bởi vì cô không cam lòng mất đi, có thể bởi vì cô không muốn nói gặp lại, có thể sau khi cô gặp được anh rồi sẽ quên tại sao mình muốn rời đi.

Trở lại công ty cũ, nộp đơn vào chức tổng biên tập, bây giờ Tiêu Nhiên đã không phải là người mới vừa vào xã hội nữa, cô trở thành một thành viên quản lý, bắt đầu có không gian rộng lớn để phát huy. Công việc bận rộn làm ban ngày cô có thể chẳng thèm nghĩ đến trạng thái hỗn độn của mình, buổi tối về đến nhà lại cố hết sức làm cho mình biểu hiện vui vẻ, nỗ lực trải qua cuộc sống của mình.

Mặc dù mẹ Khương và mẹ Phương vẫn thường sinh hoạt cùng nhau, nhưng Dĩ Nặc lại không thể thông qua chuyện này để tìm được Tiêu Nhiên, bởi vì sau khi mẹ Phương biết nguyên nhân Tiêu Nhiên trở về nước trước là vì chán nản thì không còn quá chờ mong Dĩ Nặc làm con rể bà nữa. Mẹ Khương cũng biết đại khái thái độ của mẹ Phương, cũng không tiện nói gì.

Trở về nước được một tháng, Dĩ Nặc cũng không thể gặp được người anh muốn gặp.

Cho tới bây giờ trong công ty đều có người bận rộn qua lại, Dĩ Nặc đụng phải Nhược Hạo ở một dự án. Nhược Hạo chào hỏi anh, anh ngăn Nhược Hạo lại.

Ở đại sảnh đều là cửa sổ sát đất, ánh sáng đầy đủ, còn chưa phải là buổi trưa cho nên gần như có rất ít người dừng lại.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Nhược Hạo nhìn Dĩ Nặc, thật ra thì trong lòng đã sớm đoán được cậu ta muốn hỏi gì.

Dĩ Nặc nhìn Nhược Hạo rồi khẽ mỉm cười một chút, có chút không cam lòng hỏi: "Sau khi anh về nước có từng gặp Tiêu Nhiên không?"

Quả nhiên, Nhược Hạo cũng biết anh đã đoán đúng, gật đầu một cái.

"Cô ấy vẫn khỏe chứ?" Muốn hỏi rất nhiều, nhưng chỉ có thể hỏi sơ lược như vậy.

Nhược Hạo nhìn ngoài cửa sổ một lát, gần tới mùa xuân nên gió rất to rất lạnh, người đi ngoài đường quấn chặt lấy áo khoác vất vả qua lại. Anh quay đầu lại: "Cậu nói xem cô ấy có khỏe hay không?"

Dĩ Nặc nhẫn nại, cau mày nói: "Cô ấy không muốn gặp tôi, luôn trốn tránh tôi, mặc kệ là trong nhà hay công ty, tôi đều không gặp được cô ấy."

Đây cũng là chuyện Nhược Hạo không biết, anh vẫn không hỏi Tiêu Nhiên về chuyện của Dĩ Nặc, không phải bởi vì không quan tâm, chỉ là dùng lập trường của anh để nhìn thôi, phương pháp thăm dò tình địch tuyệt đối không thể thực hiện.

"Gần đây cô ấy khá bận rộn phải không? Dù sao bây giờ cô ấy đã không còn là biên tập viên ngồi đánh chữ nho nhỏ nữa, sau khi trở về thì lên chức, hơn nữa gần đây cô ấy lại đang làm fashion show, bận cũng là bình thường thôi."

Lời Nhược Hạo nói giống như dao găm đâm vào lòng của Dĩ Nặc, xem ra gần đây hai người bọn họ liên lạc rất nhiều, điều này làm cho lòng Dĩ Nặc không tránh khỏi chao đảo.

Lần trước, anh dễ dàng nhượng bộ, kết quả hai người lại ầm ĩ như vậy. Lần này, thật xin lỗi, Dĩ Nặc, tôi có thể làm tôi đã làm, lần này tôi sẽ không rút lui nữa, trong lòng Nhược Hạo nghĩ như vậy nên mở miệng nói: "Có thể cô ấy khá bận rộn, các người ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ lắm, chỉ là sau khi cô ấy trở về thì tâm trạng không tốt, tôi nghĩ, trong thời gian ngắn các người vẫn đừng gặp mặt sẽ tốt hơn."


Nghe nói như thế thì Dĩ Nặc vô thức thốt lên: "Chuyện này không tới lượt người ngoài để ý tới!" Anh và cô quen biết vài chục năm, anh vẫn thích cô, thật vất vả lắm hai người mới có thể ở bên nhau, nhất định anh sẽ cưới được cô vào cửa, cớ gì lại để cho người mới chỉ quen biết cô hơn một năm quơ tay múa chân.

"Được rồi, vậy tôi đi trước. Có rảnh thì cùng ăn cơm." Nhược Hạo nhẹ nhàng kết thúc đề tài không có ý nghĩa đó.

Nhìn thái độ của Nhược Hạo, lại không gặp được Nhiên Nhiên, chỉ sợ sẽ rất khó. Dĩ Nặc nhìn bóng lưng của anh, tay siết chặt tài liệu đang cầm.

"Mễ Hân, tôi là Khương Dĩ Nặc." Anh gọi điện thoại gọi cho bà vú, quyết định lần này coi như dùng thủ đoạn bỉ ổi cũng phải ép cô bé kia đến trước mặt anh.

******

"Cậu là người không có lương tâm, thật vất vả tôi mới tìm cậu, cậu lại từ chối tôi!", Mễ Hân "cực kỳ tức giận" nói.

Tiêu Nhiên vừa xem bản thảo, vừa đồng ý: "Được rồi, rốt cuộc cậu muốn tôi giúp chuyện gì mà gấp như vậy chứ?"

"Bản thiết kế chữ viết đó, cậu biết sở trường của tôi chỉ là vẽ tranh, chữ viết với tôi không hợp bát tự từ khi trời sanh rồi ~" Mễ Hân ở một bên khóc lóc kể lể, vừa hận đã có nhược điểm trong tay Dĩ Nặc, anh ta thật là đáng sợ, cũng may người phải sống cùng anh ta cả một đời là chị em tốt Nhiên Nhiên chứ không phải chính mình.

"Được rồi, vậy tối hôm nay tôi đến nhà của cậu giúp cậu làm, thật là hết cách với cậu, xin hỏi cậu thi đại học thế nào, chẳng lẽ viết văn là người khác thay cậu viết sao......" Tiêu Nhiên vừa lẩm bẩm, vừa kết thúc cuộc điện thoại.

Buổi tối sau khi tan làm, Tiêu Nhiên mua chút rau thịt và đồ ăn vặt gõ cửa nhà Mễ Hân. Lớn tiếng kêu: "Bà vú, mở cửa nhanh lên! Bản cô nương mệt chết đi được! Nhanh lên một chút đi!"

Cửa nhanh chóng được mở ra, Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa đánh rơi mọi thứ đang cầm trên tay, cũng may nhờ người mở cửa tiếp lấy, nếu không này gà bay trứng vỡ là chuyện không thể thiếu.

Xoay người muốn đi, người đó nắm được cô: "Nhiên Nhiên!"

Tiêu Nhiên nhìn gương mặt trước mắt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, trong lòng bất lực thở dài: "Dĩ Nặc, sao anh ở đây?"

"Là anh nhờ Mễ Hân tìm lý do lừa em đến, nếu không em vẫn cứ trốn tránh anh, anh không gặp được em." Dĩ Nặc rất nóng lòng nói.

"Em không có tránh anh." Nếu không đi được, vậy thì dứt khoát giả bộ vô lại là được, trong lòng Tiêu Nhiên không ngừng thôi miên mình, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.

Dĩ Nặc nắm cánh tay của cô thật chặt, không dám buông lỏng chút nào: "Vậy tại sao anh gọi điện thoại cho em lại là giọng nói hộp thư thoại, nhắn tin cho em cũng không được trả lời, điện thoại cho nhà của em thì cha mẹ em nói em không có ở đó, thậm chí anh đến nhà em tìm em, em cũng không có ở đó."

"Có lẽ là tình cờ thôi." Tiêu Nhiên nói nhưng một chút thành ý cũng không có.

Thấy cô không phòng bị, Dĩ Nặc lập tức kéo cô vào trong ngực, Tiêu Nhiên kháng nghị anh: "Anh làm sao thế!"

"Chúng ta là người yêu, ôm một cái là rất bình thường đúng không?" Nếu cô cứng rắn, vậy anh cũng không khách khí nữa.

