Tôi đẩy tay anh ấy ra, cố chấp hỏi: “Ba năm của em, anh đều
biết cả, em muốn biết, ba năm qua anh sống thế nào?”
Anh ấy nhìn vào ánh mắt chờ đợi của tôi, thở dài một hơi thật
sâu, sau đó cố cười một cái nhẹ nhõm, “Lúc bắt đầu thì vội vã kiếm tiền, sau đó
nghĩ muốn tìm em, nhưng lại sợ gặp em, sợ em thật sự đang ở cùng người đàn ông
khác, nhìn thấy anh lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với em.”
Anh ấy kéo tôi vào trong lòng anh ấy, “Đồng Đồng, chúng ta đều
sắp đến tuổi trung niên rồi, không còn bao nhiêu lần ba năm nữa để có thể lãng
mạn, đừng dằn vặt với quá khứ nữa, hãy nắm bắt lấy tương lai tốt đẹp phải
không, em nói đi?”
Đừng dằn vặt với quá khứ nữa, hãy nắm bắt lấy tương lai…
Lúc anh ấy nói những lời này, nếu nói tôi không có động
lòng, thì nhất định là gạt người. Nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn có thể bất
chấp tất cả mà tiếp tục yêu lại một lần nữa sao?
Tôi còn có dũng khí của năm đó sao? Người đàn ông này đáng để
tôi một lần nữa hoàn toàn tin tưởng sao?
Nhìn thấy tôi im lặng, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, trong giọng
nói có chút thê lương không có cách nào, “Mẹ anh là một người đàn bà rất hiền
lành, bà ấy từng cùng với một người đàn ông thanh mai trúc mã, người đó vì tiền
đồ bản thân, đã nghĩ hết cách ly hôn với bà ấy để kết hôn với người đàn bà
khác. Nhiều năm như vậy, bà ấy đã ngậm đắng nuốt cay nuôi anh lớn, áp lực cuộc
sống và sự phản bội về tình cảm mới khiến tính tình bà ấy trở thành như ngày
hôm nay. Lúc anh còn rất nhỏ, người đàn ông đó vì không có con, đến tranh đoạt
quyền nuôi anh một lần, lúc đó mẹ anh không tiếc dùng sự tự sát để uy hiếp ông
ta. Hãy tin anh, mẹ anh không phải là người xấu, bà ấy chỉ là vì quá quan tâm đến
anh thôi. Hôm nay, anh có khả năng để em và mẹ sống những ngày tháng tốt đẹp,
anh sẽ nỗ lực, bà ấy nhất định sẽ tiếp nhận em.” Trong lòng anh ấy, tôi cảm thấy
tim người đàn ông đập ngay trước mặt. Anh ấy từng nói ba anh ấy đã chết rồi,
thì ra ba anh ấy còn sống. Sở Mộng Hàn con người kiêu ngạo như vậy lần đầu tiên
lại nói chuyện yếu đuối, chuyện khó xử trong lòng anh ấy cho tôi biết.
Tôi giơ tay ôm chặt anh ấy, mặt áp vào lồng ngực anh ấy.
Gia đình tôi tuy rất nghèo, song lại hoàn toàn hạnh phúc,
tuy về kinh tế gia đình anh ấy tốt hơn tôi nhiều, nhưng lại lớn lên trong một
gia đình không có bố. Vì không có tình yêu của bố, cho nên anh ấy mới có tính
cách âm thầm chịu đựng như vậy chăng?
“Đồng Đồng, anh hi vọng chúng ta có thể có một gia đình hạnh
phúc, sinh nhiều con, để chúng lớn lên trong hạnh phúc, vui vẻ. Chúng ta mua một
biệt thự xinh đẹp, mỗi ngày tan làm về nhà, đều có thể nhìn thấy nụ cười trên
khuôn mặt các con. Nếu có thể, chúng ta hãy đưa mẹ anh và bố mẹ em lên đây cùng
sống, một nhà vui vẻ sống cùng nhau, em nói có được không?”
“Ha ha, sao anh chưa từng nghĩ tới để em làm việc nhỉ?”
