“… Giáo sư, có thể mời ngài khiêu vũ một bài không? Ngay tại chỗ này.” Harry nắm lấy áo choàng Snape, đôi mắt tràn ngập chờ mong cùng khẩn cầu, đối với Snape mà nói, đôi khi thẳng thắn cầu khẩn sẽ có hiệu quả hơn là vòng vo.
Nhìn đôi mắt xanh dịu dàng của thiếu niên đơn thuần mà trực tiếp, sâu trong nội tâm Snape thoáng có chút hoảng loạn, hắn thấp giọng rít gào: “Potter, trò muốn dùng cách này trêu đùa giáo sư của mình sao? Gryffindor trừ 20 điểm!”
Đối với việc bị Snape trừ điểm, Harry không thể nói gì, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối là không phải cấm túc, cậu vẫn nhìn thẳng Snape vẻ mặt thành khẩn, giải thích: “Giáo sư, ngài là người mà con kính trọng nhất cũng là người quan trọng nhất đối với con, con sao có thể trêu chọc ngài chứ?! Con thực sự muốn cùng ngài khiêu vũ một bài, Hermione từng nói qua vũ hội Giáng Sinh nhất định phải cùng người quan trọng nhất trong lòng khiêu vũ, vốn dĩ con nghĩ mời ngài tham gia vũ hội Giáng Sinh, nhưng mà nhất định ngài sẽ không thích kiểu hoạt động người người chú mục này, cho nên… Bây giờ ngài có thể khiêu vũ một bài cùng con không?” Kỳ thực Hermione cũng có nói qua mấy lời này, nhưng mà cô ấy chỉ là cổ vũ Harry nhân lúc bữa tiệc kiếm một cơ hội mời người con gái trong lòng nhảy một bản mà thôi, cô ấy mà biết được người trong lòng của Harry là ai, thì có đánh chết cũng không dám nói ra những lời này.
“Ta nên cảm tạ sự quan tâm của trò sao?! Từ bao giờ những lời tiểu thư Vạn sự thông nói đều trở thành thánh chỉ của trò cả thế?!” Snape âm thầm mắng chửi cô nàng sư tử mẹ luôn nhồi nhét mấy cái tư tưởng ngu xuẩn vào đầu Harry kia, “Ta thấy tứ chi tràn ngập hormone của trò càng thích hợp hướng —— mấy vị nữ sinh trong vũ hội kia hơn.”
“Những nữ sinh đó thật đáng sợ, với lại, các nàng cũng không phải người quan trọng của con.” Harry bĩu bĩu môi, vẫn kiên trì nhìn Snape như cũ, hai tay túm áo choàng Snape càng chặt thêm để ngừa giáo sư muốn bỏ đi.
Harry một lần nữa nhấn mạnh Snape là người quan trọng nhất trong lòng cậu khiến cho hai bên tai dưới lớp tóc đen của hắn bắt đầu nóng lên, hắn kiệt lực bỏ qua cảm giác mừng rỡ đang trào lên trong lòng tính xoay người rời đi, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé bám chặt vào áo choàng ngăn trở hoàn toàn ý tưởng của hắn.
“Potter, buông tay!” Snape đen mặt trừng đôi móng vuốt trước ngực mình.
“Giáo sư, ngài định cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ của một học trò sao? Cho dù con nhảy bước nữ cũng không được?!” Harry cũng sẽ không buông tay ở thời điểm mấu chốt thế này, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, còn trong quá trình giở những thủ đoạn nào đâu cần lưu ý làm gì, đây là điều mà cậu đã nghiệm ra được trong thời gian ở chung với Severus.
Bước nữ?! Tên hỗn đản giảo hoạt này chỉ để khiêu vũ một bài cư nhiên đem mình đặt ở vị trí nữ, tên nhóc này nhất định là muốn hắn biểu hiện tinh thần của quý ông như một Slytherin đây mà, trong vũ hội một quý ông không thể cự tuyệt bất kỳ lời mời khiêu vũ nào của nữ giới? Tên tiểu hỗn đản này từ bao giờ lại biết 《Slytherin – các điều khoản nội bộ 》chứ ( Vào lúc này tại trang viên Malfoy, Lucius không biết tại sao hắt hơi một cái!)? Sách, cho dù tên hỗn đản này có nhảy nữ bước cũng không thể thay đổi được sự thật tên nhóc này là nam!
“Cho dù trò nhảy nữ bước cũng không được!” Snape kiên quyết cự tuyệt.
“Giáo sư, trong vũ hội Giáng Sinh không nhất định phải cùng người khác khiêu vũ, nhưng mà nhất định phải cùng người thân của mình nhảy một điệu, trong mắt của con, ngài chính là người thân, là gia đình của con.” Harry thấp giọng khẩn cầu, trong thâm tâm của mình, cậu cũng thực sự nghĩ như vậy, trong tương lai giáo sư sớm hãy muộn cũng sẽ trở thành vợ cậu, đến lúc ấy không phải thành người một nhà rồi sao. ( Mắt lạnh: Ở một phương diện nào đó mà nói, Harry kế thừa hoàn hảo phương thức theo đuổi mặt dày mày dạn của gia tộc Potter!)
“Trò có thể đi tìm tên cha đỡ đầu xuẩn cẩu của mình.” Snape ngoài miệng không lưu tình chút nào, nhưng tay cầm đũa phép lại nhẹ nhàng vung lên, một đoạn nhạc mềm nhẹ cũng theo đó cất cao, hắn tuyệt đối không thừa nhận đây là do nghe được Potter nói coi mình là người quan trọng nhất trong lòng cùng với coi mình là người một nhà tâm tình biến tốt mới có được.
Nghe được bản nhạc đột nhiên vang lên, Harry có chút ngây người, thực ra để một người luôn lãnh đạm với mọi người như Severus đồng ý lời mời của mình, cậu cũng không có mấy hy vọng, chỉ là cậu muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thái độ của Snape đối với mình mà thôi, lại không nghĩ tới sẽ được đến thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
“Cậu Potter, đầu của trò bị ‘tẩy rửa’ hết rồi hay là tay chân trò đột nhiên bị tấm lưới sa tăng quấn lấy?!” Snape híp mắt, hiển nhiên đối với biểu hiện ngạc nhiên của Harry có chút không hài lòng, đương nhiên cũng không ai nghe ra được ẩn giấu sâu bên trong câu nói chính là lửa giận.
Harry nghe thấy lời Snape nói liền bừng tỉnh, cũng rất nhanh biểu hiện ra độ mặt dày của mình, cậu hoàn toàn không chú ý đến bàn tay Snape đưa ra mà hai tay vô sỉ trực tiếp ôm lấy cổ Snape, tuy rằng điều này cũng phù hợp khiêu vũ, nhưng hiển nhiên đây chỉ là Harry mượn cớ để có thể quang minh chính đại ăn đậu hũ Snape, kỳ thực mục tiêu Harry nhắm tới là vòng eo của giáo sư, nhưng mà cậu đã nói mình nhảy nữ bước, với lại thân cao cũng không phù hợp lắm, cho nên Harry chỉ có thể chọn mục tiêu thứ hai, ít nhất ôm lấy cổ Snape cũng có thể khiến cơ thể hai người thân mật hơn.
Những điều…tư tâm cẩn thận này của Harry đương nhiên Snape không biết, hắn cũng không có thời gian để tự hỏi, hiện tại toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung tại cảm xúc mềm mại lại co dãn mà vòng eo của Harry đem đến. Ngay khi Harry bước chân vào đại sảnh, thì Snape đã âm thầm chửi bới không ngừng, chết tiệt Potter dĩ nhiên lại mặc một bộ lễ phục tôn lên đường cong cơ thể như thế để dự tiệc, mà tên hỗn đản đó mặc lễ phục lại thực sự mê người, thân hình vốn gầy yếu giờ lại được bộ lễ phục tinh xảo ôm lấy, lộ ra vòng eo mảnh khảnh phá lệ hấp dẫn, khiến người ta cảm thấy muốn bảo vệ ( Mắt lạnh: Nói đơn giản hơn, tiểu Harry ngươi biến thành tiểu thụ a!). Trong lúc bị hấp dẫn, Snape cũng lâm vào cảm giác tự ghét bỏ chính mình, đó cũng là lý do khi vũ hội bắt đầu hắn liền ly khai đại sảnh rồi bị Karkaroff ngăn lại. Hiện tại lại tiếp xúc gần gũi như vậy khiến cho hắn không thể đối xử với Harry như thường ngày, tâm thần hắn khó tránh khỏi hoảng hốt, phảng phất, phảng phất như hắn có thể ôm lấy thân hình này vĩnh viễn, giống như là một tên Tử Thần Thực Tử dơ bẩn đê tiện như hắn cũng có thể được đến hạnh phúc của riêng mình vậy!
Nhưng mà điệu nhạc kết thúc thì ảo giác cũng đến lúc biến mất, ngay khoảnh khắc bản nhạc mà Snape dùng đũa phép tạo lên chấm dứt, Snape vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bàn tay ấm áp của hắn vẫn đặt trên lưng Harry như cũ, khiến cho toàn thân cậu không khỏi nóng lên, nhưng cho dù luyến tiếc, Harry vẫn phải chấm dứt dòng suy tư của Snape, “Giáo sư, giáo sư?!”
Bị thanh âm Harry làm cho giật mình tỉnh giấc, bàn tay Snape giống như bị bỏng, vội vàng buông ra Harry, nhanh chóng lui ra sau hai bước, nhìn khuôn mặt Harry muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người vội vàng chạy đi giống như đang chạy trốn ai đó hay là điều gì đó.
Đối với Snape vội vàng bỏ chạy, Harry một chút cũng không uể oải, trái lại khóe miệng lại không giấu được tươi cười. Sau khi được bà Pomfrey – một người luôn mong muốn Severus hạnh phúc – chỉ đạo những tiêu chuẩn của một Slytherin, cậu đã hiểu rất rõ cái gì gọi là thử, ai ngờ lại còn được nhảy một bản nhạc với giáo sư. Hiện tại loại biểu hiện này của Severus theo như lời bà Pomfrey nói, thì giáo sư đối với cậu cũng có hảo cảm, chứ không sao lại dễ dàng tha thứ những yêu cầu vô lý của cậu, không hề bỏ đi mà còn đáp ứng lời mời khiêu vũ của cậu, như vậy kế hoạch tiếp theo có thể áp dụng phương pháp tử triền lạn đánh tấn công vào sinh hoạt của Severus, khiến giáo sư dần thói quen sự tồn tại của cậu, mãi cho đến khi khiến giáo sư không thể vắng bóng cậu nữa mới thôi! Quả nhiên, khi có một người Slytherin đứng đằng sau bày mưu tính kế còn tốt hơn là cậu một mình tìm kiếm cả ngàn cuốn sách.
A, được rồi! Đang chuẩn bị ly khai Harry đột nhiên nhớ tới còn có một việc chưa làm. Cậu bước nhanh tới một bụi hoa hồng, chuẩn xác bắt được một con bọ cánh cứng còn đang muốn bay, vẻ mặt mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, thưa cô Sketeer! Tôi nghĩ sự hợp tác giữa hai người chúng ta rất vui vẻ đúng không nào? Có thể, trong tương lai chúng ta sẽ có càng nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa, dù sao, toàn bộ giới Pháp Thuật, chỉ có cô là ký giả ưu tú nhất. Tôi nghĩ chắc cô không ngại dành cho người hợp tác với mình một chút bí mật riêng tư, phải không?”
Sau đó Harry nhìn con bọ cánh cứng giống như muốn lấy lòng cố gắng cọ cọ vào ngón tay cậu, thoải mái buông tay thả cho con bọ bay đi.
“Không nghĩ tới Kẻ Được Chọn dĩ nhiên lại hạ mình đi uy hiếp một con bọ cánh cứng, thật sự là khiến người ta —— mở rộng tầm mắt a!” Một giọng nói vang lên dọa Harry giật mình nhảy dựng.
~~ Hết chương 63 ~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...