Không rõ ràng nói với anh lời tạm biệt nhất định anh sẽ không buông, Tiêu Nhiên cắn môi một cái: "Không phải, anh không nhận được quà chia tay của em sao?"

Quà chia tay? Túi đồ kia? Dĩ Nặc giả bộ cười, kéo Tiêu Nhiên vào nhà, tay nắm chặt lấy tay của cô, một giây cũng không buông lỏng.


Nhìn Dĩ Nặc đang tìm thứ gì đó, Tiêu Nhiên hất tay của anh ra: "Ai da, anh có bệnh sao, tìm đồ thì tìm đồ đi, làm gì nắm tay em không buông......"

Dĩ Nặc cũng không ngẩng đầu lên chỉ trả lời cô: "Ai biết em có lại nhân cơ hội chạy đi hay không, dĩ nhiên anh không thể để em chạy."

Mắt Tiêu Nhiên trợn tròn, mặc cho anh nắm tay của cô. Sau đó tìm xung quanh, làm hại cô chật vật, vậy tên đầu sỏ gây ra đang ở nơi nào, nhưng mà bà chỉ ngay cả thở gấp cũng không có, hay cho thằng nhóc đủ thông minh đó, tốt nhất cậu chuẩn bị Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam (*) đi.

(*) Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam: hai trong bảy mươi hai công phu Thiếu Lâm tự, Kim Chung Tráo là chuông vàng úp còn Thiết Bố sam là đầu sắt, cái nào cũng nguy hiểm tính mạng.

Dĩ Nặc quăng một túi đồ ra ngoài, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn, ánh mắt cũng thay đổi.

Trên mặt bàn đá cẩm thạch đặt túi quà chia tay cô tặng cho anh. . .

Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Dĩ Nặc, Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn cô, lại dùng lực kéo cô ngồi ở bên cạnh, cô nhìn anh, không biết sao anh lại dám lấy vật này ra.

"Em cho rằng anh là để đề phòng, có thể dùng bất cứ lúc nào sao?" Dĩ Nặc ôm Tiêu Nhiên, giọng nói không cao không thấp.

Cô không nói lời nào, coi như là cam chịu.

"Mở ra xem một chút đi." Anh cầm lên đưa cho cô.

Cho tới bây giờ Tiêu Nhiên cũng chưa từng tiếp xúc vật thể lạ này nên nhận lấy, phát hiện túi đã bị xé rồi, chẳng lẽ đã dùng qua? Tiêu Nhiên có chút hiếu kỳ lấy đồ ra, nhìn nhưng không biết anh muốn cô nhìn gì.

Sau khi âm thầm than thở, Dĩ Nặc dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ nhìn cô bé ngốc của anh: "Cái này......" Sau đó lại thở dài: "Chúng ta nấu cơm trước đi, Mễ Hân ở bên trong bận thiết kế rồi, cả ngày không ăn gì không được."

Dĩ Nặc buông lỏng tay kéo Tiêu Nhiên ra, cô đứng lên, cầm đồ ăn đến phòng bếp.

Một lát điện thoại di động Tiêu Nhiên nhận được một tin nhắn rất dài. Đọc tin nhắn, mặt cô đỏ lên, cắn môi không biết là nên giận hay là nên vui vẻ, trong nồi thịt vang lên tiếng xèo xèo, đã có mùi khét bay ra.

Mễ hân không nhịn được kêu to: "Phòng bếp của tôi cháy rồi sao?"

Lúc này Tiêu Nhiên mới phản ứng được, vội vàng huy động xẻng trở thức ăn trong nồi thịt, Dĩ Nặc đi vào, không nhìn cô, mặc tạp dề đẩy Tiêu Nhiên ra: "Anh làm cho, em giúp Mễ Hân làm việc đi."

Bây giở cô cũng không thể đối diện với anh nên lặng lẽ liếc anh một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.

Mễ Hân đang nằm trên giường nhìn vào máy vi tính, cặp mắt vô hồn đang làm hoàn chỉnh thiết kế.

Dùng sức đóng cửa lại, Tiêu Nhiên đã dùng tư thế tính sổ đứng ở mép giường: "Cậu làm chuyện tốt rồi!"