Không thể phủ nhận, em bị viễn cảnh anh tả ra làm xúc động sâu sắc, nếu thật sự
có thể hạnh phúc như vậy, muốn em không ra ngoài làm việc, em cũng sẽ nhận lời.
Song giấc mộng này thật sự có thể thực hiện sao?
“Mộng Hàn, thực ra em cũng rất sợ mất anh, lúc chờ đợi rơi
vào tuyệt vọng, thì bất giác nghĩ đến cảnh tượng anh ở cùng với người phụ nữ
khác. Nhưng thật sự đúng là em nhìn thấy cảnh tượng anh ở cùng người đàn bà
khác, lúc đó em tự thề với bản thân, cả đời này sẽ không tha thứ cho anh nữa.
Anh và Khang Nhiên rốt cục là mối quan hệ gì? Tại sao cô ấy lại nói với em cô ấy
là bạn giường của anh?” Tôi thật sự không thể làm được chuyện thấy mà như không
thấy, những lời này, tôi sớm đã muốn hỏi rồi, tôi đợi câu trả lời của anh ấy,
hay là nói anh ấy còn nợ tôi một câu trả lời.
“Đồng Đồng, trước đây anh từng nói với em rồi, anh và Khang
Nhiên thật sự không như em tưởng tượng đâu!”
“Không phải như thế nào?” Tôi không chịu bỏ qua, cứ nghiến
răng hỏi, “Hôm nay lần cuối cùng em hỏi anh chuyện này, anh phải nói thẳng thắn
với em, hai người từng ôm nhau chưa?”
Anh ấy không trả lời.
Trong lòng tôi thấy chua xót, cắn môi hỏi tiếp: “Từng hôn
chưa?”
Anh ấy vẫn không trả lời, chỉ là biểu cảm giống như càng
không có cách nào.
Đó chính là tự nhận rồi?
Môi tôi dường như đã cắn rách cả, muốn tiếp tục hỏi.
Nhưng anh ấy lại tranh trả lời trước: “Không có, lần đó ở
khách sạn, chính là hôm em gọi điện cho anh, Khang Nhiên ở đó chỉ là một điều
không ngờ, sau đó chuyện gì cũng không xảy ra, không cho phép em lòng dạ hẹp
hòi.”
Biểu cảm của tôi vẫn rất khó coi, quả nhiên hôm đó tôi buồn
nhất, con người họ Sở kia và cô Khang Nhiên đó đã không minh bạch ở trong khách
sạn. Nhưng nghĩ lại, bản thân chẳng phải cũng bị Tưởng Nhược Phàm từng hôn sao?
Bản thân hỏi một người đàn ông thành công như vậy câu đó chẳng phải là đúng có
chút quá đáng sao? Người đàn ông giống như anh ấy, bên cạnh luôn không thiếu phụ
nữ theo đuổi, trước đây lúc không có tiền cũng hết người nọ người kia, huống hồ
bây giờ lại Chủ tịch Điều hành Sở chứ.
“Ừm, còn tốt là anh và cô ta không có gì, nếu không thì em
tuyệt đối không thể tha thứ cho anh!”
Hồi lâu Sở Mộng Hàn cũng không nói gì, nắm tay tôi, rất lạnh,
rất lạnh.
Không biết bao lâu, tôi cảm thấy anh ấy dùng một bàn tay
khác sờ lên mái tóc tôi.
Sau bữa cơm tôi bị anh ấy kéo đi ra ngoài tản bộ, cặp vợ chồng
già dưới lầu, vì từng nói chuyện vài lần với tôi, cho nên lúc này bà vợ cười gật
đầu với tôi, hỏi thân mật: “Đồng Đồng, ra ngoài với bạn trai à?”
Tôi cười gật đầu, còn chưa trả lời, ai biết Mộng Hàn đi bên
cạnh lại ho nhẹ một tiếng nói: “Cô à, cháu là chồng của Đồng Đồng.” Sau đó lại
cười rất hiền hòa và lễ phép với khuôn mặt có chút ngạc nhiên của đối phương.
Lúc hai vợ chồng già đó đi, Mộng Hàn véo vào tay tôi một cái
bất mãn, kháng nghị nói: “Cô Tiêu Đồng Đồng, tôi ghét cái cảm giác giống như
tình nhân này.”
“Người ta trong tivi toàn là phụ nữ mới gào lên đòi hỏi danh
phận thôi à?” Tôi còn trêu đùa anh ấy, trong lòng lại có áp lực mà trước kia
chưa từng có. Tôi nghĩ trong lòng tôi đã lại tiếp nhận anh ấy rồi, nhưng đến
nay tôi vẫn không thể nghĩ ra một lý do nào để thuyết phục bản thân. Trải qua một
lần bị đau đớn khắc cốt ghi tâm, tôi biết, một khi liên quan tới hôn nhân thì
tuyệt đối không phải là chuyện của hai người.
“Tiêu Đồng Đồng, em đúng là càng ngày càng lớn tiếng rồi.”
Anh ấy giả vờ tức giận, để lại mình tôi đi lên trước.
“Sếp Sở, đừng tức giận, ngày mai em làm món ngon xin lỗi anh
được không?” Tôi ôm chặt anh ấy từ đằng sau, hạ giọng nói, “Hãy cho em thêm một
chút thời gian.”
Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, đã nghe thấy có
người gõ cữa. Hôm qua lúc Mộng Hàn đi đã là hơn 10 giờ, anh ấy nói còn có nhiều
việc chưa làm xong.
Cho đến hôm nay, tôi rất hiểu nỗi vất vả làm việc suốt đêm của
anh ấy, người giống như anh ấy, công việc nhất định sẽ bận hơn nhiều lần so với
tôi.
Chẳng qua tôi là một tiểu viên chức, công việc chẳng qua là
vì kiếm nhiều tiền, còn anh ấy lại không giống vậy, chức vị càng cao, thì rủi
ro gánh vác cũng càng cao.
Sớm như vậy có thể là ai chứ?
Xuống giường đi đến trước cửa, qua mắt mèo nhìn thấy một người
đàn ông tuấn tú như tượng, chính là Sở Mộng Hàn.
Tôi mở cửa, nhìn anh ấy không hiểu, anh ấy lại cười tranh
nói trước, “Nấu bữa sáng chưa?”
Anh ấy đột nhiên từ khách sạn chạy đến chỗ tôi để ăn sáng
sao?
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của tôi, tâm trạng anh ấy càng
tốt lên, hôn một cái lên trán tôi, “Sau này ngoại trừ bữa trưa, chỉ cần không
có việc, là anh đến chỗ em!”
Sắp tới sẽ tới ngày hôn lễ của Thẩm Hân Hân rồi, tôi nghĩ:
Chị em tốt xuất giá, chỉ đưa tiền là không ổn, muốn cẩn thận chọn một món quà tặng
cô ấy mới có thể biểu lộ tâm ý của mình.
Mấy ngày nay Mộng Hàn vô cùng bận rộn, anh ấy đều phải làm
thâu đêm ở công ty, cho nên không thể cùng tôi đi chọn quà.
Tan làm, tôi gặp Chu Chính trong thang máy, những ngày này,
trong nhà ăn vào buổi trưa đều không thấy anh ta. Nhìn thấy anh ta cay mày cau
mặt, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Dạo này bận lắm sao?”
Anh ta nhìn tôi một cái, nhếch mép lên một chút, lại trả lời
không đâu, “Hai người hòa thuận rồi?”
Tôi đỏ mặt, không nói gì. Nhưng nghe anh ấy tiếp tục nói:
“Hôm đó khi Mộng Hàn nhận lời phỏng vấn nói, người anh ấy cảm ơn nhất, một người
là mẹ anh ta, một người là vợ anh ta, điều khiến tất cả mọi người đều ngạc
nhiên, đó là đoán xem vợ anh ấy là ai. Bởi vì những lời bộc bạch của anh ấy,
không biết bao nhiêu cô gái đau lòng đến mức khóc oa oa lên.” Nói rồi tự anh ta
lại cười.
Khuôn mặt tôi càng nóng lên, trong lòng lại thấy ngọt dịu
dàng, anh ấy yêu tôi đều là người khác nói cho tôi biết, tại sao lại chưa từng
nghe đích thân anh ấy nói qua từ này chứ?
Ra khỏi thang máy, tôi đi ra cổng, Chu Chính quay người xuống
hầm đỗ xe. Vừa đi được vài bước, lại nghe thấy anh ta hét đằng sau tôi: “Cô muốn
đi đâu, tôi đưa cô đi!”
“Không cần đâu! Anh bận việc của anh đi, hôm nay tôi không về
nhà.” Hôm nay anh ấy lại đi đến nhà người em họ chăng?
Song nhìn vẻ mặt anh ta, tôi mới ý thức được lời tôi nói có
chút mơ hồ.
Tôi không phải không về nhà, tôi muốn đi mua đồ, anh ấy
không hiểu nhầm là đêm nay tôi đến chỗ Sở Mộng Hàn ngủ chứ?
“Đêm nay tôi không có việc gì, cô đi đâu tôi đưa cô đi!” Giống
như tâm trạng anh ta đang rất tệ.
“Vậy cảm ơn nhé!” Tôi cười với anh ta, từ chối thẳng thừng
cũng không được, có lẽ hôm nào đó tôi rời Công ty Vĩnh Chinh, chúng tôi thực sự
sẽ trở thành bạn tốt.
“Cô đi đâu?” Ngồi lên xe anh ta, anh ấy thắt dây an toàn,
nghiêng đầu hỏi.
“Tôi muốn đi Thái Mộng Tân Đô.”
Đến Thái Mộng Tân Đô, tôi muốn tạm biệt anh ta, nhưng Chu
Chính lại dừng xe lại, đi cùng xuống, chỉ vào cổng chính, “Tôi cũng có thứ cần
mua, cô có hẹn ai không?”
Tôi lắc lắc đầu, anh ấy lộ rõ vẻ rất vui, “Đi thôi, vừa may
chúng ta có thể cùng nhau tham khảo ý kiến!”
“Anh muốn mua cái gì, tôi đi cùng anh trước.” Tôi nhẹ giọng
hỏi.
“Cô mua quần áo?” Anh ấy không trả lời mà hỏi lại.
“Chưa nghĩ ra, quần áo hoặc đồ trang sức!” Phụ nữ đều thích
hai thứ như vậy, số đo của Thẩm Hân Hân to hơn một cỡ, mua quần áo tôi cũng nắm
được, hoặc mua một sợi dây chuyền gì đó, chỉ cần trong phạm vi tôi chịu được.
Con người cả đời cũng chỉ kết hôn một lần, dù cho tặng quà cũng chỉ có cơ hội một
lần mà thôi. Kiếm tiền chẳng phải chỉ vì để bản thân và những người thân nhất
xung quanh mình càng thêm hạnh phúc sao? Cho nên dù cho tôi có tiết kiệm đi nữa,
đối với món quà của Thẩm Hân Hân, tôi sẵn sàng xa xỉ một lần.
“Đằng kia chính là quầy đồ trang sức, đi thôi!” Chu Chính vẫn
chưa nói muốn mua gì, tự mình lao về phía trước.
Mọi thứ trong Thái Mộng đúng là không giống các nơi khác, kiểu
cách đồ đạc ở đây mới mẻ, song giá cả cũng tương tự đắt đáng sợ.
Chu Chính rất có hứng thú giúp tôi chọn mấy món, tôi đều lắc
lắc đầu.
Chọn qua chọn lại, tôi chỉ vào một chiếc vòng tay bạch kim ở
mé trái quầy, nó được gia công tinh xảo, kiểu dáng lại đơn giản, ở chỗ móc cài,
còn rủ xuống một cái đầu khóa nho nhỏ, trên đầu nạm mấy viên đá kim cương, nhìn
rất đặc biệt. Cô bán hàng đeo nó lên cổ tay tôi, độ dài vừa vặn, không thừa,
lúc đi làm đeo nó cũng không trở ngại gì. Giá cả là 5.888 tệ. Trong lòng tôi dự
tính sau khi giảm giá, cắn răng cũng vẫn có thể chịu được, thôi thì quyết định
là nó thôi!
Chu Chính lại cười giễu cợt một tiếng, “Không cần tiết kiệm
tiền cho Sở Mộng Hàn vậy chứ, lẽ nào cô không biết anh ấy lương bổng hàng năm
là bao nhiêu sao?”
“Tôi đúng là thực sự không biết.” Tôi móc thẻ tín dụng ra
đưa cho cô bán hàng, quay đầu nói với Chu Chính, “Tôi chọn quà cưới cho bạn
tôi, không phải mua cho mình.”
Chu Chính hừ một tiếng, “Tôi còn cho rằng là bản thân cô mua
chứ, lãng phí thời gian!”
Tuyệt đối không phải là ảo giác của tôi, Chu Chính hôm nay rất
không thoải mái.
“Chuyện tình cảm gặp phải phiền phức à?” Nhớ đến cuộc nói
chuyện lần gần đây nhất giữa anh ấy và cô bạn gái trước trong “Quán thịt bò Gia
Châu”, chẳng lẽ anh ấy cùng lúc đi lại với hai người phụ nữ?
Nhưng cũng không đúng, dường như lần đó cô gái ấy đã biết
chuyện của anh ta. Tuy tôi rất ngưỡng mộ Chu Chính, song giờ lại không dám gật
bừa với thái độ tình cảm của anh ta.
“Thực ra tôi cảm thấy bất luận là nguyên nhân gì, đều không
thể đùa giỡn với tình cảm của người khác, nếu anh cảm thấy cô gái đó không xứng
với anh, anh cũng không thích cô ấy nữa, thì đừng cho cô ấy bất cứ hy vọng nào
nữa. Tuy anh nói với cô ấy không thể cưới cô ta, không thể cho cô ta tương lai,
nhưng từ phía cô ấy mà nói, cô ấy lại cho rằng anh cho cô ấy cơ hội. Tôi cảm thấy
bất luận là nam hay nữ, trò chơi tình cảm không có kết quả, thì đều đừng nên thử!”
Những lời tôi nói đều là những lời thật từ đáy lòng, đây cũng là chuyện tôi
nghĩ rõ nhất trong ba năm nay, có lẽ Chu Chính và tôi không giống nhau, song là
bạn bè, tôi vẫn nói với anh ấy cách nghĩ thật lòng của tôi.
“Cô cho rằng như vậy à?” Chu Chính luôn thích hỏi lại.
Tôi dứt khoát gật đầu, “Không có cô gái nào có thể chịu đựng
sự phản bội và đùa cợt của người đàn ông” Tôi dùng hai từ rất trực tiếp đó.
Về mặt Chu Chính có chút ngạc nhiên, tự cười nói, “Chu Chính
tôi sao có thể vì đàn bà mà buồn chứ?” Nói rồi, anh ta quay đầu, đi về phía trước.
Tôi lao theo sau rất không có gì để nói, uổng phí nói ra những
lời tận đáy lòng, anh ta lại chọc tôi.
“Đồng Đồng!” Đằng sau bị ai đó vỗ một cái, vừa quay đầu thì
ra là Thẩm Hân Hân và Uông Trường.
“Tôi còn cho rằng nhận nhầm người nữa, thì ra đúng là cậu!”
Thẩm Hân Hân giống như là một con chim sẻ nhỏ vậy, ríu ra
ríu rít nói không ngừng. Nhìn thấy túi to túi nhỏ đồ trên tay Uông Tường, đúng
là mua không ít.
Uông Tường nhìn gầy hơn trước, dáng vẻ trẻ con bớt đi nhiều,
thêm phần lão luyện của một người đàn ông. Xem ra đàn ông có sự va chạm trên
thương trường, mới thực sự phát ra ánh sáng.
Tôi đưa hộp quà nhỏ trong tay cho Thẩm Hân Hân, “Tặng cậu,
là vì mua quà cho cậu mới tới đây, nhìn thấy cậu, tiết kiệm được một chuyến đi
lại rồi.”
Thẩm Hân Hân vui vẻ mở ra, quan sát kỹ, mặt mày rạng rỡ, ôm
tôi một cái, “Cảm ơn nhé, đúng là Đồng Đồng tốt với tôi nhất!”
Chu Chính lại đi về phía tôi. Thẩm Hân Hân trợn tròn mắt, mắt
trợn tròn nhìn anh ta, lại nhìn tôi, cuối cùng nheo nheo mắt liếc tôi, rõ ràng
đang nói tôi thiếu thú vị.
“Đây là đồng nghiệp của tôi, anh Chu Chính, đây là Thẩm Hân
Hân bạn tốt của tôi.”
Chu Chính gật đầu phóng khoáng, “Xin chào.”
Thẩm Hân Hân cũng là người hướng ngoại, giơ tay ra nói: “Thẩm
Hân Hân, bạn gái của Đồng Đồng!” Nói xong hai người đều cười.
Lúc Chu Chính và Uông Tường chào hỏi, Thẩm Hân Hân kéo tôi
ra một bên nói: “Anh chàng này được lắm, cố gắng nhé!”
“Đừng nói linh tinh, anh ấy là đồng nghiệp!” Thẩm Hân Hân
không biết chuyện xảy ra sau này giữa tôi và Mộng Hàn, vẫn cho rằng tôi và Chu
Chính…
“Anh chàng đẹp trai này một chút cũng không thua kém gì Sở Mộng
Hàn và Tường Nhược Phàm, bắt lấy nhé!” Không kịp giải thích, Hân Hân đã khoác
tay Uông Tường cười có ý đặc biệt với chúng tôi, “Không lỡ việc của hai người,
chúng tôi đi trước đây!”
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy biểu hiện của Uông Tường rõ ràng
là dáng vẻ xa lạ vô cùng. Ánh mắt anh ấy nhìn Hân Hân…rất kỳ lạ…cảm giác bất an
thấp thoáng trước kia, lại ập về trong lòng tôi.
Chu Chính không mua gì, chính vào lúc tôi muốn mời anh ấy ăn
cơm, thì anh ấy bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Thái Mộng Tân Đô cách nhà tôi rất xa, giữa đường phải đổi
xe, sau khi xuống xe, đã sắp 10 giờ rồi. Gọi điện cho Mộng Hàn mà không có tín
hiệu, trong lòng có chút thất vọng, một mình đi chầm chậm về phía tiểu khu.
Sau một cây đại thụ ở bụi cỏ kín đáo thấp thoáng có tiếng
khóc, là một cô gái.
“Làm thế nào đây? Em rất đau lòng?”
“Đừng đau lòng nữa, anh đưa em về nhà nhé!” Một người đàn
ông đang nhẹ nhàng vỗ về cô gái. Trong đầu tôi ầm một tiếng – giọng nói người
đàn ông này, sao quen vậy?
Tôi lập tức dừng lại, đi theo giọng nói đó. Một người đàn
ông và một cô gái đã đi đến bên đường, người đàn ông chặn một chiếc taxi, tôi
chỉ thấy lưng họ lần lượt biến mất.
Người đàn ông đó, là Uông Tường?
Tôi giống như bị điện giật vậy, song lại không nhìn thấy
chính diện, có lẽ không phải anh ấy. Tim đập thình thịch, khó chịu giống như là
nhìn thấy Mộng Hàn lạc lối vậy. Đó là chồng của Hân Hân mà, Hân Hân yêu Uông Tường
mười mấy năm rồi…
Gọi điện cho Hân Hân, tiếng cười hi hi ha ha từ đầu dây bên
kia vọng tới, “Bây giờ mới báo cáo à, nói đi, chuyện với anh Chu Chính đó tới
đâu rồi, anh ấy trông ưa nhìn hơn Mộng Hàn nhiều, xem anh ấy nhiệt tình biết
bao, Mộng Hàn lúc nào cũng như tầng băng lạnh ý. Tính cách của cậu đã chất
phác, anh chàng này hợp với cậu!”
“Uông Tường đâu?”
“Ủa, anh ấy nhận điện thoại của cơ quan liền đi rồi, hại tớ
phải xách bao nhiêu đồ, mệt chết được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...