Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Mức độ chú trọng của Nhất Trung đối với cao trung và sơ trung hoàn toàn không giống nhau, điểm này từ hoàn cảnh địa lý đến bầu không khí học tập đặc biệt xây dựng nên liền có thể thấy được.

Đương nhiên, học sinh cao trung Nhất Trung cũng không hoàn toàn là học sinh tốt, còn có một bộ phận là tuyển sinh đặc biệt. Thành phần tuyển sinh đặc biệt rất phức tạp, có khi là trong nhà vô cùng quyền thế, chỉ cần một cú điện thoại là có thể tiến vào Nhất Trung; có khi là gia đình vô cùng giàu có, quyên thật nhiều tiền sau đó tiến vào; còn có một số là ở phương diện văn thể có năng khiếu, ví dụ như phương diện âm nhạc, thể thao…vv, loại này lại lấy thể dục thể thao đặc biệt tuyển vào là chính, bởi vì ngoại trừ học tập ra, đại hội thể dục thể thao hằng năm cũng là một hạng mục lớn, mấy người bọn họ có thể vì Nhất Trung ở trong thi đấu thể dục thể thao của tỉnh, thành phố đạt vẻ vang, cho nên đặc biệt tuyển vào.

Trong thành phần đặc biệt tuyển vào này có một “Thái tử gia” rất nổi tiếng, phụ huynh của hắn vốn là một thành viên ban thường ủy tỉnh này, gia thế vững chắc, ngay cả hiệu trưởng cũng đắc tội không nổi, được đặc cách phân vào lớp thực nghiệm.

Thái tử gia coi như tương đối ngang ngược trong đám học sinh mới của Nhất Trung, có thể là do từ bé được cưng chiều mà lớn lên, ngoài thành tích không tốt lắm ra, ngay cả nhân phẩm cũng không được tốt, đánh lộn ẩu đả, vi phạm nội quy trường học, ỷ thế hiếp người, đủ loại! Thói hư tật xấu xem như là đã chiếm toàn bộ. Hắn cùng nhân vật phong vân trong đám học sinh mới của Nhất Trung – Sở Vũ kia học cùng một lớp, cho nên rất nhiều người đều tiên đoán sau này lớp 1 ban thực nghiệm sẽ có trò hay để xem.

Nhưng ai biết rằng sự việc phát triển lại thường ngoài dự đoán của mọi người, khiêu chiến thái tử gia quyền uy trước tiên lại không phải là lớp trưởng lớp 1 Sở Vũ, mà là Mục Xán thoạt nhìn trầm mặc ít nói gần như có thể xem như người vô hình!

Sự tình phát sinh ở trong một tiết thể dục ngoại khóa, hai người đều đang chơi bóng rổ, lại không cùng một đôi. Những người khác lúc cùng thái tử gia chơi bóng, hoặc nhiều hoặc ít sẽ thu liễm một ít, việc này ngược lại cũng không phải hoàn toàn là bởi vì sợ hãi cường quyền, học sinh cao trung Nhất Trung mỗi người đều là tâm cao khí ngạo, những thứ bên ngoài chưa hẳn đã có thể ăn mòn bọn họ. Nhưng thái tử gia bản thân đã cao 1m85, vẻ mặt lãnh khốc, phía sau lại cùng một đám tiểu đệ vừa mới vào trường đã xúm vào nịnh nọt, ai cũng sẽ không cùng một ác bá vườn trường như thế gây khó dễ.

Nhưng Mục Xán không, hắn ở trong trận đấu,dĩ nhiên lại chắn bóng của thái tử gia ba lần! Đã chơi qua bóng rổ mọi người đều biết, bị chặn bóng là một chuyện rất bực mình, sẽ khiến người khác tức giận từ từ dâng lên.

Vốn loại hoạt động chơi bóng chân tay vận động tương đối nhiều này đã dễ sinh ra xung đột, huống chi là chắn bóng, trong bụng thái tử gia đã sớm nén một trận tức giận, ở một khắc sau cùng Mục Xán lại không cẩn thận đánh vào tay hắn, cuối cùng bị hắn bắt được cơ hội, một phen chụp rớt bóng, liền hướng về ngực Mục Xán hung hăng đẩy một cái, vẻ mặt ngang ngược.


Mục Xán tuy rằng không thích cùng người khác tranh cãi, nhưng cũng không phải là một người hiền lành đánh không đáp trả, mắng chửi không nói lại. Trên thực tế, hoàn toàn ngược lại, bởi vì từ nhỏ đã bị ức hiếp cùng kiềm nén quá nhiều, hắn hiện tại đang tới thời kỳ phản nghịch ý thức bảo vệ quyền lợi của cá nhân vô cùng mạnh mẽ, cho nên gần như trong nháy mắt khi thái tử gia đẩy hắn xong, hắn liền mặt không biểu tình mà đẩy ngược trở lại, sức lực dùng còn không nhỏ, suýt nữa làm cho thái tử gia không chuẩn bị ngã ngửa.

Bầu không khí toàn trường bởi vì hai người bọn họ mà lạnh xuống, một đám bạn vội chạy sang lôi kéo mỗi người khuyên can, lúc này nói chung mới không tiếp tục đánh nhau.

Thái tử gia mất thể diện quẳng xuống một câu hung ác nói: “Ngươi chờ cho ta.”

Nói chung xung đột nhỏ trong trận đấu bóng rổ phát sinh chỉ ở trong trận đấu bóng rổ mà thôi, rất ít người lại hẹp hòi đến nỗi mang ra ngoài trận bóng. Nhưng không khéo chính là, thái tử gia chính là một người hẹp hòi như thế.

Chuyện cùng thái tử gia xung đột trôi qua được hai ngày, hôm nay là thứ sáu, khi Mục Xán đi vào bãi đỗ xe trong trường xui xẻo phát hiện hai cái lốp xe đã hết hơi, càng xui xẻo hơn chính là trên người hắn không mang theo tiền, cũng không có biện pháp để sửa xe, không thể làm gì khác hơn là đem xe đạp vứt lại trong nhà để xe đi bộ về.

Lên cao trung, bởi vì hiện tại cùng Lục Hiên khác lớp, cho nên hai người tan học mỗi người một bên, rất ít khi cùng nhau.

Trường học cách nhà Lục Hiên ba con đường, nếu cưỡi xe đạp chính là rất nhanh, nhưng nếu là đi bộ ngược lại cũng mất một chút thời gian. Nếu mà cưỡi xe đạp giống như bình thường Mục Xán đều là lựa chọn đường lớn tương đối bằng phẳng mà đi, nhưng nếu đi bộ thì lại xuyên qua đường tắt nhỏ nhanh hơn.

Tuy rằng đang ở khu vực thành thị, nhưng đường tắt nhỏ cũng không ít, chỗ bảy quẹo tám rẽ cũng rất nhiều, Mục Xán lưng đeo cặp sách cúi người ở trên một đường tắt nhỏ đi tới. Vì đường hẹp lại nghiêng, nên nơi này có sự u tĩnh vắng vẻ khác với các chỗ khác.


Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chạy dồn dập, Mục Xán đối với chuyện bên ngoài trước nay luôn không hề có hứng thú không hề suy nghĩ nhiều hướng bên cạnh nhường một chút, không đợi hắn tránh ra, tiếng gió vang lên, đỉnh đầu và trên lưng bị đập trúng một cái, lảo đảo ngã vài bước, tầm mắt dán vào một mảnh, vịn vào bức tường thấp, đưa tay sờ sờ, toàn là máu.

Ánh mắt hắn lạnh lùng mà nhìn người bên cạnh xúm lại.

Năm thiếu niên khoảng chừng 17,18 tuổi, trong đó có hai người mang theo gậy bóng chày, dáng vẻ côn đồ lưu manh mà đứng ở trước mặt hắn, tuyệt đối không phải là học sinh Nhất Trung, nhưng lại không giống như là người đã bước vào xã hội.

“U, còn cố gắng chịu đòn, như vậy cũng không ngã. Tiểu tử ngươi biết ngươi đắc tội là ai chưa?”

“Đông tử, cùng hắn nói lời vô ích làm cái gì, trực tiếp động thủ đi!” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Mục Xán cảm thấy đầu có điểm choáng váng, vừa nãy đầu bị đập một cú kia không nhẹ, trong mơ hồ bên tai phải lại có tiếng gió truyền đến, hắn vô thức mà cúi người xuống một cái, tránh được một kích ác liệt này, tiếp theo cơ thể lại hành động trước đầu óc, một quyền trái chém ra, đem thiếu niên cách hắn gần nhất kia đánh cho giống như con tôm cong lưng xuống, trước khi mọi người phản ứng lại, hắn lại chém ra một quyền phải móc lên, trực tiếp đem thiếu niên đang cong lưng kia lại đánh cho bật ngửa trở lại, khớp hàm đập vào đầu lưỡi, đau đến nước miếng chảy ròng, cũng kèm theo đó một chút máu tanh, hồi lâu không bò dậy nổi, chỉ biết “Ô ô” kêu gào thảm thiết.

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, không tự chủ được mà lui về phía sau một bước: “Này…..người này xem ra rất khó chơi…….”

“Hắn không phải học sinh ngoan lớp thực nghiệm của Nhất Trung sao? Làm thế nào lại lợi hại như vậy?”


“Hừ, sợ cái gì, nơi này gần Nhất Trung, nếu như hắn dám theo chúng ta đánh tiếp, làm ầm ĩ lên khẳng định sẽ chịu xử phạt!” Một người khác lớn tiếng mà la lên, cũng không biết là để cho đồng bọn nghe, hay chính là để cho Mục Xán nghe.

“Nói rất đúng, lên! Chúng ta cùng lên!” Một người trong đó vung tay hô một cái, năm người còn lại liền hò hét cùng nhau xông lên.

“Hừ, phản kháng cũng vô dụng! Ngươi tỉnh ngộ đi!”

Có hai người bắt được đầu của hắn hướng trên tường đập tới.

Đầu Mục Xán càng ngày càng choáng váng, thế nhưng ánh mắt ngược lại càng hung hiểm hơn, cơ thể hắn xoay một cái,khoảnh khắc sắp bị ghì đập vào tường giãy dụa thoát ra khỏi trói buộc của hai người, tiếp đó thân xoay tròn, đá văng bọn họ ra.

Tuy rằng ở trong này dễ bị người chặn lại, nhưng đối phương muốn thi triển vây đánh cũng không dễ dàng, nhưng cuối cùng hảo hán cũng khó địch lại nhiều người, đánh lộn một hồi, Mục Xán rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, có điều hắn nhìn chuẩn một người tóc xoăn, bắt được liều mạng mà vung quyền đánh hắn, còn chuyên chọn chỗ mềm mà đánh, không mảy may chú ý đến quyền cước và gậy gỗ khác đập lên người mình, phảng phất như bỏ qua tất cả phải cùng với người trong tay hắn kia đồng quy vu tận (L: cùng nhau chết). Cuối cùng, hắn đem người kia đặt ở dưới thân, hai tay liều mạng mà bóp chặt cổ họng hắn, vẻ mặt lạnh lẽo.

Người nọ lúc đầu còn không ngừng kêu gào giãy dụa, nhưng dần dần da mặt trở nên xanh tím.

Nhưng người đó có phần sợ, có người cầm gậy đập vào lưng Mục Xán, có hai người vừa kéo vừa túm mà muốn đem hắn từ trên người tóc xoăn giật lại, “Người này là thằng ngốc sao? Chẳng lẽ không biết như vậy sẽ chết người sao?”

“Ánh mắt hắn thật đáng sợ….”


“Mau buông tay! Hỗn đản, mau buông tay! Sẽ chết người đó!”

Lại có tiếng gió gào rít lao tới, Mục Xán nhanh nhẹn mà cúi xuống, buông lỏng tay đang bóp chặt cổ tóc xoăn, tay chống lên bụng tóc xoăn làm điểm tựa xoay trong đá ra một cước, đem hai người vây bắt mình đá đến ngã văng ra ngoài, nhất thời rên rỉ mà không bò dậy nổi.

Trên mặt, trên tay, trên người Mục Xán toàn là máu, nhưng hắn lại phảng phất như không mảy may để ý mà khua tay lau đi máu nhỏ ở trước mắt, giống như Tu La địa ngục lại lần nữa đứng trước mặt mọi người.

Lúc này còn đứng vững trong cuộc chiến chỉ còn lại có hai người, một là Mục Xán, một là nhân vật nhỏ gầy nhất trong năm người.

Hắn thấy Mục Xán không ngừng hướng về phía mình đi tới, sợ đến liên tục lùi về sau: “Ngươi…..Ngươi ngươi muốn làm gì? Ngươi như vậy sẽ đem sự tình làm ầm lên, ngươi ….Ngươi là học sinh ngoan, ngươi….Ngươi không sợ chịu phạt sao?”

Mục Xán lạnh lùng nói: “Một đám ngu ngốc.”

Nói xong một quyền vung ra, không hề ngoài ý muốn đánh trúng bụng người nọ, đau đến hắn kêu rên lên một tiếng, ngã xuống.

Mục Xán không để ý tới bọn họ nữa, dựa vào tường từng bước một mà đi.

(Thật khổ thân cho Mục Xán, gặp phải thằng mất dạy như thái tử gia, đúng là số khổ suốt ngày bị đánh, ném chết tên thái tử gia chết dẫm kia đi bà con)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui