Thần Tinh ngồi trong phòng tân hôn tráng lệ, nói không căng thẳng chỉ là giả tạo. Sau khi hôn lễ kết thúc, cô liền được đưa về nhà trước, Lăng Điền nói còn phải tiếp một vài người bạn làm ăn quan trọng.
Kể từ giây phút Thần Đỉnh bắt cô phải lấy chồng thay chị, cô đã chẳng thể nào từ chối.Tất cả đều là vì mẹ cô.
Ước nguyện lớn nhất trong đời bà chính là danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Thần. Cô cưới chồng đổi lại bà sẽ được chính thức công nhận, thế nên cô không có bất kỳ lý do để từ chối.
Đối với một cô gái như cô, cuộc sống hai mươi ba năm qua vốn vô cùng bình đạm, tuy cũng có người theo đuổi thế nhưng cô luôn cảm thấy xa cách và sợ hãi trước tình yêu.
Cho nên, lấy ai, cũng giống nhau cả thôi.
Hơn nữa, Lăng Điền bất luận nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng kiệt xuất.
Anh với Thần Hy vốn là một đôi trời sinh, chỉ là Thần Hy đột nhột xảy ra chuyện, sau cùng cô vô duyên vô cớ trở thành vợ của anh.
Cho dù cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi! Đúng thế, cô hoàn toàn có thể nhìn ra điều này, cũng hiểu vị trí của mình ở đâu.
Nhưng đó chưa phải là chuyện quan trọng.
Bất giác liếc mắt nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, cô gái hiện lên dung mạo nhiều nhát cũng chỉ có thể coi là thanh khiết, hoàn toàn không thể nào sánh được với vẻ đẹp của Thần Hy.
Tuy từ nhỏ không được nhà họ Thần thừa nhận, nhưng Thần Tinh từng gặp mặt Thần Hy… Ấy là lúc cô đi làm thêm, tại hội trường bữa tiệc từ thiện. Chỉ nhìn từ xa, cô cũng thấy Thần Hy xinh đẹp chẳng khác nào một thiên thần.
Thần Hy thực sự rất đẹp, đẹp tới mức dường như không giống người trần.
Và giờ, người con gái với diện mạo xuất thần ấy đã quay về với trời cao.
Thần Tinh khẽ nhíu mày, hai mũi cay xè, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi im lặng ngồi trong căn phòng tân hôn.
Mãi đến tận khi trời sáng, Lăng Điền vẫn chưa quay về và chẳng có bất cứ ai bận tâm đến cô.
Nhìn chiếc đèn chùm lấp lánh tỏa ánh sáng trên cao, Thần Tinh vô cùng thích thú, chỉ có điều ánh sáng phồn hoa đó không thuộc về cô. Ngay cả cuộc hôn nhân này, nó cũng không thực sự thuộc về cô.
Tiếng cửa mở phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, tiếp sau đó là giọng nói khoa trương của một cô gái “Anh ơi… cô là ai?”
Thần Tinh ngước mắt nhìn ra, trước mặt là một cô gái chỉ trạc tuổi cô, toàn thân đeo toàn trang sức đắt tiền.
Tuy chưa từng gặp mặt người con gái này, thế nhưng cô biết. Bởi trước khi hôn lễ diễn ra Thần Đỉnh đã bắt cô nhanh chóng nắm rõ thân thế Lăng Điền. Thế nên cô biết, người đang đứng trước mặt mình chính là em gái anh, Lăng Nguyên. Người tối qua không hề xuất hiện trong hôn lễ. Nghe nói mấy ngày trước cô cãi nhau một trận với Lăng Điền, nên bỏ nhà đi suốt từ đó đến nay.
Không ngờ, sáng sớm ngày ra cô đã quay về.
“Lăng Nguyên?” Thần Tinh đưa lời dò thám.
“Cô…” Lăng Nguyên nhướn mày, đưa mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Cô biết hôm qua là ngày trọng đại cho cuộc liên hôn mang đầy lợi ích của anh trai mình, cho nên sớm ngày ra đã quay về, chuẩn bị nhân lúc anh trai tâm trạng vui vẻ, nói vài câu dễ nghe, để anh trai không ép buộc mình nữa.
Thế nhưng vừa bước vào cửa, Lăng Nguyên lập tức thấy có điều bất thường, trong nhà không một bóng người, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện, vội vã chạy lên phòng ngủ của anh trai. Không ngờ trong căn phòng ngủ, cô chẳng thấy bóng dáng của anh trai đâu mà chỉ thấy một cô gái trông dáng vẻ có lẽ là chị dâu, hơn nữa, không hề tuyệt sắc khuynh thành như lời đồn đại.
“Chắc chị là chị dâu của tôi? Anh trai tôi đâu rồi?”
“Anh ấy…” Thần Tinh định nói gì đó lại thôi. Cô nên nói thế nào? Và có thể nói gì chứ?
“Xem ra, có hỏi chị cũng bằng thừa.” Lăng Nguyên trợn mắt, sau đó quay người bước ra ngoài.
Thần Tinh mím chặt môi, ngồi cả đêm tới tận khi trời sáng, hai chân cô đã tê dại, nhức mỏi vô cùng. Trong lòng thầm nghĩ lẽ nào, Lăng Điền không xuất hiện thì cô cứ phải ngồi đợi mãi sao?
Thần Tinh đưa tay bóp nhẹ chân, sau cùng quyết định đứng dậy, phía sau bỗng truyền lại giọng nói trầm trầm “Phu nhân, đã tới thời gian dùng bữa sáng rồi.”
Bị bất ngờ, Thần Tinh không khỏi giật mình, nhìn qua gương chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục, đang đứng ở ngoài cửa.
Người phụ nữ trung niên này chính là dì Tường, quản gia nhà họ Lăng. Trước lời chỉ dẫn của bà, Thần Tinh bắt đầu trang đầu tiên trong cuộc đời làm nữ chủ nhân nhà họ Lăng.
Chỉ có điều trang này hoàn toàn trống rỗng, bởi tất cả chỉ là hư danh, việc gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của dì Tường. Ví như, cô không thể ở trong phòng ngủ chính, chỉ có thể ở trong phòng khách góc khuất nhất trong nhà! Hay như cô không thể tùy tiện ra ngoài, nếu muốn ra ngoài, nhất định phải được sự đồng ý của dì Tường. Hoặc giả, mỗi sáng, cô không được dậy muộn hơn bảy giờ…
Có quá nhiều quy định, những điều khiến cô cảm thấy khó chịu. chỉ là dù khó chịu đến mức nào, cô cũng phải nhẫn nhịn tới cùng, bởi vì lời hứa đó, cũng bởi vì mẹ cô.
Rốt cuộc Thần Tinh cũng gặp được Lăng Điền vào buổi sáng sớm của ba ngày sau. Trong tiếng chó sủa ing ỏi, Thần Tinh tỉnh dậy, trái với mọi ngày, hôm nay dì Tường không bắt cô phải đích thân xuống bếp mà chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô từ lâu. Thần Tinh ngồi đầu này của chiếc bàn ăn dài, bên bàn bày sẵn dao dĩa, xem ra, sáng nay cô sẽ không phải dùng bữa một mình.
Lăng Nguyên đã về, nhưng rất nhanh lại biến mất, chẳng lẽ hôm nay Lăng Điền cũng về rồi sao?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong tâm trí thì một bóng dáng đen đã xuất hiện ngay trong tầm mắt của Thần Tinh.
Qua cánh cửa sổ bằng kính kéo xuống tận chân sàn, cô có thể nhìn thấy rõ Lăng Điền trong bộ thể thao màu đen, trán vã mồ hôi, cả người đã không còn toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần như buổi tối hôm trước, giờ đang mang theo chút ánh nắng ấm áo, chạy bộ từ vườn hoa lại.
Sau lưng Lăng Điền là một chú chó với bộ lông đen tuyền, oai dũng, xem ra tiếng chó sủa hồi sáng là của nó rồi. Có lẽ cũng chính vào thời điểm đó, Lăng Điền trở về.
Thần Tinh thu ánh mắt, Lăng Điền cũng nhanh chóng bước vào phòng khách, chẳng hề nhìn cô lấy một lần mà lao thẳng lên lầu.
Chú chó hiển nhiên không có chút thiện cảm với một người xa lạ như cô, bắt đầu sủa ầm ĩ lên, nhìn Thần Tinh với ánh mắt đáng sợ.
Thần Tinh vốn rất sợ chó. Đó là một nỗi ám ảnh trong kí ức, là cơn ác mộng mà cô chẳng thể nào gạt bỏ.
Lúc này hai tay Thần Tinh đã nhễ nhại mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, khoảnh khắc không kiềm chế nổi, Thần Tinh đột ngột đứng bật dậy, con chó kia cũng nhanh chóng xông tới.
“Á.” Cô hét lên hãi hùng, cảnh tượng trước mặt chẳng khác gì những ám ảnh của quá khứ. Ám ảnh đó có máu tươi, cũng có nỗi đau đớn đáng sợ.
Bộ dạng của Thần Tinh lúc này nhất định rất buồn cười, cô chỉ muốn chạy trốn, thế nhưng lại chẳng biết trốn ở đâu.
Cô muốn gọi dì Tường, thế nhưng khi con chó nhe bộ nanh sắc nhọn, cô liền theo phản xạ nhảy bật lên ghế.
Nhưng chỉ một giây sau, con chó bỗng dừng lại, trong họng liên tục phát ra tiếng “gừ gừ”. Bên tai cô tức thì truyền tới giọng nói đầy vẻ miệt thị của một người đàn ông “Gia giáo của nhà họ Thần thực sự không tệ đâu.”
Là Lăng Điền. Giọng anh trầm ổn mà nam tính.
“Xin lỗi.” Cô chợt nhận ra mình có phần thất lễ.
Dì Tường lúc này mới lặng lẽ lên tiếng “Phu nhân, Harry không bao giờ cắn người đâu, xin cô cứ ăn cơm.”
Dừng lại đôi chút, dì Tường vỗ nhẹ tay, người làm trong nhà bắt đầu bê bữa sáng thịnh soạn lên “Ông chủ, đây là bữa sáng và báo mới của ngài.” Dì Tường khi nói chuyện với Lăng Điền cực kỳ cung kính, điều này còn thể hiện ở việc ngay đến Harry cũng có một bữa ăn sáng ngon lành được đặt ở vị trí cách bàn ăn không xa.
“Ừm.” Lăng Điền bình thản đáp, những ngón tay thon dài lật nhẹ từng trang báo. Trên trang nhất tờ báo là tin tức Thần Hy tự sát tại biệt thự nghỉ mát của gia đình ngay trong đêm giao thừa, theo lời bác sĩ, Thần Hy từ lâu đã mắc phải chứng bệnh trầm cảm.
Chứng bệnh trầm cảm? Thực đúng là cái cớ rất hay!
Nếu buổi hôn lễ hôm đó, anh không ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ nguyên nhân cái chết của Thần Hy sẽ liên quan tới anh.
Nhếch miệng cười khinh miệt, cô gái trước mặt dường như không quen dùng dao dia, có thể thấy rõ cô ấy đã dùng sai thứ tự của ba bộ dao dĩa, hơn nữa tư thế cầm cũng không chuẩn xác chút nào.
Cô, thực sự như những gì Thần Đỉnh đã nói, là con gái riêng ông đích thân nuôi dưỡng trưởng thành?
Đáp án cho câu hỏi này đối với anh mà nói, dễ dàng tìm hiểu, chỉ là anh có muốn biết không.
“Mấy hôm nay, cô rất biết điều, cuộc sống sau này, tôi hy vọng cô giữ được thái độ biết điều như vậy. Nếu thế, có lẽ cô sẽ giữ được danh phận Lăng phu nhân này lâu một chút.” Anh bình thản lên tiếng, thanh âm xa cách và lạnh lùng.
Thực ra, như vậy cũng tốt.
Bởi lẽ cô hoàn toàn không có chút tình cảm nào dành cho anh, hợp tác như vậy cũng không cần thiết phải dối lòng.
“Ừm.” Cô khẽ đáp, sau đó, muốn lấy một chiếc bánh mì có phết bơ, bởi vì cô thực sự không biết cách dùng số dao dĩa này. Thế nhưng dì Tường đang nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, hẳn là muốn nhắc nhở cô chú ý giữ gìn hình tượng.
Cũng chính vào lúc này, một chiếc bánh mì nhỏ được cắt sẵn đặt vào đĩa của cô. Là Lăng Điền cắt cho.
Thần Tinh xiên dĩa vào chiếc bánh mì được cắt sẵn. Trong lòng có chút bồi hồi. Ngoài mẹ ra, anh là người thứ hai gắp đồ ăn cho cô.
Đồng thời anh chính là người chồng trên danh nghĩa của cô.
“Nhớ rằng giữ đúng bổn phận là việc mà cô phải làm.” Lăng Điền nhanh chóng dùng xong bữa sáng, dặn dò quản gia chuẩn bị xe tới biệt thự nhà họ Thần.
Đây chính là lễ lại mặt theo truyền thống, chỉ là hôm nay lại mang thêm một dụng ý khác, tham dự đám tang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...