Tiền Vệ biết rất rõ về anh Năm, lập tức giao toàn bộ tài liệu điều tra về gã cho Bạch Văn Nguyên.
Bạch Văn Nguyên lật qua mấy trang, tức giận trừng Tiền Vệ, tài liệu tương đối đầy đủ, không phải một sớm một chiều mà có thể thu thập được chừng đấy, chắc chắn hai tên đần này đã sớm theo dõi người ta, anh kiềm chế suy nghĩ muốn bóp chết hai tên đần làm hỏng việc này, cầm tài liệu đứng dậy, tự mình đi làm thủ tục bắt người.
Một đoàn xe cảnh sát lao đi chia làm ba ngả, một tổ tới văn phòng của anh Năm, một tổ tới nhà riêng của anh Năm, còn một tổ tới nơi gã thường xuyên nghỉ ngơi.
Bạch Văn Nguyên cùng Tiền Vệ đi tới khu biệt thự ngoại thành Bình Thành, anh ngồi trong xe nhìn người còn lại xuống xe, cười nhạo một tiếng, chắc chắn không bắt được gã.
Anh mở hồ sơ ra, cẩn thận đọc lại tất cả bao gồm nơi sinh và lý lịch, quan hệ gia đình, ảnh chân dung, khi đọc đến phần nơi sinh và ảnh chân dung của gã thì Bạch Văn Nguyên thoáng trầm tư.
Một lúc sau, Tiền Vệ xanh mặt đi xuống, đứng ngoài xe Bạch Văn Nguyên mà chẳng dám kêu một tiếng.
Bạch Văn Nguyên khép hồ sơ lại, hạ cửa kính xe xuống, nhìn Tiền Vệ rồi nói: “Gã không ở đây chứ gì?”
Tiền Vệ ức chế, không chịu thua đáp: “Chờ tin tức bên Uông Khải xem sao.”
“Cậu lên đây.” Bạch Văn Nguyên gọi anh ta: “Chúng ta tâm sự.”
Tiền Vệ mở cửa sau ra, Bạch Văn Nguyên dịch người nhường chỗ cho anh ta, lật hồ sơ đến một trang rồi chỉ vào đó: “Chỗ này, tài liệu thân phận của anh Năm đều là thật đúng không?”
“Tuyệt đối là thật, tôi theo dõi tên này đã hơn một năm, cho dù hồ sơ cá nhân có thể làm giả thì vợ và con trai gã cũng không thể giả được!” Tiền Vệ nói một cách chắc chắn: “Ban đầu tôi nghĩ gã làm ăn buôn bán với thủ đoạn bẩn thỉu như vậy nhất định sẽ tạo cho mình mấy thân phận khác nhau, nhưng biết đâu tất cả đều là thật thì sao.
Trực tiếp xuống tay từ gã thì không dễ, thật may tên này không quá chú ý mà để vợ với con giáp thứ mười ba sống với nhau, con trai học trong một trường tiểu học, chỉ cần tìm người hỏi thăm dăm ba câu là có thể tra ra họ thật tên thật.”
Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Tên thật của gã là Ngô Kiến Quốc hả?”
“Vâng!”
“Tên vợ thì sao?”
Tiền Vệ mở tài liệu ra, chỉ vào vị trí người đại diện công ty: “Thái Phương.”
Bạch Văn Nguyên lật xem ảnh của Thái Phương và Ngô Kiến Quốc rồi rút một bức trong đó ra đưa cho Tiền Vệ, nhắc nhở: “Cậu vẫn chưa làm tốt công việc thu thập tài liệu, chưa nói đến cái khác mà ngay từ quê quán của gã đã sai rồi.
Hơn nữa, trừ phi Lý Hương Âm chỉ ra và xác nhận, nếu không chúng ta chẳng thể thu được chứng cứ mấu chốt chứng minh người trao đổi hàng với Hồ Bưu là Ngô Kiến Quốc.