Chỉ thấy Quan Âm Bồ Tát trên giường hoàn toàn không nhìn cô, tập trung nhìn đồ đạc của mình lo lắng: "Dù sao kiểu gì thì tôi cũng đều chết, mặc kệ. Cậu nói xem kiếp trước tôi nợ hai người cái gì, cậu áp bức tôi cũng được đi, sao chồng của cậu còn tới áp bức ông đây nữa vậy!"

Tiêu Nhiên cũng biết nhất định là Dĩ Nặc uy hiếp bà vú, đây đúng là chuyện người nào đó làm ra, chắc chắn cô cũng không kinh ngạc, ngồi ở bên cạnh bà vú, đoạt lấy máy vi tính xem: "Cậu cần tôi giúp cậu làm gì?"

"Mau giải quyết gấp những đoạn văn tuyên truyền, tôi gửi lại cho bọn họ, tự tôi cũng phải thiết kế một tòa lầu nữa." Mễ Hân kêu thảm nằm lỳ ở trên giường, trong phòng bếp truyền tới âm thanh của nồi chén muôi chậu: "Thiếu gia Khổng Tước đâu rồi?"

"Phòng bếp......" Tiêu Nhiên vừa cau mày nhìn bà vú thiết kế, vừa viết văn.

Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư tập trung, Mễ Hân có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy cậu sẽ không nói cho tôi biết là cậu ấy đang làm bữa tối cho chúng ta đó chứ?"

"Nói nhảm, hai ngày nay cậu vẽ đến ngốc sao? Ở trong phòng bếp đương nhiên là phải nấu ăn, chẳng lẽ làm ruộng sao?" Tiêu Nhiên tức giận mắng anh một câu.

Vốn tưởng rằng đại thiếu gia này nhất định sẽ để cho Nhiên Nhiên xử lý việc nhà, mười ngón tay không dính nước xuân, nào biết lại vào được phòng bếp, ra tới phòng khách mới là đàn ông tốt, vì vậy hảo cảm dành cho Dĩ Nặc vốn âm dưới không độ nhanh chóng tăng trở lại.

"Chẳng qua tôi nói hai người cũng rất biết điều, chỉ có một túi đồ, sao cậu không nói tiếng nào đã chạy đi mất……" Mễ Hân khôi phục trạng thái bình thường, trong lúc làm thì nói chuyện phiếm với Tiêu Nhiên.


Ngón tay cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng gõ bàn phím, Tiêu Nhiên nhìn Mễ Hân, lại tiếp tục đánh chữ, vừa tự giễu nói: "Thật xin lỗi, tôi là người lạc hậu bảo thủ, không thể tiếp nhận chuyện như vậy trước hôn nhân. Nếu là người khác, ví dụ như cậu có hành động đó thì tôi cũng sẽ không xem thường, tính bao dung vẫn khá mạnh."

Cho dù bị Tiêu Nhiên chế nhạo nhưng Mễ Hân cũng không ngượng ngùng chút nào: "Thế nào? Cậu không phát hiện từ xưa tới nay loại vận động này là bản năng của loài người sao? Cần gì phải nhất định đợi đến giây phút nào đó mới hưởng thụ chứ?"

Miệng nhẹ nhàng nói ra câu mình nghĩ, Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Ý của cậu là nói tôi là kiểu người không hiểu được hưởng thụ, quá hạn rồi sao?" Không đợi bà vú phản bác, cô rầu rĩ nói, "Xin lỗi, nhưng tôi chính là kiểu người như thế, nếu như không phải là kết hôn, tôi cũng nghĩ như thế là không thể nào."

Bà vú tựa vào đầu giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi an ủi cô: "Được rồi, cậu là cô gái tốt, mấy năm nay đã rất ít thấy rồi, quan niệm cá nhân bất đồng là chuyện rất bình thường."

"Giống như sau đại học còn chưa có đàn ông chính là quái vật, bà cô tôi đây chính là quái vật......" Tiêu Nhiên gõ xong một chữ cuối cùng, tức giận bất bình nói.

Mễ Hân xoay người: "Chỉ là nói thật, chúng ta cũng biết thiếu gia Khổng Tước nhà cậu cũng không có ít kinh nghiệm đến vậy, chẳng lẽ cậu ấy không trực tiếp áp đảo cậu sao?"

Trực tiếp bấm lên cổ của anh, Tiêu Nhiên nhìn anh chằm chằm: "Cậu muốn chết sao?"

