Trong khoảng thời gian này Harry cảm thấy rất nôn nóng, bởi vì từ ngày đó trở đi, Snape trở nên rất không bình thường, tuy rằng giáo sư đã thay tay nắm cửa lại như cũ, không tiếp tục cự tuyệt cậu tiến nhập phòng làm việc Độc Dược nữa, nhưng không biết vì sao cậu cũng rất khó gặp được thân ảnh của giáo sư, càng đừng nói đến chuyện nghe được những lời châm chọc như ngày xưa. Nhưng trên lớp học lại không nhìn ra được có gì khác lạ, giáo sư vẫn không hề nương tay dùng rất nhiều lý do đi trừ điểm Gryffindor, rồi còn kiếm cớ cho cậu đến hầm. (Mắt lạnh: cấm túc ngươi bây giờ lại trở thành kiếm cớ cho ngươi tới hầm, ngươi luôn lý giải như thế sao?!) Tất cả thoạt nhìn vẫn rất bình thường, nhưng rồi lại khiến cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lúc ở phòng làm việc Độc Dược, cậu thường xuyên không được nhìn đến thân ảnh giáo sư của mình, chỉ có tờ giấy nhắn lại phân phó cậu chép sách mà thôi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!
Đối với thái độ nôn nóng của Harry, mọi người trong ký túc xá tỏ ra rất thông cảm, thậm chí có thể nói là bao dung, khi nhìn đến Harry tâm tình bất ổn, thì sẽ có người tiến lên thiện ý vỗ vai, thoải mái nói cậu không cần lo lắng, hạng mục tiếp theo mãi đến giữa tháng hai mới tiến hành, cậu còn rất nhiều thời gian. Cho nên mới có câu: ‘Chân tướng thường tàn khốc, hiểu lầm thường mỹ lệ’.
“Chào! Harry, có thể cho mình một chút thời gian không?” Hermione gọi lại Harry khi thấy cậu đang định rời khỏi phòng sinh hoạt chung, mấy ngày nay Harry nôn nóng cô đều nhìn ra được, nhưng cô không nghĩ cậu như vậy là vì tìm kiếm manh mối trong quả trứng vàng như mọi người, chứng cứ tốt nhất chính là quả trứng vàng kể từ buổi tối diễn ra cuộc đấu cho đến giờ vẫn nằm nguyên ở phòng ngủ của cô, chủ nhân của nó chưa từng nhớ tới chuyện đến xin lại, cho nên, Harry phiền não là vì chuyện khác.
“Hermione?!” Harry hai mắt tỏa sáng, cậu thế nào không nghĩ tới, Hermione sẽ giúp cậu biết được là chuyện gì đang xảy ra, cô ấy vẫn luôn giỏi trong việc này “Vừa đúng lúc, mình cũng có chút chuyện muốn hỏi bồ.”
Harry cùng Hermione rời khỏi phòng sinh hoạt chung, đi kiếm một gian phòng học trống.
“Hermione, mình cần bồ giúp, hiện tại chỉ có trí tuệ của bồ mới có thể giúp được mình”, Harry có chút uể oải, đôi mắt tràn ngập cầu xin cùng hy vọng nhìn chằm chằm Hermione, “Từ sau khi trận đấu thứ nhất kết thúc, người kia không biết vì sao vẫn luôn tránh mặt mình, không cùng mình nói chuyện, cự tuyệt tất cả cơ hội ở chung cùng mình, thật sự mình không biết tại sao lại biến thành như vậy?!”
“Có thể nói cho mình biết cụ thể những chuyện xảy ra được không?” Nhìn Harry uể oải, Hermione có chút nhẹ dạ, tạm thời gác lại những gì muốn nói, chuyên tâm giúp đỡ Harry vấn đề này.
Harry che giấu một ít chuyện không muốn cho ai biết đến, còn lại đem mọi chuyện diễn ra ngày hôm đó nói cho cô. Hermione nghe xong, cau mày trầm tư, Harry ngồi một bên khẩn trương nhìn cô, đợi cô phán đoán.
“Harry, mình nghĩ hẳn phải chúc mừng bồ rồi.” Trầm ngâm một hồi lâu, Hermione mới chậm rãi nói, nhìn đến vẻ mặt Harry vừa khẩn trương vừa chờ mong, không khỏi cười một tiếng, “Vị nữ sinh mà bồ theo đuổi kia hẳn là bị màn thi đấu mạo hiểm của bồ kích thích đến rồi, hẳn là cô ấy đã phát hiện ra bản thân cũng có chút thích bồ, cảm thấy xấu hổ, cho nên mấy ngày nay mới không dám chạm mặt bồ. Nói thật, Harry, bồ sao lại thích một người nữ sinh tính cách không được tự nhiên đến vậy, cho dù là một Slytherin, tính cách như vậy cũng rất hiếm thấy, chí ít mình đoán không ra vị nữ sinh đó là ai… Thôi được rồi, mình sẽ không lung tung suy đoán nữa, mà sẽ chờ tới ngày bồ giới thiệu cô ấy cho mình.” ( Mắt lạnh: Hermione, lời ngươi nói ở một mức độ nào đó tương đương kinh tủng!)
“Thực sự, là bởi vì phát hiện ra bản thân thích mình sao?!” Harry nghe đến đáp án không khỏi kinh hỉ, tuy rằng bà Pomfrey từng ám chỉ qua, nhưng mà biểu hiện tiếp đó của giáo sư khiến Harry hoàn toàn không dám nghĩ ngợi thêm đến khả năng này.
“Harry, bồ phải tin tưởng mình, con gái là hiểu con gái nhất.” Hermione vô cùng xác định nói.
Cảm giác vui sướng của cậu lập tức giảm đi vài phần, trong lòng biết Hermione hiểu lầm rất lớn nhưng không cách nào nói ra, Harry chỉ có thể co quắp khóe miệng một chút, không nói được gì.
“Harry, yên tâm đi, tin rằng không lâu nữa mình sẽ nhìn đến bồ dẫn theo bạn gái tới giới thiệu với mình.” Hermione rất tự tin vỗ vỗ vai Harry. (Mắt lạnh: cô nương, khi Harry giới thiệu ‘bạn gái’ của cậu ta cho ngươi, thì nhất định đó sẽ là bi kịch, đối với ngươi đó.)
Vì sao mình lại nghĩ sẽ rất lâu nhỉ?! Harry miễn cưỡng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
“Được rồi, Hermione, bồ tựa hồ tìm mình có việc?” Không muốn tiếp tục đề tài khiến cậu thấy kinh tủng này nữa, Harry hỏi sang chuyện khác.
“…” Vốn đang háo hức chuẩn bị nghĩ cách giúp Harry lại nghe thấy nhắc nhở, Hermione lúc này mới nhớ tới mục đích chính mình tìm đến Harry, “Harry, Ron… cậu ấy rất hối hận vì đã đối xử với bồ như vậy, cậu ấy rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng mà bồ luôn không cho cậu ấy cơ hội.” Nói thẳng ra, Hermione là tới làm thuyết khách.
Nghe vậy, vẻ mặt Harry thoáng thay đổi, “Xin lỗi, Hermione, khiến bồ phải thất vọng rồi, Ron… kỳ thực mình không giận gì cậu ấy, cho nên cũng không tồn tại cái gì tha thứ hay không tha thứ. Mình chỉ là không thể cùng cậu ấy làm bằng hữu được nữa mà thôi.”
“Harry”, Hermione không tán thành nhíu mày, “Ron chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi, tụi mình là bạn bè từng cùng nhau trải qua sinh tử sao có thể nói không phải liền xong?”
“Hermione, mình biết bồ rất quý trọng tình bạn giữa ba người tụi mình.” Harry thở dài một hơi, “Kỳ thực mình cũng rất quý trọng, nhưng mà… Hermione, bồ cũng biết chuyện lần này mình căn bản là bị hãm hại, trước đó mình vốn dùng hết thời gian vội vàng nghiên cứu những cuốn sách bồ đưa, sau những lời bồ nói giúp mình ở Đại sảnh đường, tất cả mọi người trong trường đều bắt đầu suy nghĩ đến giả thiết mình bị hãm hại. Nhưng còn Ron, cậu ta căn bản chưa từng dùng đầu óc mà suy nghĩ đến… điều này, cậu ta bị lòng đố kị che mờ đôi mắt, nhất quyết cho rằng mình muốn nổi trội cũng không kêu thêm người bạn tốt như cậu ấy cùng vào! Bồ nói, lúc này, tình bạn của Ron so với tình bạn của chúng ta giống nhau sao?”
“Nhưng mà…” Hermione há mồm tính cãi, cuối cùng bị Harry phất tay ngăn trở.
“Hermione, không đơn giản chỉ riêng chuyện này. Năm ngoái khi Ron mất đi sủng vật thì cậu ấy căn bản không tin lời mình giải thích, hoàn toàn không tin sủng vật của cậu ấy là một pháp sư, một Tử Thần Thực Tử, trong mắt của Ron, tựa hồ một con sủng vật còn trọng yếu hơn tình bạn giữa mình với cậu ấy! Đúng, phương thức xử lý của mình trong chuyện này không thỏa đáng, nhưng cậu ấy cũng đâu có dành cho mình đủ tín nhiệm cùng quan tâm? Sau đó khi mình rời khỏi đội Quidditch, Hermione, chỉ có bồ vẫn coi mình là bạn bè và vẫn đứng bên cạnh mình, còn Ron, cậu ấy chẳng khác gì những người khác vì… việc này mà gây hấn với mình, chỉ vì mình không giúp bọn họ lấy được vinh dự, bọn họ coi mình là cái gì, công cụ tranh giành vinh quang cho bọn họ sao?! Vào lúc ấy, sao Ron không nghĩ đến tình bạn từng vượt qua sinh tử của tụi mình đi?! Tạm thời chưa nói tới tình bạn, thì chí ít mình cũng từng cứu em gái cậu ấy vào năm thứ hai, tình bạn của cậu ấy… chỉ đến thế thôi sao?!” Harry bình tĩnh nói.
“Harry, kỳ thực Ron… cậu ấy cũng thừa nhận bản thân chịu rất lớn áp lực… Bởi vì danh tiếng của bồ, hơn nữa Ron vẫn luôn là một đứa trẻ chưa từng được coi trọng, bồ có thể lý giải tâm tình của cậu ấy…” Hermione cố gắng nói như muốn vãn hồi chút gì đó.
“Được rồi, Hermione, mình mệt mỏi, Ron hết lần này đến lần khác gây hấn làm tình bạn giữa tụi mình tiêu hao hết rồi, mình cũng không phải chưa từng đứng trên lập trường cậu ấy mà suy nghĩ, cũng không phải chưa từng tha thứ qua, nhưng mà cứ hết lần này đến lần khác, khiến mình thực sự chán ghét. Mình đều không phải thánh nhân, chỉ vì mọi người tôn xưng mình là Kẻ Được Chọn, mà hết lần này đến lần khác phải vì người khác suy nghĩ? Như bây giờ đối với mình hay Ron có lẽ đều là tốt nhất, cậu ấy không còn phải gánh chịu áp lực khi làm bạn với Kẻ Được Chọn, mình cũng không cần lo lắng nhận sự xa cách của cậu ấy thêm lần nào nữa. Hermione, mình biết bồ rất muốn ba người tụi mình trở lại như ngày xưa, nhưng mà xảy ra những chuyện như vậy, chúng ta sớm đã không thể quay lại được như trước đây. Cho dù lần này mình tha thứ Ron, giữa hai đứa mình vẫn có một vết rách, sẽ không còn được như xưa nữa. Đối với tình bạn giữa mình và Ron, mình chỉ có thể đi tiếp về phía trước, mà sẽ không bao giờ quay đầu lại!” Harry quyết tuyệt nói xong, hoàn toàn cắt đứt Hermione tiếp tục đề tài này.
Hermione nhìn Harry rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa, thở dài một hơi, nuốt xuống những lời định nói, Harry cùng Ron, không thể nói rõ là ai đúng ai sai, cả hai đều có nỗi khổ của riêng mình, chỉ là Harry không muốn lý giải nỗi khổ của Ron, mà Ron ngay từ đầu chưa từng nghĩ đến việc lý giải nỗi khổ của Harry…
~~ Hết chương 59 ~~
**********************************************************************************
P/S: Thực ra thì mình không ghét Ron, cũng thích CP Ron/Draco (Ron ở trên nhá). Dạo này trốn việc đi đọc truyện, vừa đọc xong ‘Cảm nhận thế giới’ Cp: Sev/Ron, Ron là cậu bé mù bị xuyên qua. Truyện này nhiều người đọc rồi nói hay nên mình cũng đọc theo chứ không thực sự thích thể loại xuyên qua (hay cp này) cho lắm…
Ẹc! Tự dưng lảm nhảm nhiều thế này, xin lỗi mọi người *cúi đầu* ^^!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...