“Chẳng lẽ cô ta không ra thì em vẫn cứ canh chừng bên ngoài này ư?” Bạch Văn Nguyên hừ một tiếng: “Ngốc ——”
“Hiện tại bọn em cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ biết làm như thế thôi ạ.” Thường Tương Tư nghiêng đầu: “Nếu cứ nghe theo chồng cô ta thì kiểu gì cũng sẽ rơi vào kịch bản anh ta gài sẵn, muốn giải quyết được vấn đề thì dĩ nhiên phải tìm đến ngọn nguồn khởi đầu.”
Bạch Văn Nguyên muốn nói lại thôi, lâu sau mới tiếp: “Hôm nay bọn em đừng canh nữa, anh đưa hai đứa về trước, đợi anh về tra thông tin của gia đình này rồi chúng mình bốc thuốc đúng bệnh, được không em?”
Ngô Hiểu Phỉ nói: “Dù sao hôm nay cũng tìm được đến nơi, coi như đạt được một nửa mục đích, chúng ta về đi thôi!”
Bạch Văn Nguyên hộ tống hai cô gái lên xe, trên đường vẫn không nhịn được trách: “Một người trưởng thành giải quyết vấn đề không chạm đến pháp luật thì đại đa số đều sẽ xử lý dựa trên sự cân bằng lợi ích và nhượng bộ.
Hôm nay các em tùy tiện giải quyết thế này cơ hội thành công sẽ rất thấp.”
“Chả nhẽ chân tướng không quan trọng ạ?” Thường Tương Tư khó hiểu: “Đạo đức đâu? Công bằng đâu?”
“Tương Tư à, vấn đề mà pháp luật không giải quyết được chính là trách nhiệm đạo đức, dù biết thế nhưng đúng là không thể chịu được những người vô lương tâm!” Ngô Hiểu Phỉ nói.
“Cậu không hiểu ý của Văn Nguyên rồi, anh ấy không nói thẳng, chứ thật ra ý của anh ấy là kiến nghị chúng ta đi lối tắt, trực tiếp đàm phán về cân bằng lợi ích và nhượng bộ bệnh nhân cũng như người nhà bệnh nhân.” Thường Tương Tư quá hiểu Văn Nguyên, nhìn thẳng anh: “Em nói có đúng không?”
“Tương Tư à, bất cứ việc gì đều có đương sự, nếu đương sự cho rằng sự cân bằng và nhượng bộ là đáng giá thì đó chính là công bằng.” Bạch Văn Nuyên phân tích: “Chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, tuy có sự phán đoán và đánh giá của bản thân, nhưng chúng ta không thể ra quyết định thay người khác được.
Chuyện này, mặt ngoài là nhằm vào Chung Sở, song thực tế hướng vào ai chúng ta đều không rõ, em phải giữ lý trí.”
“Đúng vậy.
Nhỡ đâu hướng vào thầy thì sao!” Ngô Hiểu Phỉ nói: “Dù tớ cảm thấy chúng mình làm không sai, nhưng Bạch Văn Nguyên nói cũng rất đúng! Lão Bạch, anh thử phân tích xem chúng em phải làm gì mới giúp được đàn anh ạ?”
“Dù làm gì thì chúng ta cũng phải tìm được nguyên nhân thực sự trước.” Ánh mắt Bạch Văn Nguyên tràn ngập vẻ nặng nề, anh không hy vọng đây là kết cục xấu nhất song dự cảm lại rất bất ổn.
“Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, em không tin là có kế hoạch từ trước.” Thường Tương Tư nói: “Sự việc tình cờ bị đổ thêm dầu vào lửa đến tình trạng này, đương sự chưa chuẩn bị tâm lý, chỉ có chúng ta là tan rã trước cả khi bọn họ kết thành một khối ——”
“Tương Tư, bọn họ là vợ chồng, trong sự việc lần này bọn họ có lợi ích chung.” Bạch Văn Nguyên giải thích: “Không có bất cứ liên quan gì đến đạo đức, công bằng, pháp luật, hay tình yêu cả!”
“Anh không tin nhân tính ư?”
“Anh tin nhân tính, khi mà thủ đoạn không còn hiệu quả với bất kỳ kẻ nào.” Bạch Văn Nguyên nói: “Các em không có thời gian để canh chừng mỗi ngày đâu, em còn đi học không? Còn đi làm không? Hiện giờ việc quan trọng nhất mà các em nên làm là học tập, tốt nghiệp và tìm việc ——”
“Có phải anh đã biết được chuyện gì rồi đúng không?” Thường Tương Tư nhạy bén phát hiện ra thái độ của Bạch Văn Nguyên đã khác trước, trong lời anh nói có sự thỏa hiệp đối với cuộc sống, đối với xã hội này.
“Anh vừa đi gặp chú Chung, cũng biết được một số chuyện.” Bạch Văn Nguyên hắng giọng: “Hiện tại không thể kể hết trong một chốc một lát được, trở về rồi chúng mình trao đổi.”
“Vậy ý của anh là sự việc này thật sự không đơn giản chỉ nhắm vào vấn đề chuyên môn của đàn anh đúng không ạ?”
“Đa số vấn đề đều có thể giải quyết bằng tiền, nếu đến tiền còn chẳng giải quyết được thì chứng tỏ có nguyên nhâu sâu xa.
Các em cứ chờ xem, sự việc này vẫn chưa xong đâu, không cẩn thận còn bị làm ầm ĩ hơn nữa cơ.”
Thường Tương Tư chống cằm nghiêm túc nhìn Bạch Văn Nguyên, tiếc là anh không nhìn cô mà chỉ vội vàng xuống tầng hầm tìm xe của mình.
Anh có chuyện giấu cô, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thường Tương Tư.
Lời của Bạch Văn Nguyên đã được chứng thực, sáng sớm hôm sau, chồng của bệnh nhân mời phóng viên đến phỏng vấn rồi chế tin thời sự châm biếm, sau đó tung lên mạng lan truyền, chẳng mấy chốc những từ khóa liên quan đến bệnh viện và đại học B được nhiều người tìm kiếm nhất.
Hơn nữa, sự việc bị lan truyền với tốc độ kinh khủng, biến tấu đến mức đương sự cũng phải kinh ngạc, bởi vì thông tin đã bị đồn đại thành có nữ bệnh nhân bị cắt sống tử cung ——
Đây không còn là cục diện mà hai người có thể xoay chuyển được, dư luận và ý kiến của dân chúng chiếm vị trí chủ đạo, bệnh viện và bác sĩ đứng ở mặt đối lập với dân chúng.
Dẫu Bạch Văn Nguyên có nhanh đến đâu, tìm hiểu rõ ràng mạng lưới quan hệ người mà thầy Chung cho thông tin thì cũng chẳng nhanh bằng tốc độ lan truyền trên internet, nhìn dư luận bàn tán sôi nổi, trong lòng anh chỉ có hai chữ, toi rồi.
Anh bận bịu xong việc, trưa đến cố gắng dành ra hai tiếng, sau khi hút hết một bao thuốc lá rồi mới bất đắc dĩ gọi cho mẹ mình.
“Con đã đặt chỗ ở nhà hàng Triều Châu mà mẹ thích rồi ạ, con qua đón mẹ luôn nhé, đã lâu chúng ta không ăn cùng nhau rồi nhỉ?” Bạch Văn Nguyên nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải nhận lời đấy.”
“Bố mẹ luôn mềm lòng trước con cái, sao mẹ có thể từ chối con chứ?” Giọng điệu của bà Bạch nghe vô cùng thân thiết: “Mẹ đợi con ở biệt thự cổ đấy.”
Bạch Văn Nguyên ném tàn thuốc đi rồi ra cửa, nắng ấm ngày xuân lại làm tim anh lạnh băng.
Đến biệt thự, anh xuống xe, đứng ngoài sân thở dài, cơn nghiện thuốc lá trỗi dậy, sờ khắp cả người mà chẳng tìm được hộp thuốc nào, thật bực bội.
“Con tới rồi à?” Bà Bạch từ trong biệt thư đi ra: “Đúng giờ đấy nhỉ.”
Bạch Văn Nguyên vội vàng mở cửa sau: “Mời mẹ ngồi ạ!”
Bà Bạch vòng qua rồi mở cửa ghế phụ: “Mẹ ngồi đây cũng được.”
Bạch Văn Nguyên đành đóng cửa sau lại, ngồi xuống ghế điều khiển, khởi động xe: “Nhà hàng này do Phương Tuấn giới thiệu với con, cậu ta đề cử nhiệt liệt lắm, còn đánh giá năm sao cơ.”
“Thế à? Từ nhỏ đến giờ thằng bé đó kén ăn lắm, lớn rồi mà vẫn vậy.
Được cái chỗ nào thằng bé ăn thấy ngon thì chúng ta cũng được hưởng thụ theo.”
“Dĩ nhiên rồi ạ.”
Bạch Văn Nguyên đã đặt phòng riêng và thực đơn trước, sau khi đến nơi thì cho mang thức ăn lên luôn, chưa tới mười lăm phút mà cả bàn đã đầy ắp món.
“Hôm nay phải để con chủ chi nên cũng tốn lắm nhỉ?” Bà Bạch cười nói: “Tiền lương của con có đủ dùng không?”
Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Vốn không đủ đâu ạ, mấy hôm trước con đánh bài với bọn Văn Uyên nên thắng được không ít.”
“Con làm anh mà chẳng ra sao.” Bà Bạch từ tốn dùng bữa, chẳng có gì phải vội.
Bạch Văn Nguyên ăn được lửng dạ, thấy mẹ vẫn bình thản thì sốt rột, vội nói: “Mẹ à, con là con trai mẹ đấy, mẹ định chơi con thật ư?”
Bà Bạch nhìn con trai mình, nuốt miếng trong miệng xuống rồi mới buông đũa, cầm khăn chấm miệng, nói: “Con yên tâm, việc này sẽ không ảnh hưởng đến con đâu.”
“Mẹ ——”
“Văn Nguyên, từ bé con đã không thân với mẹ.” Bà Bạch nói: “Đương nhiên một phần cũng do mẹ bận việc mà ném con với Thiến Thiến cho ông nội.
Chính vì điều này nên rất nhiều việc bố mẹ để con tự quyết định, cùng lắm thì đưa ra ý kiến cho con tham khảo, may mà con cũng có chí tiến thủ, đạt được ít thành tích.
Tuy nhiên con tuyệt đối đừng quên rằng thành tích của con có bao nhiêu là do bản thân nỗ lực đạt được, có bao nhiêu là do gia đình mà có!”
“Con hiểu!”
“Con không hiểu.” Mặt bà Bạch lạnh tanh: “Hai việc quan trọng nhất là sự nghiệp và hôn nhân con cũng muốn tự mình làm chủ.
Văn Nguyên, con đừng ích kỷ như thế, đã chiếm lợi ích từ gia đình mà không muốn trả giá, việc đầu tiên con cần làm là phải thống nhất tư tưởng, nếu không con sẽ vĩnh viễn mất phương hướng.Về công việc, con không nghe theo bố mẹ mà chọn làm cảnh sát, ông nội con cũng ủng hộ, thôi thì bỏ qua.
Nhưng vấn đề kết hôn thì con không thể tùy tiện được nữa ——”
“Mẹ về thành phố B mà con không quan tâm, lúc trả lời thì qua loa, còn lấy ông nội ra lấp liếm rằng ông nội cũng biết cô gái kia.
Ông nội có biết không? Ông nội mới chỉ nghe nói mà thôi, còn chưa từng gặp mặt lần nào.
Đây là con lừa mẹ.
Tiếp đó, mẹ muốn gặp con, con lấy cớ công việc bận rộn, thôi thì mẹ tự đi tìm con, được chưa?” Bà Bạch thong thả nói: “Lần trước mẹ đã nói rõ với con rồi, cô gái kia thực sự rất tốt, con không nên làm ảnh hưởng đến người ta, rất tiếc con lại không chịu nghe.”
“Mẹ, mẹ không thể làm như vậy.
Hiện giờ sự việc đã quá ầm ĩ, hơn nữa, mẹ làm ảnh hưởng không chỉ một mình cô ấy mà còn có thầy giáo và đàn anh ——”
“Ném lao thì phải theo lao thôi!” Từng lời của bà Bạch đều rất thấm thía: “Con chưa ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào, vả lại, mẹ chẳng làm gì, cho dù con có tra cũng không ra mẹ đâu.
Tình thế phát triển đến bây giờ con mới nhận ra thì đã chậm rồi.”
“Mẹ, mẹ không thể lừa dối con trai mình thế được.
Con biết là mẹ có biện pháp.”
Bà Bạch tựa lưng vào ghế, cả người thả lỏng, đây là dáng vẻ của sự tự tin: “Văn Nguyên, ban nãy mẹ đã nói rồi, con phải thống nhất tư tưởng, không thể vừa nhận lợi ích của gia đình vừa muốn tự do được.”
Bạch Văn Nguyên lại cầm đũa lên, gặp thức ăn cho bà Bạch rồi nói: “Nếu con cứ tiếp tục kiên trì thì sao ạ?”
“Vậy thì mẹ sẽ không nhúng tay làm gì nữa, nhìn xem rốt cuộc sự việc lần này phát triển tới trình độ nào!” Bà Bạch nói: “Chưa kể, mẹ thực sự không nhúng tay được, con trẻ hơn mẹ lại làm cảnh sát, chắc hẳn sẽ rõ hơn mẹ sức ảnh hưởng của internet.
Nhưng mà mẹ có thể đoán được rằng con và cô gái kia có lẽ phải sống nơi đất khách rất nhiều năm ——”
Dĩ nhiên Bạch Văn Nguyên biết Thường Tương Tư sẽ không có cơ hội ở lại bệnh viện, nếu xử lý không tốt còn đánh mất giấc mơ trở thành bác sĩ của cô, thậm chí thầy Chung và Chung Sở cũng bị ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp.
Dưới tình huống đó mà anh không buông tay, hai người cùng đồng cam cộng khổ vì thứ gọi là tình yêu, vậy thì thế gian này sẽ có thêm một đôi trẻ ai oán.
“Cuộc sống vợ chồng ở nơi xa lạ không dễ dàng chút nào.” Bà Bạch chia sẻ kinh nghiệm: “Lúc ấy mẹ còn trẻ, sau khi kết hôn với bố con xong cảm thấy chỉ cần có tình yêu thì ở riêng không sao cả.
Ông ấy đi xa nhậm chức, mẹ ở lại thành phố chăm sóc con, một hai năm chẳng gặp nhau được mấy lần, dần dà, vợ chồng trở nên xa lạ.
Có lẽ con không biết rằng bố con cũng có số đào hoa, đương nhiên chuyện này không liên quan đến bản tính mà do hoàn cảnh tạo thành.
Mẹ đã suy nghĩ rất lâu, con người phải lựa chọn giữa lấy hay bỏ, không thể tham làm mà chọn tất, đúng không?”
“Thế nên mẹ mới chịu điều tới điều đi theo bố nhiều năm như vậy ư?” Bạch Văn Nguyên cong khóe miệng.
“Mẹ hy sinh bản thân mình để bảo vệ một gia đình hoàn chỉnh.
Mẹ không dám nói mình đã làm tốt, những cũng không hề kém cạnh.” Bà Bạch nói: “Tình huống giữa con với cô gái kia còn khó khăn hơn bố mẹ rất nhiều.
Con định hy sinh bản thân hay là để cô gái kia hy sinh đây?”
“Mẹ, mẹ không chịu để con thuyết phục ư?”
Bà Bạch lắc đầu: “Hôm nay con có thể nghe mẹ nói nhiều thế này cũng là vì con còn chưa bắt đầu thuyết phục mẹ.
Trong chuyện này, cả mẹ và bố con đều không chấp nhận bất cứ ý kiến gì của con, nhớ kỹ, là bất cứ ——”
“Mẹ, vậy thì mong mẹ sắp xếp giúp con, con muốn gặp con gái đồng nghiệp mà mẹ kể.” Bạch Văn Nguyên nói.
Bà Bạch đáp: “Được.”
“Nếu thế ——”
“Sự việc đã xảy ra, muốn lắng xuống thì cần có thời gian, còn muốn khôi phục đến độ như chưa có gì xảy ra thì không thể mà chỉ có thể nghĩ cách đền bù.” Bà Bạch dặn: “Con đừng làm mẹ thất vọng.”
Bạch Văn Nguyên lạnh mặt nhìn mẹ mình, năm tháng đã mài giũa hết toàn bộ sự dịu dàng lương thiện của bà rồi.
Hết chương 47.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...