"Haizz...... Cậu là đứa trẻ trong sáng, cậu không có gì, nhưng đối với đàn ông mà nói, chuyện đó rất khổ sở......" Mễ Hân rất vất vả mới tránh thoát móng vuốt của Tiêu Nhiên, vội vàng cách xa cô một chút để bảo đảm an toàn của mình.

Dĩ Nặc đẩy cửa đi vào: "Ăn cơm thôi......"

Tiêu Nhiên đi ra ngoài giúp Dĩ Nặc dọn bàn, vừa gọi Mễ Hân: "Bà vú cậu để tôi thoải mái chút đi, đừng cứ luôn kì kèo mè nheo, nếu không tôi trực tiếp đánh chết cậu."

Nhìn hai người bọn họ ăn ý mười phần đi tới di lui từ phòng bếp đến phòng khách, Mễ Hân thở dài nghĩ anh thật là một người tốt, nếu không phải là anh dưới sự uy hiếp của Dĩ Nặc tận tâm tận lực giúp bọn họ gặp mặt thì bây giờ đâu có cơ hội như thế......

Ba người ăn cơm, thỉnh thoảng Dĩ Nặc gắp thức ăn cho Tiêu Nhiên, người thứ ba nào đó nhìn thấy thì đỏ mắt ghen tỵ.

Ăn cơm xong, Dĩ Nặc lại tự động đến phòng bếp rửa chén và những vật khác, Mễ Hân gật đầu một cái: "Tôi thấy người ta sửa đổi rất nhiều, cậu yên tâm ở cùng người ta được rồi."

"Đi làm chuyện của cậu đi, quan tâm nhiều như vậy......" Đuổi bà vú đi, cô bắt đầu giúp Dĩ Nặc dọn dẹp đồ đạc.

Dĩ Nặc nắm lấy tay của cô: "Em đừng dọn dẹp, đi xem trong túi áo của anh, có chìa khóa xe ở đó hay không, anh quên mất lúc nãy đặt ở đâu rồi......"

Tiêu Nhiên rửa tay ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, vuốt áo Dĩ Nặc, lại sờ được một cái hộp hình tròn. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đây chắc là nhẫn. . .

Dĩ Nặc đi tới trước mặt cô, nửa quỳ xuống, nhìn Tiêu Nhiên: "Bây giờ đã bớt giận chưa?"

"Ừ."

Anh từ từ nhẹ nhàng mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh sảo tản ra ánh sáng nhu hòa tinh tế.

"Phương Tiêu Nhiên, chúng ta quen biết hơn mười năm, nhưng anh lại chậm chạp không biết anh đã yêu em rất lâu rồi, trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện làm em không thể nào tin tưởng nữa, những chuyện đó anh không thể trở về quá khứ để sửa chữa, nhưng từ giờ phút này, em chỉ thuộc về một mình anh, mà trong thế giới của anh cũng chỉ có em. Khổng Tước thích xòe đuôi để tìm bạn trăm năm, luôn hy vọng nhận được ánh mắt người khác chính là bản tính của nó, nhưng nếu như Khổng Tước không xòe đuôi, em có thể tiếp nhận anh không?"

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên nghe được lời chân thành của Dĩ Nặc, nước mắt cảm động đã sớm chảy xuống gương mặt, cô mơ hồ nhìn anh, có chút nghẹn ngào: "Dĩ Nặc......"

"Mặc dù thời gian chúng ta đi làm không dài, còn phải phấn đầu thật nhiều cho tương lai, nhưng hãy tin tưởng vào năng lực của chúng ta." Vừa nói anh vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. "Quan trọng nhất là anh không muốn để người khác cướp đi em, anh muốn em là người hạnh phúc nhất trên thế giới."

Cầm thật chặt ngón tay thon dài trắng noãn của cô: "Tin tưởng anh, hãy để anh đi cùng với em quãng đời sau này nhé."

Cô đánh anh mấy cái: "Đồ ngốc, em biết rõ anh là Khổng Tước, em đã đồng ý thì dĩ nhiên sẽ chuẩn bị thật tốt để đứng ở bên cạnh anh......"

"Sau này sẽ không, chuyện đó cũng giải thích rõ ràng với em. Anh thề, anh thật sự không bao giờ xòe đuôi nữa!" Dĩ Nặc thề son sắt ôm vợ chưa cưới của mình vào ngực, lặng lẽ nói: "Anh yêu em."

Tiêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Dĩ Nặc, cô nói: "Em cũng vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui