“Giáo sư McGonagall, cô nói gì cơ ạ?” Harry hơi hơi nhíu mày, hỏi lại lần nữa, “Bắt buộc phải tham gia sao?”
“Tôi nghĩ đúng vậy, cậu Potter.” Ngữ khí của giáo sư McGonagall rất ôn hòa, không hề tỏ vẻ bất mãn giống như lúc bà tuyên bố tin tức này tại lớp học vừa rồi, “Trò là dũng sĩ, mà các dũng sĩ cùng bạn nhảy của họ sẽ phải mở đầu cho buổi dạ vũ đêm Giáng Sinh đã là truyền thống. Cá nhân tôi cho rằng trò tham gia lễ hội là ý kiến không sai, trò dạo này luôn ép bản thân rất căng thẳng, thỉnh thoảng thả lỏng một chút, lúc này cách hạng mục thứ hai vẫn còn một khoảng thời gian, Potter à.”
Xem ra giáo sư McGonagall cũng hiểu lầm một số hành động dạo gần đây của cậu! Harry lặng lẽ đảo trắng mắt, không tính toán giải thích.
Dạ vũ a! Vì sao lại tới không đúng lúc như vậy chứ?! Không chọn lúc nào lại chọn đúng lúc giáo sư đang giận dỗi cậu! Harry có chút đau đầu, nhìn đến cậu cùng nữ sinh khác khiêu vũ liệu giáo sư có hiểu lầm rồi làm cho con đường truy cầu của cậu thêm gian nan không? Nhưng mà cậu bắt buộc phải tham dự dạ vũ, chí ít cũng phải tìm được ai đến nhảy hết điệu vũ mở đầu mới được! Giáo sư, haizz… Harry cũng không nghĩ tính tình giáo sư tốt đến mức có đủ kiên nhẫn cùng cậu khiêu vũ trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa giáo sư cũng không giống người sẽ thích mấy hoạt động kiểu này.
Suy đi tính lại, cuối cùng Harry quyết định tìm đến người bạn tốt nhất của mình xin giúp đỡ, dù sao cô ấy cũng là người bạn gái duy nhất mà cậu có.
“Bạn nhảy?! Úc, mình rất xin lỗi, Harry. Mình đã đáp ứng người khác, mình nghĩ rằng bồ sẽ mời cô bạn mà bồ vẫn luôn theo đuổi kia, trở thành bạn nhảy của một dũng sĩ là điều rất đáng ngưỡng mộ, đúng không?” Hermione nói khiến Harry một lần nữa rơi vào phiền não.
“Hermione, mình không nghĩ với cá tính như vậy, người đó sẽ cùng mình tham gia một buổi vũ hội công khai đâu.” Harry có chút uể oải, chuyện này giải quyết làm sao bây giờ?!
“Đúng nha, cô gái mà bồ theo đuổi tính cách không phải biệt nữu bình thường a. Vậy tạm thời mời một cô bạn khác vậy, thế nào? Tỷ như Ginny, Lavender, hiện giờ bồ là một dũng sĩ, rất nhiều nữ sinh hy vọng được trở thành bạn nhảy của bồ.” Hermione đề nghị.
“Đề nghị này không ổn, Hermione.” Harry có chút vô tình, “Mình cũng không muốn tại thời điểm mấu chốt này lại bị hiểu lầm, nhất là khi người kia còn đang giận dỗi mình.”
Hermione mím môi, cũng phát hiện đề nghị mình nêu ra có chút không xong, “Vậy làm sao bây giờ, bồ phải tham gia buổi dạ vũ, còn phải khai vũ cùng những quán quân khác, cô gái mà bồ theo đuổi không muốn làm bạn nhảy của bồ, lại không thể mời ai khác để tránh cô ấy hiểu lầm, vậy tìm một nam sinh làm bạn nhảy là được?! Ít nhất cũng sẽ không làm Hogwarts quá mất mặt!”
Tìm một nam sinh thì càng không xong… Chờ một chút, hay là dùng cách này kích thích giáo sư một chút cũng không sai… Nhưng mà, vạn nhất giáo sư không tức giận, lại càng không được tự nhiên hơn thì sao?! Harry thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải buông tha ý tưởng này.
“Hermione, nhất định sẽ có cách thôi.” Harry cố gắng nói chuyện thoải mái để bạn tốt tránh khỏi khổ não, tuy rằng cũng tò mò là vị nam sinh nào mời Hermione, nhưng mà nếu cô không muốn nói ra, thì Harry cũng sẽ không hiếu kỳ làm gì.
Những ngày trước khi buổi dạ vũ diễn ra, ba vị dũng sĩ khác đều hoặc ám chỉ hoặc thẳng thừng biểu thị mình đã mời được bạn nhảy, chỉ còn có Harry tựa hồ vẫn như bình thường, đến lúc này thì ngay cả những vị nữ sinh vẫn luôn duy trì nữ tính rụt rè cũng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, trở thành bạn nhảy của dũng sĩ, trở thành bạn nhảy của Kẻ Được Chọn, đối với bất kể người nữ sinh nào mà nói đều thật giống như gặp được bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích. Nhưng hiện tại vị bạch mã hoàng tử này lại đứng ở tiền phương không chịu tới gần, cho nên những vị nữ sinh luôn mơ mộng này bắt buộc phải ‘tay làm hàm nhai’ thôi.
Suốt nhiều ngày, đám con gái giống như tre già măng mọc cứ từng đợt từng đợt mời Harry khiến cậu đầy đủ nhận thức được mức độ nổi tiếng của mình trong giới nữ sinh, cũng đúng, từ đợt Giáng sinh năm thứ ba, Harry tháo xuống chiếc kính gọng đen, mặc trên người những bộ y phục khéo léo thì những biệt hiệu như ‘Tiểu hoàng tử của Hogwarts’, ‘Hoàng kim vương tử’… vẫn luôn âm thầm truyền lưu trong đám nữ sinh. Vẻ ngoài đẹp đẽ, khí chất chân thành mà có chút e lệ, danh tiếng của một vị anh hùng, quả thật chính là hình tượng bạn trai lý tưởng mà mọi cô gái thầm ao ước.
Đối mặt lời mời của đám nữ sinh, Harry đều một mực cự tuyệt, một chút chần chừ cũng không có. Đương nhiên không thể chần chừ, là như thế này, tuy rằng người bên ngoài không phát hiện ra cái gì, nhưng mà Harry vẫn rất nhạy cảm phát hiện tâm tình giáo sư tựa hồ cũng không tốt, đấy là cậu suy ra được từ số điểm bị trừ sau mỗi buổi học càng ngày càng tăng. (Mắt lạnh: – -!Chỉ có ngươi mới có thể nhìn ra được)
Trước buổi lễ Giáng Sinh vài ngày, Harry rốt cuộc thoát khỏi trạng thái luôn bị vây khốn, tựa hồ đã giải quyết xong vấn đề bạn nhảy. Tất cả mọi người đều hiếu kỳ bạn nhảy của Harry đến tột cùng là vị nữ sinh may mắn nào, nhưng mà cậu vẫn một mực thủ khẩu như bình. Bất quá, điều này lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, hai anh em song sinh nhà Weasley thậm chí còn mở một hồi cá cược, suy đoán xem đến tột cùng là người nữ sinh nào may mắn đến thế, sau cùng tựa hồ còn có vài vị giáo sư cũng âm thầm đặt cược, không thể không nói, dạo này Hogwarts có chút quá bình thản, cho nên mọi người mới hăng hái như vậy.
Trong sự chờ đợi của mọi người, lễ Giáng Sinh rốt cục đã đến. Bởi vì năm nay có hai trường Beauxbatons cùng Durmstrang tới làm khách, cho nên đến buổi dạ vũ tòa lâu đài Hogwarts được trang trí càng thêm long trọng: Tất cả thang lầu trong lâu đài đều được bao phủ bằng một lớp băng dày trong suốt, thỉnh thoảng lóe ra nhiều màu sắc rực rỡ; những bông tuyết nhỏ chậm rãi bay xuống trên các hành lang, luôn biến mất trước khi chạm đất; đại sảnh đường treo đầy những sợi ruy băng bốn màu vàng, lam, đỏ, xanh, trên ruy băng có những quả chuông được hóa phép để luôn tỏa sáng và phát ra những âm thanh đinh đang rất vui tai, bốn bàn ăn của các Nhà đều không thấy đâu, chỉ còn lại những chiếc bàn tròn nhỏ rải rác khắp đại sảnh đường, gần cửa vào còn có hai chiếc bàn dài, mặt trên đều để đồ uống cùng những món điểm tâm ngọt… Nói chung, lễ Giáng Sinh năm nay, Hogwarts thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt xa hoa.
Năm nay mọi học sinh từ năm thứ tư trở lên đều ở lại trường, một ít học sinh cấp thấp hơn vì được mời nên cũng ở lại, thoạt nhìn, mọi người vô cùng hứng thú đối với buổi dạ vũ. Các nữ sinh sau khi trải qua nhiều ngày thảo luận với nhau về y phục, đồ trang sức, đến ngày này đều vội vã dùng cơm trưa rồi trở về phòng sinh hoạt chung chuẩn bị trang phục. Trước khi tiệc tối bắt đầu một giờ, các nữ sinh đã lục tục cùng bạn nhảy của mình tới đại sảnh đường, khoe ra cho mọi người thấy những món đồ bản thân kỳ công chuẩn bị suốt mấy ngày qua, trong lúc nhất thời, đại sảnh đường tràn ngập những lời so sánh cùng khen ngợi.
Những học sinh ở bên trong đại sảnh đường, cho dù đang nói chuyện phiếm, vẫn đều thỉnh thoảng vô tình lướt mắt nhìn qua cánh cửa dẫn vào đại sảnh đường, tất cả mọi người đều hiếu kỳ về bạn nhảy của các dũng sĩ, dù sao còn có một hồi cá cược chưa ngã ngũ.
Trước khi buổi dạ vũ bắt đầu một phút, các dũng sĩ đều cùng bạn nhảy theo chân giáo sư McGonagall mặt mày cứng ngắc bước vào đại sảnh đường, trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Granger xuất hiện với một bộ váy dạ hội màu xanh lơ vô cùng ưu nhã mỹ lệ trở thành bạn nhảy của Krum làm mọi người kinh ngạc thở dài một chút. Nhưng mà mọi người càng kinh ngạc hơn là… những vị dũng sĩ này cùng bạn nhảy của họ vẻ mặt ai cũng đều cứng ngắc, rất nhanh, Harry – vị dũng sĩ cuối cùng – bước vào đại sảnh đường đưa cho mọi người đáp án, lập tức sắc mặt của mọi người cũng đồng dạng biến thành vô cùng cổ quái…
~~ Hết chương 60 ~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...