Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung tháp Gryffindor với đôi mắt quầng thâm, không chớp mắt nhìn chằm chằm hướng thang lầu lên phòng ngủ của nữ sinh, bầu không khí quanh cậu toát ra một loại cảm giác hưng phấn hòa cùng chút thất vọng ai oán lại chờ mong, quỷ dị đến mức những học sinh đi ngang qua đều phải hiếu kỳ nhìn kỹ, nhưng rất nhanh bọn họ đều rùng mình vội vàng rời đi.

“Harry?! Bồ thoạt nhìn thật không xong.” Hermione đang bước xuống thang lầu liếc mắt thấy cậu vẫn đang chăm chăm nhìn hướng cô liền giật mình.

“Hermione! Bồ rốt cục cũng xuống rồi!” Harry hai mắt tỏa sáng.

“Bồ đang đợi mình sao?!” Hermione có chút nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì sao?”

“Ách… cái kia…” Harry có chút nhăn nhó lôi kéo Hermione ra khỏi phòng sinh hoạt chung, trong lúc đi đại sảnh đường dùng điểm tâm, Harry vài lần tính mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.

“Harry, bồ đến tột cùng muốn nói cái gì?! Sắp đến đại sảnh đường rồi, mình không nghĩ bồ nguyện ý ngồi trên bàn ăn mà nói ra đâu!” Hermione có chút nóng nảy nói.

“Hermione”, Harry hít sâu một hơi, “Những cuốn sách đó, bồ có thể mua loại sách chừng mực lớn hơn chút nữa không?”

“Ôi chao?!” Hermione vừa nghe những lời Harry nói liền ngây người, hơn nửa ngày mới hiểu được ý Harry muốn nói, cô giật mình há to miệng, lắp bắp mãi mới nói ra lời, “Har… Harry, bồ… ý của bồ là… là muốn càng… càng…”


Harry gật gật đầu, nói thật, những văn chương trong mộng cậu đọc so với những cuốn sách Hermione mua cho cậu còn miêu tả rõ ràng hơn, hiện tại điều cậu cần không phải loại văn ấm áp ngọt ngào này, mà là những điều cụ thể, phải nói rõ trong khoảng thời gian nào thì nên làm như thế nào! Cậu cũng không trông cậy gì được vào một vị giáo sư hơn 30 tuổi trước khi xác định rõ quan hệ hai người sẽ chủ động trước.

Hermione nhìn thật kỹ Harry, muốn từ biểu tình cùng giọng nói của đối phương xác định tính chân thực, sau đó bước nhanh vào đại sảnh đường, cầm lên vài khối sandwich cùng bánh bí ngô, rồi lôi kéo Harry đi ra khỏi tòa lâu đài, đến bên Hắc hồ ngồi xuống.

“Harry, bồ nên thấy may mắn là sáng nay không có khóa học, bằng không, sáng nay mình có ngồi nghe giảng cũng sẽ không vô được đầu óc, tất cả là vì chưa hiểu rõ được bồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hermione vừa oán giận vừa đưa qua cho Harry một khối bánh sandwich.

“Ách, mình thật sự xin lỗi.” Harry cầm lấy khối bánh sandwich, nói.

“Harry, bồ đang yêu ai sao?” Hermione đột nhiên lên tiếng hỏi.

Harry thoáng chốc cứng ngắc, miếng sandwich đưa đến bên miệng cũng chưa kịp cắn xuống, một lát sau, cậu mới khô cằn hỏi, “Bồ sao lại biết thế?!”

“Rất rõ ràng, không phải sao?” Hermione nhíu nhíu mày, “Mình cũng không phải một kẻ trì độn, Harry, bồ trước đây đọc sách cũng đều đọc những cuốn tạp chí về Quidditch, đột nhiên lại muốn mình giúp tìm mấy cuốn tiểu thuyết, mình liền đoán nhất định có chuyện, hơn nữa một nam sinh đột nhiên muốn đọc loại tiểu thuyết lãng mạn yêu đương, riêng chuyện này đã rất kỳ quái rồi!”


Nghe xong Hermione nói, Harry chỉ còn biết cười gượng.

“Được rồi, Harry, hiện tại có thể nói cho mình biết rốt cuộc là vị nữ sinh nào may mắn như vậy, cô ấy là học sinh Nhà nào? Học năm mấy? Lớn lên thế nào? Hai người tiến triển tới đâu rồi?” Hermione hai mắt tỏa sáng, bắt đầu hỏi Harry không ngừng.

Hắn không phải con gái! Harry toát mồ hôi lạnh đầy trán, nhìn Hermione quanh thân tỏa ra bát quái khí tràng, cuối cùng quyết định nói ra một phần sự thật, sau này còn cần Hermione hỗ trợ nhiều mà!

“Đó là một người rất quyến rũ, tuy rằng bề ngoài không thể nói xinh đẹp, nhưng mà tính cách tương đương hấp dẫn người khác. Đó là một tâm hồn mềm mại ẩn giấu dưới những lời nói ác ý, làm cho người ta tràn ngập tò mò ( Mắt lạnh: thừa nhận đi, tiểu Har, ngươi nhất định là M). Những hành động săn sóc lơ đãng đầy ôn nhu, làm cho người khác càng lún càng sâu cuối cùng không thoát ra được…” Harry vẻ mặt ôn nhu miêu tả, lời nói mập mờ không thể đoán ra được người đó là ai.

Hermione nghe xong liền ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói: “Harry, mình dám đánh cược người đó của bồ là một Slytherin!”

Harry vẻ mặt cứng ngắc, “Ách… sao bồ biết?!”

“Mình không muốn nghi vấn sở thích của bồ, nhưng từ những miêu tả của bồ đến phán đoán, thì đối phương hẳn là một người hay nói những lời ác ý, một người tính cách không được tự nhiên, đây không phải tính cách đặc thù của Slytherin hay sao, những Nhà khác đâu có ai có loại tính cách này!” Hermione tốt tính tình giảng giải cho Harry nghe, “Đáp án này thật sự khiến mình có chút giật mình, nữ sinh Nhà chúng ta mà biết được bồ lại thích một cô gái bên Slytherin thì nhất định sẽ loạn hết mất! Bất qua mình cũng lý giải được những hành vi che che giấu giấu trước kia của bồ.”


“Như vậy, Hermione bồ có thể giúp mình giữ bí mật điều này không, kể cả với các giáo sư cùng hiệu trưởng? Mình không muốn người còn chưa theo đuổi được lại bị người khác ngăn trở.” Harry cười khổ, trong lòng may mắn Hermione căn bản không có nghĩ đến người cậu thích lại là nam nhân.

Hermione nhìn vẻ mặt cầu xin của Harry một lúc, mới thở dài nói, “Đương nhiên, chúng ta là bạn tốt đúng không nào? Bất quá, một người Slytherin, Harry bồ đã suy nghĩ kỹ càng chưa thế?”

“Đúng vậy, Hermione, không phải ai trong Slytherin cũng đều là người xấu.” Harry biết Hermione nói vậy là xuất phát từ hảo ý, “Chí ít thì người mình thích không giống vậy.”

“Được rồi, mong rằng bồ đúng.” Những lúc đối diện cùng Harry, Hermione đành cam bái hạ phong, “Harry, bồ nói là muốn mình giúp mua mấy cuốn tiểu thuyết chừng mực lớn hơn, ý bồ có phải là những cuốn hạn chế tuổi không?”

“Hạn chế tuổi?!”

“Đúng vậy, những cuốn mình đưa bồ ngày hôm qua đều là những cuốn nội dung về tình yêu thuần khiết, dành cho mọi lứa tuổi.”

“Tình yêu thuần khiết.” Harry khóe miệng run rẩy, “Hermione, mình cần chính là những cuốn sách nói rõ ở thời điểm nào thì nên làm thế nào, những cuốn tiểu thuyết chỉ đạo về tính, chứ không phải những cuốn tiểu thuyết mà đám nữ sinh hay huyễn tưởng ra, những cuốn tiểu thuyết miêu tả rõ tình tiết cụ thể cơ.”

“Là vậy a, phải có chỉ đạo về tính, tình tiết càng mãnh liệt càng tốt… Hiện tại mình còn ở trong trường học, chỉ có thể nhờ mẹ thôi, như vậy thì coi bộ hơi khó rồi… Cần mượn cớ, mình phải suy nghĩ đã…” Hermione cúi đầu suy tư.


“Phiền bồ rồi, Hermione.” Harry cảm kích nhìn Hermione, đối với việc cô giúp đỡ mà không truy cứu sâu xa rất cảm động.

“Bất quá, Harry, bồ sẽ không…” Hermione vẻ mặt cổ quái nhìn đôi mắt quầng thâm của Harry, hiện tại cậu hoàn toàn dùng kính áp tròng khiến quầng thâm càng hiện ra rõ ràng, “Bồ không phải thức cả đêm đọc tiểu thuyết đó chứ? Tất cả sách…”

“Ân, mình đã xem xong, nhưng mà hoàn toàn không có phát hiện ra điều gì đáng tham khảo cả!” Harry có chút thất vọng nói.

“Xem xong…” Hermione nhu nhu cái trán, “Nếu như bồ học tập mà cũng nhiệt tình như vậy thì tốt rồi… Thật sự hiếu kỳ người nào mà đáng giá đến vậy…”

“Tha lỗi cho mình, Hermione. Bây giờ còn chưa phải lúc, ít nhất lúc chưa theo đuổi được người ta, mình không thể mạo hiểm. Nhưng mà mình thề, bồ sẽ là người đầu tiên được biết người đó là ai!” Harry xin lỗi nói, nếu hiện tại nói ra thì thật sự rất kinh tủng ( Mắt lạnh: Vô luận nói ra lúc nào cũng đều rất kinh tủng!)

“Được rồi, mình sẽ đợi.” Hermione ăn xong bữa sáng, liền rút ra khăn lau tay, đứng dậy, vỗ vỗ vai Harry, hảo tâm nói một câu, “Kỳ thực vô luận là người nữ nhân nào cũng đều sẽ thích được người khác khích lệ, về vẻ bề ngoài hay những thứ khác, dỗ ngon dỗ ngọt cũng là vũ khí tối hữu dụng, tại phương diện này có thể nói Lockhart chính là cao thủ đấy. Đương nhiên hoa tươi cùng quà tặng cũng không sai, nữ sinh đều rất thích lãng mạn, nỗ lực lên, Harry!”

Nhưng mà đối phương không phải nữ nhân, mà một người âm trầm lại là lão nam nhân thì làm sao bây giờ?! Lockart?! Ta còn chưa muốn bị đem đi ngao chế thành ma dược a! Đôi mắt Harry – trông mong nhìn theo bóng lưng Hermione, không tiếng động hò hét.

~~ Hết chương 48 ~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui