Nhà hàng này có chức năng bảo vệ tuyệt hảo, mỗi vị khách phải có thẻ thì mới ra vào hầm gửi xe được, tuy nhiên, tối nay, Vũ Văn Linh bao toàn bộ chỗ này, nên khi hai người vừa bước ra khỏi thang máy, trước mặt đã hiện lên ánh đèn nhấp nháy, sáng lóa.
Vũ Văn Linh vốn dã quá quen với chuyenj này nên phong độ đưa tay ra che mặt cho Thần Tinh, chỉ là mọi chuyện đã muộn.
Sau những ánh đèn flash lóe sáng là những câu hỏi của đám phóng viên nhiễu sự, khiến hầm chứa xe yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, náo loạn.
Trước tình huống đột ngột, ngoại trừ những người đã quen với chuyện này, nếu không, bất cứ ai cũng chẳng biết phải làm gì. Giống như Thần Tinh, vào thời điểm này, cô quên rằng bản thân phải giữ một khoảng cách nhất định với Vũ Văn Linh, mà để mặc cho anh cùng vệ sỹ tùy thân bảo vệ. Mãi cho tới khi rời xa đám phóng viên kia, cô mới thoát khỏi vòng tay của Vũ Văn Linh.
“Thật ngại quá, tôi không biết rằng lại có phóng viên theo gót như vậy, vốn dĩ cho rằng hệ thống bảo vệ ở đây tuyệt hảo, ai ngờ.” Cho dù gặp sự cố bất ngờ, ngoài việc vầng trán lấm tấm mồ hôi ra, Vũ Văn Linh vẫn giữ được vẻ bình thản. “Xe tới rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô không cần lo lắng.”
“Làm phiền anh rồi!” Lúc này, Thần Tinh biết có nói gì cũng vô dụng, mau chóng rời khỏi mới là điều quan trọng.
Lão Trương xuống xe mở cửa, Thần Tinh vội ngồi vào trong xe, qua chiếc gương chiếu hậu cô có thể nhìn thấy Vũ Văn Linh đã quay người, phía gần đó, ánh đèn flash vẫn lóe lên không ngừng.
Cảm thấy đầu đau như búa bổ, Thần Tinh đưa tay sờ trán thì di động bỗng đổ chuông.
Cô nhận máy, tiếng nói truyền ra khiến máu huyết toàn thân như thể ngưng đọng.
“Phu nhân, cô mau quay về đi, nhị tiểu thư… nhị tiểu thư bị bắt cóc rồi!” Dì Tường vội vã nói trong điện thoại, vẻ lạnh lùng trong thanh âm đã hoàn toàn biến mất.
“Bắt cóc?”
Cô biết đêm Lăng Điền xảy ra chuyện, Lăng Nguyên đã lén lút lẻn ra ngoài, nhưng khi nghe tin Lăng Điền xảy ra tai nạn, Lăng Nguyên không hiểu sao cũng không quay về.
Lúc đầu cô còn nghĩ, Lăng Nguyên không phải một cô bé không biết phân beiejt nặng nhẹ, giờ xem ra có lẽ cô đã bị người ta bắt cóc ngay từ lúc đó.
Suy cho cùng, Lăng Nguyên chính là em gái của Lăng Điền, bắt cóc chẳng qua cũng chỉ muốn tống tiền, mức giá đưa ra chắc chắn không hề nhỏ.
“Bọn bắt cóc nói sao?”
Hiện giờ, cô không thể hoảng loạn, bởi nếu hoảng loạn cô sẽ không thể suy tính được gì.
“Bọn chúng nói sau một tiếng nữa sẽ gọi điện về, phu nhân, cô mau mau về đi. Bây giờ ông chủ không mở máy, chẳng cách nào liên lạc được, tôi đang sợ phát khiếp lên đây.”
“Được rồi, tôi sẽ về ngay lập tức.”
Thần Tinh quay về biệt thự họ Lăng một lát thì điện thoại đổ chuông.
Cô nhấc máy, đầu kia nhanh chóng truyền lại giọng nói “Cô là ai?”
Nghe giọng nói có phần non nớt, hoàn toàn khác biệt với những gì Thần Tinh tưởng tượng, liền nhẹ đáp “Tôi là chị dâu của Lăng Nguyên.”
“Vây cô có thể làm chủ được không?”
“Anh cứ nói trước xem anh muốn gì, tôi mới trả lời anh liệu có làm chủ nổi không.”
“Vậy thì tốt, may mà cô không giống như bà già khi nãy, mới nói được vài câu đã sợ chết khiếp, thật chẳng thú vị chút nào.” Dứt lời, tên bắt cóc bật cười đầy khoa trương.
“Mau nói đi.”
Thần Tinh tưởng rằng bọn chúng sẽ đưa ra mức giá trên trời, thật không ngờ điều kiện mà tên thổ phỉ này đưa ra thực khiến người ta ngạc nhiên tới rớt quai hàm.
“Rất đơn giản, cô ta đang nằm trong tay tôi, chỉ cần cô bồi thường những đồ của tôi mà cô ta phá hoại thì tôi sẽ thả người về.”
Xem ra người đang nói là một thanh niên trẻ tuổi tính tình nóng nảy, liên tưởng tới vẻ ngang ngạnh, bất cần của Lăng Nguyên mọi ngày thật không khó tưởng tượng ra tại sao lại có vụ ‘bắt cóc’ này.
“Cô ấy đã phá hoại thứ gì?”
“Một chiếc du thuyền.”
Người kia nhanh chóng trả lời, đáp án khiến Thần Tinh thở hắt một hơi “Du thuyền?”
Số tiền trong tay cô lúc này con lâu mới đủ mua một chiếc du thuyền, lẽ nào vì chuyện này mà phải để kinh động đến Lăng Điền? Hơn nữa, không biết khi hay tin Lăng Điền sẽ nổi trận lôi đình tới độ nào?
“Đúng vậy, cô muốn cô ta quay về thì nhất định phải bồi thường du thuyền đó cho tôi.”
Chính lúc này, Thần Tinh thấy dì Tường nhìn cô ra sức gật đầu.
“Được.” Thần Tinh gật đầu đồng ý. “Thế nhưng tôi có thể biết hiện nay Tiểu Nguyên thế nào rồi không?”
Người kia rất hào sảng cho cô nghe thấy giọng nói của Lăng Nguyên “Chị dâu, cứ làm theo lời bọn họ đi, mau chóng đến đón em về. Nếu không bọn chúng sẽ đưa em tới nơi mà mọi người không thể tìm được đâu...”
Quả nhiên, vụ bắt cóc này chẳng qua chỉ là phiền phức do Lăng Nguyên gây ra mà thôi. Rất nhanh bọn họ quyết định địa điểm gặp mặt. Đó là một bến thuyền tư nhân ở ven sông.
Dập điện thoại, dì Tường lập tức xông lại “Phu nhân, ông chủ có một chiếc du thuyenf đang để đó không dùng tới, đang đậu gần đây, chìa khóa chắc là ở trong ngăn kéo tại thư phòng của ông chủ. Giờ sự việc gấp gáp, hay là phu nhân vào thư phòng lấy đi, an toàn của nhị tiểu thư là quan trọng nhất, ông chủ chắc chắn sẽ không trách tội chúng ta đâu.”
Những lời này nói ra rất trơn tru, nếu sau này Lăng Điền có trách tội xuống, e rằng cũng chỉ trách người tiền trảm hậu tấu là cô thôi.
Thế nhưng tình hình hiện nay không còn cách nào khác.
Đợi tới khi liên hệ được với Lăng Điền, e rằng Lăng Nguyên lại gây ra nhiều rắc rối hơn nữa.
Thần Tinh đi thẳng lên tầng, đây cũng không phải lần đâu tiên cô vào thư phòng của Lăng Điền, nhưng là lần đầu tiên cô vào khi không có Lăng Điền trong đó.
Cô không biết chìa khóa du thuyền để ở đâu, chỉ có thể mở từng ngăn kéo kiểm tra, thế nhưng ngay khi mở ngăn kéo đầu tiên, Thần Tinh đã nhìn chăm chăm không hề rời mắt.
Đó là một bức ảnh bằng thủy tinh, trên đó là hình ảnh một cô gái miệng cười tươi tựa hoa.
Không thấy đề tên dưới bức ảnh, nhưng vừa nhìn nụ cười tuyệt đẹp này, trong đầu Thần Tinh đã thoáng hiện cái tên “Lạc Lạc.”
Thì ra, chính vì nụ cười tuyệt mỹ, thuần khiết này mà hai người đàn ông đẹp trai tài giỏi kia đều phải lòng Lạc Lạc.
Còn dung mạo của Lạc Lạc lại…
Thần Tinh bất giác đưa tay nhẹ lướt qua nụ cười trên bức ảnh của cô gái, nhưng khi chạm tay vào mới phát hiện góc trái bức ảnh có vết rạn, chắc hẳn là bị rơi từ trên cao xuống.
Cô vội thu tay lại, liền nhìn thấy một chùm chìa khóa ở góc trái bức ảnh.
Tủy rằng Thần Tinh chưa từng nhìn thấy chìa khóa du thuyền, thế nhưng móc khóa là hình một chiếc du thuyền thu nhỏ rất đẹp.
Thần Tinh cầm chùm chìa khoác lên, đóng ngăn kéo lại, một tiếng đồng hồ sau, đã xuất hiện tại bến tàu riêng như thời gian đã hẹn.
Đêm đã về khuya, tuyết đã không còn rơi nhiều, thế nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn rất lạnh, cô co người run rẩy, theo yêu cầu của đối phương, một mình xuống xe, đi bộ tới bến tàu.
Trước bến tàu có một tòa biệt thự màu trắng, tiếng chó sủa vọng từ ngôi biệt thự đó khiến Thần Tinh bất giác run rẩy.
Chính lúc này, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Thần Tinh khiến cô không khỏi hoa mày chóng mặt, tiếp đó, bên tai vang lên giọng nói “Chị rất đúng giờ! Mau vào đi”
Cánh cửa sắt lớn mở ra, ánh đèn chiếu đi chỗ khác khiến Thần Tinh có thể nhìn rõ một con chó to bị nhốt trong chuồng sắt, đang gầm gừ, sủa vang.
Người vừa lên tiếng là một cậu thanh niên nhuộm tóc màu hạt dẻ, cậu ta xua tay ra hiệu, con chó lập tức rú nhỏ vài tiếng rồi từ từ nằm xuống.
Lúc bước vào biệt thự, Thần Tinh ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc xông thẳng lên mũi, Lăng Nguyên lành lặn, bình an ngồi trên sô pha ăn quả anh đào ngon lành. Quả anh đào đỏ mọng nổi bật trên đôi bàn tay được sơn móng đỏ, vừa nhìn thấy Thần Tinh, Lăng Nguyên đã mỉm cười rạng rỡ “Chị dâu, cuối cùng chị đã tới, chị đúng là tốt nhất trên đời. Anh trai em chắc không biết hả?” Lăng Nguyên thè lưỡi, cất lời hỏi, giọng nói có phần lo lắng.
“Hiện chưa biết, thế nhưng sẽ nhanh chóng biết thôi.” Thần Tinh nhìn dáng vẻ của Lăng Nguyên, chán nản đáp, sau đó cô lập tức quay người hỏi cậu thanh niên kia “Làm thế nào mà cô ấy lại làm hỏng du thuyền của cậu?”
“Hưm, chị hỏi cô ta ý, Cô ta tự nhận mình biết lái du thuyền, lừa mấy đứa chúng tôi lên, kết quả, đâm vào đá ngầm, may mà mấy đứa chúng tôi mạng lớn, không bị chết đuối.” Cậu thanh niên kia tức giận lên tiếng “Du thuyền đó là do bố tôi tặng, nếu để ông ấy biết nó tan tành nhanh như vậy chắc sẽ trừ một năm tiền tiêu vặt của tôi.”
“Ây da, Đại Xuân Tử, làm gì có chuyện đó, rõ ràng là cậu uống say không dám lái, tôi mới lái thay cho cậu. Tại sao câu lại ăn nói như vậy chứ, không phải tôi đã nói là sẽ đền cho cậu sao? Chị dâu, tiền cho chiếc du thuyền đó đã mang tới chưa?” Lăng Nguyên ngán ngẩm mắng cậu thanh niên có tên Đại Xuân Tử, lại quay sang Thần Tinh thúc đưa tiền cho xong chuyện.
“Được được, cậu thích nói thế nào thì nói, dù gì mấy gày nay, tôi cũng đã cùng cậu đi chơi khắp nơi rồi. Chị ta là chị dâu của cậu à, chị ta có mang tiền theo không?”
“Chỉ có du thuyền, đây là chìa khóa, nó đang đậu ở bến tàu Thiên Tinh cạnh đây.”
“Được, vậy tên của chiếc du thuyền là gì?”
Tên của du thuyền?
Đến giờ Thần Tinh mới phát hiện ra mình hoàn toàn không biết chiếc du thuyền đó có tên là gì.
“Vui vẻ!” Lăng Nguyên đứng cạnh nhanh miệng trả lời luôn.
Thần Tinh còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, Đại Xuân Tử đã nói “Cậu biết thì mau dẫn tôi đi lấy, lấy xong cậu có thể đi rồi. Tiền đi chơi cùng cậu mấy hôm nay coi như tôi mời cậu, có điều lần sau…”
“Cậu phiền phức quá đấy, cậu cho rằng tôi muốn ở lại đây lắm hả, chẳng phải vì cậu cứ cằn nhằn bắt tôi phải đền tiền hay sao, thật đúng là…”
Lăng Nguyên vung tay đẩy Đại Xuân Tử sang một bên rồi bước ra ngoài.
“Chị dâu, thật ngại quá, tôi cũng không muốn mọi người phải lo lắng, là ý của cô ta, bảo tôi giả vờ bắt cóc như vậy mới lấy được tiền.” Đại Xuân Tử đi theo, áy náy đưa lời xin lỗi Thần Tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...