“Tùy cô!” Bạch Văn Nguyên xoay người đóng cửa, nhốt Thường Tương Tư ở ngoài, thế mà lại học được tính cứng đầu của anh.
Thường Tương Tư nhìn đơn ký nhận trống trơn, nén cơn giận, xem xung quanh chỉ thấy gần bậc cầu thang là có khoảng trống, cô lấy giấy trong cặp sách lót trên mặt đất, ngồi xuống, lại lấy một quyển sách ra nghiêm túc đọc.
Khí hậu mùa hè ở phương bắc khô ráo nóng bức, cầu thang trên tầng cao nhất giống như cái lồng hấp, Thường Tương Tư ngồi một lát đã ướt đẫm mồ hôi, cô thầm đếm trong lòng, kiên nhẫn chờ khoảng hai mươi phút, gõ cửa một lần nữa.
Người mở cửa vẫn là Bạch Văn Nguyên, Thường Tương Tư rũ mắt: “Chào anh, xin hỏi anh có thể ký nhận hóa đơn không ạ?”
“Chưa thể.” Giọng Bạch Văn Nguyên rất ác liệt: “Đợi thêm chút nữa đi!”
“Do điện thoại có vấn đề gì ư?” Thường Tương Tư nói: “Nếu chất lượng có vấn đề, anh có thể gọi điện thoại thông báo với chủ cửa hàng, hoặc đưa lại điện thoại cho tôi, tôi sẽ mang về đổi.”
“Tạm thời còn chưa phát hiện, nhưng không thể xác nhận.” Bạch Văn Nguyên cố ý nói: “Cô chờ một chút đi?”
“Anh có thể xác định chính xác xem tôi còn phải đợi bao lâu không?” Thường Tương Tư nói: “Hiện giờ đã tương đối muộn ——”
“Cửa hàng các cô phục vụ khách hàng như vậy ư?” Bạch Văn Nguyên cười: “Mua đồ đắt không thể kiểm tra cẩn thận sao? Cô cứ thúc giục thế này, nhỡ mua phải hàng lỗi thì xử lý thế nào?”
Thường Tương Tư biết hôm nay không thể không nhún nhường, lập tức nói: “Tôi xin lỗi, vậy anh cứ tiếp tục kiểm tra đi ạ! Tôi chờ ở đây, anh kiểm tra xong thì ra ký đơn cho tôi nhé.”
Bạch Văn Nguyên khép cửa vào nhà, Bạch Văn Uyên cười nói: “Anh à, sao anh phải bắt chẹt một cô gái giao hàng vậy? Điện thoại không có lỗi, sử dụng khá tốt mà ——”
“Buổi tối em muốn ăn gì?” Bạch Văn Nguyên không trả lời, lấy một cái điện thoại mới ra chơi trò chơi: “Kỳ nghỉ này em định ăn bám ở nhà anh đấy hả?”
“Anh gọi cơm hộp đi!” Bạch Văn Uyên nói: “Thiến Thiến vẫn đang làm bài tập trong phòng, tự mình không làm được lại chẳng cho em hướng dẫn, vừa nói là khóc nhè ——”
Bạch Thiến là em gái của Bạch Văn Nguyên, kém anh vài tuổi, xem như là cô gái duy nhất giữa một dàn anh em Bạch gia, được mọi người nuông chiều yêu thương, tính tình tất nhiên hơi nhõng nhẽo.
“Em tự gọi đi.” Dường như tâm trạng Bạch Văn Nguyên đang rất tốt: “Thích ăn cái gì thì gọi, hôm nay anh mời.”
Bạch Văn Uyên quay đầu nhìn Bạch Văn Nguyên: “Anh gặp chuyện gì tốt à?”
“Cuộc sống luôn tràn ngập niềm vui mà!” Bạch Văn Nguyên nói.
“Sáng sớm, Trương Vãn tới tìm anh đi dạo phố anh còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn? Tại sao chưa đến nửa ngày đã đổi sắc mặt rồi?” Bạch Văn Uyên tò mò: “Cô ta dùng cách gì để dỗ anh vậy?”