Một lô hàng lớn như thế, tôi nghi ngờ phía sau Ngô Kiến Quốc còn có một thế lực phụ trách ——”
Tiền Vệ khó hiểu: “Sếp Bạch, anh đừng soi mói tôi về vấn đề thân phận của Ngô Kiến Quốc, bất cứ biện pháp nào có thể sử dụng được thì tôi đều dùng rồi, hơn nữa tôi tuyệt đối chẳng có gì phải giấu giếm anh ——”
Bạch Văn Nguyên lắc đầu, ngón trỏ chỉ vào ảnh: “Tôi biết người này.”
Tiền Vệ nhìn Bạch Văn Nguyên với ánh mắt kỳ quái, hứng thú được khơi dậy: “Sếp Bạch, anh đừng có lừa tôi!”
“Gọi đoàn xe theo tôi đến bệnh viện Văn Sơn.” Bạch Văn Nguyên không hề vui vẻ như Tiền Vệ: “Tôi phán đoán ở bên đó chắc hẳn cũng có một cứ điểm dừng chân của gã ——”
“Hả, sếp Bạch, anh phải nói rõ ra chứ.
Quãng đường hơn trăm km không thể tới trong một chốc một lát được.
Hơn nữa, Văn Sơn là bệnh viện tư nhân nổi tiếng xa hoa ở Bình Thành, rất nhiều người đầu tư cổ phiếu vào nó.
Gã này với nơi đó nghe chẳng liên quan gì đến nhau ——” Tiền Vệ nóng nảy: “Tôi sẽ liên lạc với Uông Khải hỏi xem tình hình bên đó thế nào.”
Bạch Văn Nguyên nói: “Mười mấy năm trước, tôi từng đến Lão Thái Câu xử lý chút việc đã gặp phải gã đó.
Gã cầm một cây gậy gỗ đuổi đánh mấy người chúng tôi, tôi đoạt lấy gậy đánh lại.
Hai ngày sau, gã lại chặn tôi trong bệnh viện huyện, tôi ngồi bên trong, gã ngồi ngoài cửa, tôi đã nhìn gã mấy tiếng đồng hồ.
Đuôi mắt của gã ta có một vết sẹo rất nhạt đúng không?”
Tiền Vệ gật mạnh đầu: “Sếp Bạch, mười mấy năm rồi mà anh vẫn nhớ được thế à?”
Bạch Văn Nguyên thở dài: “Nhớ chứ, đến chết cũng sẽ không quên.” Anh suy tư: “Mấy tên lõi đời trong cái nghề đó đều sẽ không nghênh ngang để vợ con bên người hay ở trong nước cả, càng không để con cái sống trong tầm mắt của mình.
Cách làm việc của gã chỉ giống một tên mới vào đời, chẳng chịu được sóng to gió lớn đâu.
Cục diện hiện tại e rằng có người giật dây sau lưng, gã đó đứng ra duy trì ——”
Tiền Vệ gật đầu: “Đây cũng là lí do chúng tôi không dám đánh rắn động rừng đến gã, vả lại, quả thực cũng từng có vài người chống lưng cho gã ở một số phương diện khác.
Hồ Bưu xảy ra chuyện thì không thể yên lặng được, câu cá mà mồi câu đã bị ăn sạch, cá lại sắp chạy mất.”
Tiền Vệ lấy điện thoại ra liên lạc với Uông Khải, Uông Khải cũng rất tức giận, nói thẳng trong nhà chỉ có vợ con của gã đó, còn gã thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tiền Vệ cúp điện thoại, nhìn Bạch Văn Nguyên, vẫn định tiếp tục: “Còn một tổ tới khu nghỉ dưỡng——”
Bạch Văn Nguyên cười, chuông điện thoại lại vang lên, người gọi là Bạch Văn Uyên, Bạch Văn Uyên nói trong điện thoại rằng có nhân chứng chứng kiến xe Iveco của bệnh viện Văn Sơn lao ra khỏi ngõ cạnh bệnh viện huyện Bắc Bộ.
Bạch Văn Nguyên lập tức ngồi thẳng người: “Lúc Tương Tư gặp tai nạn, Thái Bỉnh Khôn đã mang cô ấy đến bệnh viện Văn Sơn để điều trị.”
Bạch Văn Uyên còn lải nhải gì đó trong điện thoại, Bạch Văn Nguyên mất kiên nhẫn quát to: “Đệch mợ, em đừng nói nhảm nữa, bây giờ đi chặn hết các đường xung quanh bệnh viện Văn Sơn cho anh!”
Tiền Vệ khó hiểu nhìn Bạch Văn Nguyên, anh cất điện thoại đi, nghiêm túc nói với tài xế: “Lái xe đến bệnh viện Văn Sơn.” Dứt lời, anh quay sang bảo Tiền Vệ: “Cậu liên lạc với các anh em chặn toàn bộ cao tốc hướng từ Bình Thành đến huyện Bắc Bộ ——”
Tiền Vệ nghe thấy Bạch Văn Nguyên nhắc tới một địa danh mới, biết anh có tin tức khác, không muốn bỏ lỡ thời cơ bèn vội vàng liên lạc với mọi người.
Xe chạy băng băng, Bạch Văn Nguyên chợt vỗ tay vào đùi rồi nói: “Bây giờ tôi gặp phải cục diện thế này, cậu nghe rồi phán đoán giúp tôi được không.”
“Anh kể đi ạ.” Tiền Vệ đáp.
“Tôi có một cô bạn gái tên là Thường Tương Tư, đến từ huyện Bắc Bộ.” Bạch Văn Nguyên chậm rãi kể: “Năm cô ấy 18 tuổi đã tới Lão Thái Câu tìm người cô bị lừa bán là Thường Xảo Linh.
Trên đường đi tôi đã gặp cô ấy bèn cùng cô ấy tới nơi đó, xem như giúp cô ấy một lần.
Thường Xảo Linh mắc bệnh tim rất nặng, tuy nhiên sau khi bị lừa bán một năm lại mang thai đôi sắp tới ngày lâm bồn, bố của đứa bé là Thái Lão Căn.
Thái Lão Căn có hai đứa cháu, lớn tên Đại Thái Đầu, bé tên Tiểu Thái Đầu.
Đại Thái Đầu vô cùng hung ác, tụ tập rất nhiều người lập thành một thể lực, lúc ấy, tên Ngô Kiến Quốc là một trong số những đàn em của gã.”
Mắt Tiền Vệ sáng lên, vô cùng hứng thú.
“Lúc chúng tôi trao đổi để Thường Xảo Linh và Thường Tương Tư được gặp nhau thì Đại Thái Đầu nảy sinh suy nghĩ độc ác muốn bắt Thường Tương Tư lại, bấy giờ Thường Xảo Linh kích động dẫn đến phát bệnh tim.
Mặc dù đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện song kết quả lại khó sinh, gã kiên quyết đòi đưa hai đứa bé trong bụng ra.
Đứa trẻ được sinh ra thì người cũng không còn nữa.” Bạch Văn Nguyên bồi hồi: “Tôi và Thường Tương Tư bị người của Đại Thái Đầu chặn lại.
Sau đấy Tiểu Thái Đầu tới canh, nhân cơ hội đó tôi đã không chế cậu ta chạy đi.”
“Sáng sớm nay tôi lại nhận được chứng cứ xác nhận một người đồng nghiệp tên là Thái Bỉnh Khôn của Thường Tương Tư chính là Tiểu Thái Đầu năm xưa.
Tôi gọi điện thoại định cảnh báo với cô ấy rời khỏi huyện Bắc Bộ thì người nghe máy lại là Thái Bỉnh Khôn.” Bạch Văn Nguyên ngắm nhìn phong cảnh lướt qua cửa xe: “Dựa theo kế hoạch trước đó, Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn được bệnh viện trung tâm thành phố Bình Thành điều đến bệnh viện huyện Bắc Bộ nửa năm.
Cậu ta nghe máy của bạn gái tôi nhưng dường như không hề bất ngờ trước việc bị tôi đoán ra thân phận, đã thế lại còn ra điều kiện với tôi.
Cậu ta nói rằng muốn cùng tôi chơi một trò chơi, cậu ta dẫn Thường Tương Tư đi, nếu trong vòng 24 giờ tôi có thể tìm thấy thì cậu ta sẽ trả người lại.
Nếu tôi không tìm thấy thì cậu ta sẽ mang Tương Tư đi.”
Tiền Vệ nhíu mày: “Đây là một trò đùa ư?”
Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Mười hai năm, Thái Bỉnh Khôn giấu giếm thân phận đến bên Thường Tương Tư không phải chỉ vì một trò đùa.
Tôi đang suy xét tới mấy khả năng, cậu phân tích giúp tôi với.
Thứ nhất, Thái Bỉnh Khôn và Ngô Kiến Quốc có quan hệ với nhau, bây giờ cậu ta mang Thường Tương Tư đi để tôi tìm thì có phải cố ý khiến tôi phân tâm hay không? Thứ hai, Thái Bỉnh Khôn biết quan hệ giữa tôi với Thường Tương Tư, liệu cậu ta có dẫn Thường Tương Tư tới gặp Ngô Kiến Quốc để lấy đó mà chèn ép tôi hay không?”
“Bạn gái anh có phải là người trên bức ảnh mà bọn theo dõi gửi không?” Tiền Vệ thắc mắc.
Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Đó không phải là Thường Tương Tư.
Lúc nhận được ảnh tôi còn cảm thấy may mắn, hiện tại xem ra chẳng còn chút may mắn nào cả.”
“Sếp Bạch ——” Ánh mắt Tiền Vệ chứa đầy sự phức tạp: “Từ khi anh biết bạn gái bị bắt cóc đến giờ đã qua mấy tiếng mà vẫn có thể bình tĩnh phá án với chúng tôi, anh thật là ——”
“Tôi không thể hoảng, càng hoảng thì càng loạn.
Bây giờ phải thắng mới qua, nếu thua thì hoàn toàn toi đời.” Bạch Văn Nguyên chống hai tay dưới cằm, đôi mắt đne kịt, đồng tử không ngừng co lại rồi giãn to: “Cậu thử nghĩ giúp tôi xem cái tên Thái Bỉnh Khôn này rốt cuộc đã mang tâm lý gì để thông báo chơi trò chơi với tôi chứ? Dưới tình huống đó, Thường Tương Tư có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng không?” Lát sau anh lại bổ sung: “Cậu có thể suy xét bỏ thêm cả tình cảm biến thái của Thái Bỉnh Khôn dành cho Thường Tương Tư vào trong phán đoán.”
*****
Thái Bỉnh Khôn nhìn khuôn mặt chứa đầy sự không cam lòng của anh Năm, giáng thêm một búa: “Nếu anh Năm không tin em thì có thể phái người ở Bình Thành tra xem có phải cảnh sát đã tìm tới cửa hay chưa.”
Anh Năm cầm điện thoại lên, còn chưa kịp gọi đi đã nhận được một cuộc gọi đến, sau khi nghe máy nói được mấy câu thì nổi giận đùng đùng cúp máy, nhìn Thái Bỉnh Khôn: “Tới rồi, bên văn phòng đã bị bao vây, ngoài cửa nhà cũng có người đứng canh.”
Thái Bỉnh Khôn lắc đầu: “Anh Năm, lúc nào rồi mà anh còn dám dùng cái điện thoại này, đợi bọn họ định vị ra ư?” Anh ta lấy một cái điện thoại từ trong ngực ra: “Hiện giờ bọn họ chưa tìm thấy anh, nhất định sẽ nghe lén 24 giờ số mà anh với mấy người quan trọng hay dùng.”
Sắc mặt anh Năm trắng bệch, trán túa mồ hôi: “Tiểu Thái, theo em ——”
Thái Bỉnh Khôn gọi điện thoại: “Em sẽ liên lạc với đại ca sắp xếp cho các anh đường rút lui.”
Anh Năm rất cảm kích nhìn Thái Bỉnh Khôn, đã có người nghe máy, Thái Bỉnh Khôn gọi một tiếng: “Anh ——”
Đại ca Thái gằn giọng nói với Thái Bỉnh Khôn: “Anh đã sớm nhắc nhở em không được xen vào việc người khác rồi cơ mà, em không nghe lời anh nói hả?”
“Anh, em đang ở chỗ anh Năm.
Bây giờ tình hình của anh ấy rất khó khăn, phải rời đi ngay lập tức.” Thái Bỉnh Khôn nhìn anh Năm.
“Hừ ——” Đại ca Thái hung dữ quát: “Chuẩn bị xong rồi, chính là con đường cũ đó, em biết địa chỉ và người liên lạc rồi đấy.
Anh cho nó hai mươi tiếng, quá hạn sẽ không chờ nữa.”
“Vâng ạ.” Thái Bỉnh Khôn phối hợp theo.
“Vậy còn em?” Đại ca Thái lại truy hỏi.
“Em không liên quan đến những việc này, không dính líu gì đến em đâu ạ.” Thái Bỉnh Khôn ra dấu im lặng với anh Năm.
Đại ca Thái cười lạnh, lâu sau mới tiếp lời: “Tốt nhất thì em nên đến, tình trạng của hai nhóc kia không tốt lắm đâu.”
“Làm sao vậy ạ?”
“Bác sĩ nói đã xảy ra phản ứng đào thải, có lẽ không đợi được 5-1.
Anh thì thấy bình thường, chủ yếu là em thôi.”
“Em sẽ suy nghĩ thêm ạ.” Thái Bỉnh Khôn cúp điện thoại rồi nói với anh Năm: “Em cho anh địa chỉ và số điện thoại, trong vòng hai mươi tiếng anh phải tới nơi, đại ca đã thu xếp xong rồi.”
“Em thì sao?” Anh Năm thấp thỏm bất an.
Thái Bỉnh Khôn cong môi: “Anh Năm, anh chạy như thế sẽ không thoát được đâu.
Em phải ở lại đánh lạc hướng bọn họ, còn cả một số thứ trong nhà cũng cần xử lý nữa.”
“Tiểu Thái, em ——” Anh Năm xúc động.
Thái Bỉnh Khôn cúi đầu, mở phần mềm định vị trong điện thoại ra, trên màn hình con dấu tượng trưng cho điện thoại của Thường Tương Tư đang di chuyển đến Văn Sơn, anh ta mỉm cười, giơ điện thoại ra cho anh Năm xem: “Anh Năm, bên cảnh sát đã tới Văn Sơn rồi.
Anh mau đi đi!”
Anh Năm biết rõ thủ đoạn của Thái Bỉnh Khôn, gã đứng dậy, sau khi nhận được địa chỉ và số điện thoại mà Thái Bỉnh Khôn gửi thì vội vàng chạy ra khỏi phòng, quên cả ăn cơm.
Thái Bỉnh Khôn thở dài, nhìn cảnh cây lay động ngoài cửa sổ, tìm tới số điện thoại của Bạch Văn Nguyên rồi gọi đi
Bạch Văn Nguyên nhìn điện thoại, nói với Tiền Vệ: “Thái Bỉnh Khôn gọi tới, cậu lập tức tra định vị ——”
Tiền Vệ gật đầu, Bạch Văn Nguyên nhấc máy, còn chưa kịp nói gì thì Thái Bỉnh Khôn đã lên tiếng trước: “Bạch Văn Nguyên, tôi rất thất vọng về anh.”
Ánh mắt Bạch Văn Nguyên tối sầm, đầu bên kia tiếp lời: “Xem ra, anh rất yên tâm khi Tương Tư ở trong tay tôi nhỉ.”
“Bác sĩ Thái nhắc nhở tôi đấy à?” Bạch Văn Nguyên khách khí nói.
Thái Bỉnh Khôn gật đầu: “Tôi không thể để anh quá yên tâm được, nếu không trò chơi này sẽ không vui! Có phải anh cho rằng tôi không biết anh đang đi bắt Ngô Kiến Quốc không?”
Bạch Văn Nguyên bấu chặt lấy ghế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Tôi biết anh đang bắt anh ấy.” Thái Bỉnh Khôn dịu dàng nhắc nhở: “Tôi vừa mới chỉ cho anh ấy đi về phía Tây Nam.
Anh xem, mình nên đi bắt anh ấy hay là chơi với tôi ——”
“Cậu ——” Bạch Văn Nguyên còn chưa dứt lời thì đã bị cúp máy, anh siết chặt tay, ghế da rách toạc để lộ mút xốp bên trong.
Hết chương 52.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...