“Dỗ cái gì mà dỗ, một cô nhóc chẳng biết tí gì.” Bạch Văn Nguyên xem thời gian trên điện thoại: “Nếu không phải nể mặt anh cô ta thì còn lâu anh mới quan tâm.
Này, sao em còn chưa gọi cơm?”
“Có mới nới cũ, rõ ràng năm ngoái còn cảm thấy Trương Vãn hồn nhiên đáng yêu.” Bạch Văn Uyên nói: “Đúng là càng ngày càng không hiểu khẩu vị của anh!”
Bạch Văn Uyên gọi cơm hộp, xem sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng đen, hỏi: “Cô nàng bên ngoài đắc tội anh chuyện gì đấy?”
Bạch Văn Nguyên giương mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Bạch Văn Uyên: “Tò mò quá ha? Ngày mai rảnh cùng anh đến cơ quan lao động nghĩa vụ đi.”
Bạch Văn Uyên lập tức rụt đầu, không dám đáp lời.
Năm ngoái Bạch Văn Nguyên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, gia đình yêu cầu anh đi làm ở cơ quan, anh lại muốn du học nước ngoài, hai bên nổi lên tranh chấp, ai cũng không thể thuyết phục ai.
Bạch Văn Nguyên tức mình, hẹn các anh em đến Tây Bắc leo núi nguôi giận, kết quả trên đường gặp được người đẹp bèn bám đuôi theo người ta, còn diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân làm cả nhóm kinh ngạc.
Kết quả cuối cùng chính là người nhà cho rằng Bạch Văn Nguyên quá mức kiêu ngạo khó dỗ, cần để anh nếm mùi đau khổ, vì thế khoá toàn bộ thẻ tín dụng của anh, ném anh vào đơn vị nhỏ bên dưới đi thực tập.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là Bạch Văn Nguyên không phản đối, còn chủ động trao đổi với người nhà đổi cơ quan thành Cục Công An.
Cảnh sát mới nhậm chức, tiền lương rất thấp, làm việc khó khăn, mọi người đều cho rằng anh chỉ đang giận dỗi người nhà, không ngờ thiếu gia này lại yên ổn đi làm hơn nửa năm, làm một đám ăn chơi trác táng ngạc nhiên gần chết, lâu lâu sẽ chạy đến xem, giống như đang tham quan gấu trúc vậy.
Hôm nay, thiếu gia này lên cơn động kinh, chi hơn nửa năm tiền lương mua ba cái điện thoại về, nói là đổi máy mới cho ba anh em.
À, thuận tiện làm khó xử một cô gái giao hàng.
Thật là càng ngày càng có tương lai.
Cửa nhanh chóng được gõ vang, Bạch Văn Uyên muốn ra mở, động tác của Bạch Văn Nguyên còn nhanh hơn, đến lúc đi vào tay xách cơm hộp, có vẻ thất vọng.
Bạch Văn Nguyên chậm chạp trả tiền cơm, Bạch Văn Uyên biết điều vào phòng bếp cầm bát đũa ra, đứng dậy gọi Bạch Thiến đang tức giận nhốt mình trong phòng ra ăn cơm.
Bạch Văn Nguyên chẳng mấy hứng thú với đồ ăn trên bàn, về phòng thay quần áo, đi tất xỏ giày, cầm chìa khóa ra cửa.
“Anh, anh đi đâu đấy?” Bạch Văn Uyên hỏi dò.
“Em ở nhà trông Thiến Thiến đi, đừng quan tâm đến việc của anh.” Bạch Văn Nguyên xoay chìa khóa: “Anh ra ngoài xử lý chút việc.”
Bạch Văn Uyên vừa nhìn đã hiểu ngay, nói: “Anh, kể từ khi anh hái hoa dại xong, khẩu vị càng ngày càng kỳ lạ, bây giờ đã sa đọa đến độ muốn ăn em gái giao hàng rồi.
Anh muốn chơi, ít nhất phải tìm cái bàn, ăn uống tốt, cũng đừng kén chọn như vậy ——”
Bạch Văn Nguyên đóng sầm cửa, từ chối nghe những lời chế nhạo.
Thường Tương Tư nghe thấy tiếng đóng cửa, ngẩng đầu thấy Bạch Văn Nguyên đứng trên cao nhìn cô, cô khép cuốn sách lại, đứng lên, nhìn thẳng anh.
“Anh có thể ký nhận không?”
Bạch Văn Nguyên cười một tiếng, không đáp lời, huýt sáo đi xuống cầu thang.
Thường Tương Tư vội nhét sách vào cặp sách, cầm cặp sách chạy xuống theo, không còn tâm trạng cáu kỉnh, hô to: “Bạch Văn Nguyên, anh đừng chạy.”
Bạch Văn Nguyên ngược lại bị cô hô đến nổi tính trẻ con, bước nhanh xuống cầu thang, ra ngoài hiên, xoay người đứng sau cây cột.
Thường Tương Tư lao xuống tầng đuổi theo, thở hồng hộc, phía trước lại không thấy bóng người, bên trái bên phải cũng không có một bóng người, chậm rãi đi ra ngoài, vòng qua một vườn cây xanh nhìn xung quanh.
Bạch Văn Nguyên trông bộ dáng vừa vội vừa tức của cô, bật cười một tiếng, sau đó thu nét cười lại, nghiêm mặt đi ra khỏi cây cột, ra vẻ như không có việc gì đi qua Thường Tương Tư.
Thường Tương Tư cảm giác được bên cạnh có người, quay đầu xem, quả thực không thể dùng ngôn ngữ miêu tả tâm trạng bản thân lúc này, dừng lại nói: “Bạch Văn Nguyên, anh làm vậy là có ý gì?”
“Làm gì?” Bạch Văn Nguyên xoay người, nhìn hóa đơn cô càm trong tay, nhướng mày nói: “Cô muốn nói giống cô bây giờ ư? Một cô gái đuổi theo một người đàn ông ư?”
“Nếu anh ký tên, tôi sẽ không đi theo anh nữa.” Thường Tương Tư nói.
“Ồ.” Bạch Văn Nguyên đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng đi lên phía trước.
Thường Tương Tư suy nghĩ một lát, nhanh chóng đuổi kịp, nói: “Bạch Văn Nguyên, tôi phải làm thế nào thì anh mới có thể ký tên?”
Bạch Văn Nguyên rẽ vào con đường nhỏ, đi tới bãi đỗ xe, đứng trước đầu một chiếc xe cao lớn: “Cô có thể làm gì?”
“Anh cố ý làm tôi khó xử.” Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên, đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt không biết do mồ hôi hay bản thân đã có nước, con ngươi phản chiếu bóng dáng anh, không chớp lấy một cái.
Bạch Văn Nguyên cử động yết hầu: “Cô không biết động não hả?”
“Tôi sợ anh không ký, ông chủ cho rằng tôi không đưa đến, tôi sẽ không bồi thường nổi đâu.” Thường Tương Tư đã không còn tâm hoảng ý loạn như vừa rồi: “Tôi mời anh ăn nhé?”
Bạch Văn Nguyên im lặng mở cửa xe, ngồi lên vị trí điều khiển.
Thường Tương Tư lập tức dựa vào cửa kính nửa mở, thấp giọng cầu xin: “Bạch đại ca ——”
Tay Bạch Văn Nguyên đặt trên tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước.
“Tôi biết một quán rất ngon, tôi muốn dẫn anh tới nếm thử.
Đi thôi ——” Thường Tương Tư mềm giọng, cô nghĩ, Bạch Văn Nguyên đang giận dỗi, vì thế nói: “Khó lắm mới gặp được anh, tôi rất vui.
Vốn dĩ định chào hỏi một tiếng với anh, nhưng anh lại nói không quen tôi, tôi sợ ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của anh, cho nên ——”
Bạch Văn Nguyên đập tay lái, duỗi tay vặn chìa khóa xe khởi động máy, động cơ ầm ầm vang lên.
Thường Tương Tư nhìn sườn mặt thờ ơ của anh, cảm thấy mất mát, buông bàn tay đang bám trên cửa sổ, lùi về phía sau một bước.
Bạch Văn Nguyên liếc Thường Tương Tư một cái, nói: “Hình như cô bị mất trí nhớ nhỉ! Tôi còn nhớ rõ có người từng nói, tạm biệt, hơn nữa, không bao giờ gặp lại.
Trong cuộc đời em, giây phút bi thương nhất ——”
Thường Tương Tư chưa nghe xong đã xấu hổ đến mức muốn giấu mình đi, cúi đầu che giấu khuôn mặt ửng hồng.
Bạch Văn Nguyên cũng không bởi vậy mà bỏ qua cho cô, tiếp tục nói: “—— có được một người như anh đứng xem thật tốt!”
Thường Tương Tư nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Bạch Văn Nguyên, đôi mắt càng lấp lánh ánh nước, cô nói: “Bạch đại ca, nếu anh không muốn tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Tạm biệt ——”
Bạch Văn Nguyên nhìn cô, cảm thấy cô nhóc này thật lạ, những cái thông minh như lúc còn ở Thái Gia Câu chẳng thấy đâu, hay phải nói cô quá màng danh lợi, không cần người, cũng không cần lý?
Thường Tương Tư bị Bạch Văn Nguyên nhìn như vậy, đi cũng không được, không đi lại xấu hổ, đành nói: “Tôi đi đây!”
Bạch Văn Nguyên lạnh nhạt nói: “Lên xe đi!”
Thường Tương Tư kinh ngạc nhìn anh, anh lại quay đầu không muốn đối diện với ánh mắt trong sáng của cô: “Không muốn lên hả? Thời gian này tuyến xe buýt về bên kia đã hết chuyến rồi, cô chuẩn bị dùng chân đo đạc thành phố B ư?”
Thường Tương Tư vội chạy một vòng lớn sang bên kia xe, mở cửa sau ra.
Bạch Văn Nguyên thật sự bực mình: “Cô nghĩ tôi là tài xế của cô à?”
Thường Tương Tư xấu hổ cười, đóng cửa sau lại, mở cửa trước ra, thật cẩn thận ngồi vào.
“Đi đâu?”
Thường Tương Tư một bên kéo đai an toàn, một bên cười với anh: “Phố ẩm thực phía sau đại học B.”
Bạch Văn Nguyên lái xe, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, nhìn đèn đường dần sáng lên, bên trong xe tràn đầy hương vị tươi mát của thiếu nữ, đột nhiên cảm thấy đoạn đường này thật khó đi.
Thường Tương Tư chỉ cho Bạch Văn Nguyên dừng xe ở một cái hẻm nhỏ, sau khi xuống xe, cô dẫn Bạch Văn Nguyên đi vào một cái quán nhỏ.
Bạch Văn Nguyên quá cao, bước vào cửa hàng này thật sự gây chú ý, Thường Tương Tư nhanh chóng tìm cái bàn trống kéo anh qua.
Sau khi anh ngồi xuống, cô lại lập tức tìm giấy lau khô đũa và mặt bàn, gọi hai bát mỳ to với người phục vụ.
Bạch Văn Nguyên cầm đôi đũa đã được lau khô, đợi một lát, hai bát mỳ nước lớn được bưng lên, anh gắp một đũa mỳ, nói: “Thường Tương Tư, đi bao xa, cô dẫn tôi tới đây chỉ để ăn bát mỳ suông không có mùi vị gì này ư?”
Thường Tương Tư ôm bát, nói: “Thật sự rất ngon, anh thử xem!”
“Nếu đã mời, ít nhất cô phải gọi thêm vài miếng thịt bò chứ?”
Trong lòng Thường Tương Tư nhanh chóng tính toán, hôm qua vì gom đủ một ngàn tệ, cô đã cắt toàn bộ chi phí sinh hoạt tuần này, mời Bạch Văn Nguyên ăn mì đã là quá sức, nếu lại thêm thịt, có lẽ mấy ngày tiếp theo cô phải nhịn đói, vì thế nói: “Lần sau đi, lần sau tôi mờ anh ăn thịt, được không? Hiện tại tôi không có tiền.”
Cô cho rằng sẽ nghe được Bạch Văn Nguyên châm chọc mỉa mai, anh lại cúi đầu ăn, cô thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết ngay, Bạch Văn Nguyên còn xem như người tốt.
Hết chương 30.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...