Tay Thái Bỉnh Khôn mềm mại mà thon dài, lòng bàn tay trơn bóng, xúc cảm hoàn toàn khác với Bạch Văn Nguyên, Thường Tương Tư trở tay nắm tay anh ta, nhìn anh ta nén vui sướng, cuối cùng vẫn chậm rãi rút tay mình ra.
Bầu không khí giữa hai người hơi mờ ám, Thường Tương Tư nói: “Thái Bỉnh Khôn, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, có đôi khi còn không rõ lắm ——”
Hiện tại Thái Bỉnh Khôn không muốn đàm luận mấy vấn đề này với cô, anh ta không phải một người có nhiều kinh nghiệm, nhưng sau bao năm học tập, công tác và kinh nghiệm làm người nói cho anh ta biết rằng khi hai bên còn chưa có quá nhiều cảm tình, nếu xác nhận thường sẽ gặp kết quả phủ định.
Anh ta nhìn ra được giữa Thường Tương Tư và Bạch Văn Nguyên vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, mà Thường Tương Tư còn rơi vào trạng thái rối loạn, với tính cách của cô, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thán chân trong chân ngoài, vì thế, nếu bày tỏ tất cả vào lúc này, anh ta vĩnh viễn không đạt được mục đích của mình.
Thái Bỉnh Khôn duỗi tay quay cửa kính xe xuống, để gió thổi vào, nói: “Vừa mới uống rượu xong nên hơi nóng, thế này có đỡ hơn chút nào không?”
Đối mặt với thái độ né tránh của Thái Bỉnh Khôn, Thường Tương Tư nhịn một lát, không tiếp tục nói gì nữa.
Thường Tương Tư trở về ký túc xá, uống vào một ít rượu mà cả người như đang bay trên không trung, song lại không đạt được trạng thái say.
Cô dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ, nửa nằm trên giường nghỉ ngơi, hưởng thụ thời gian thư giãn ít ỏi, chuông điện thoại vang lên.
Thường Tương Tư nhìn liếc qua, đó là Bạch Văn Nguyên gọi, kể từ ngày nhận được điện thoại anh đưa tới, tối nào anh cũng gọi không ngừng, nhưng Thường Tương Tư chẳng nghe máy.
Một lát sau, chuông báo tin nhắn vang lên.
Thường Tương Tư không nghe máy, song lại đọc tin nhắn.
“Hôm qua anh thức suốt đêm, buổi sáng ngủ bù, hai giờ chiều lại đi làm, đến giờ anh còn chưa ăn cơm tối.”
Thường Tương Tư cười.
“Gần đây Văn Uyên khá rảnh rỗi, anh bảo cậu ấy tới Bình Thành, cậu ấy đã đồng ý.
Nếu cậu ấy đến thì có lẽ anh sẽ bớt việc đi.”
“Gần đây trị an không tốt, em phải cảnh giác, nếu phát hiện có điều gì không ổn nhớ lập tức báo cảnh sát hoặc liên hệ cho anh.”
Nội dung tin nhắn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, Thường Tương Tư ném điện thoại đi, đương nửa tỉnh nửa mơ lại bị tiếng chuông báo tin nhắn đánh thức.
“Tương Tư, anh hối hận vì đã bị em dụ dỗ.
Sau khi nếm mùi thịt lại phải ăn chay, anh không nhịn nổi, cứ thế lãng phí 5 năm, ngay cả nằm mơ cũng muốn làm em ——”
Thường Tương Tư đáp lại một chữ “Cút”.
Bạch Văn Nguyên nhắn lại: “Việc ên Cao Xu sắp ổn thoả rồi, em chờ anh.”
Thường Tương Tư đáp lại: “Cho anh vào sổ đen đấy”.
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn xử lý thủ tục nhậm chức, viện trưởng bệnh viện huyện Bắc Bộ tự mình giới thiệu bệnh viện cho hai người, nghe nói Thường Tương Tư chính là người Bắc Bộ đi ra nơi khác học, viện trưởng lại càng vui vẻ.
Tới nay, huyện Bắc Bộ nghèo không chỉ vì kinh tế kém phát triển mà còn liên quan đến các ngành sản xuất, tất cả đều được hình dung bằng hai chữ ảm đạm.
Trong mắt người dân bệnh viện huyện đã là đơn vị tốt nhất, nhưng viện trưởng cho rằng hiện nay bệnh viện không được chính phủ giúp đỡ, không có nhân tài kỹ thuật tốt, không có năng lực điều trị các bệnh nặng, ngay cả phẫu thuật đơn giản cũng chẳng thể xử lý.
Nếu bệnh nhân mắc bệnh nặng thì chỉ đành đến Bình Thành chạy chữa, bệnh nhân khổ ở, người nhà bệnh nhân cũng khổ sở.
Mấy năm gần đây vì xây thêm đường cao tốc, sức lao động ở Bắc Bộ tốt lên, sản phẩm nông sản có thể vận chuyển ra ngoài bán, tình trạng kinh tế chuyển biến tốt đẹp, chính phủ cũng cung cấp ít tiền cho bệnh viện.
Bệnh viện dùng số tiền này, xây sửa thêm, mua về một số thiết bị y tế tân tiến, nhưng tố chất của nhân viên không thể giải quyết trong thời gian ngắn, thế nên viện trưởng lợi dụng quan hệ của mình xin giúp đỡ, mong các bác sĩ của các bệnh viện lớn ủng hộ, nâng cao trình độ chuyên môn cho bệnh viện nhỏ này.
Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn là nhóm đầu tiên tới, khiến mọi người tràn ngập chờ mong.
Để biểu đạt sự hoan nghênh, viện trưởng mời hai người cùng với một số nhân tố nòng cốt của bệnh viện đến nhà ở huyện của ông ấy, ông ấy tự mình vào bếp nấu hai bàn đồ ăn.
Thái Bỉnh Khôn không thể để Thường Tương Tư uống rượu, vì thế bản thân xách theo bình rượu kính mỗi bàn ba vòng, kính xong ba vòng, anh ta cũng say khướt.
Thường Tương Tư thấy mặt anh ta mặt đỏ rần, đôi mắt ẩm ướt, ngồi bên người cũng không nói linh tinh, không lộn xộn, bộ dáng rất ngoan ngoãn, cô đứng dậy múc canh nóng cho anh ta, rồi lại người phục vụ mang trà nóng lên.
Thái Bỉnh Khôn cười với cô, chậm rãi uống trà, trao đổi với viện trưởng về một số thiết bị khám chữa bệnh mới nhất.
Cơm nước xong, viện trưởng còn chuẩn bị chương trình sau đó, Thường Tương Tư thấy Thái Bỉnh Khôn đã không trụ được, lấy cớ bản thân mới ra viện, thật sự không thể ở lâu rồi đỡ anh ta về.
Huyện không lớn, hai người không gọi taxi xe mà dựa vào trí nhớ đi về bệnh viện, thuận tiện làm quen chốn cũ xa lạ này.
Gió xuân phả vào mặt, vừa dịu vừa ấm, đi trong chốc lát, Thái Bỉnh Khôn tỉnh hơn rất nhiều.
“Cậu đừng uống quá nhiều, người bên này có tửu lượng lớn lắm.” Thường Tương Tư mua một chai nước đưa cho Thái Bỉnh Khôn: “Biết cậu có thể uống, sau này sẽ còn tìm đến cậu nhiều lần, cậu không thể thoái thác thì phải làm sao.”
“Tôi cũng có thể uống.” Thái Bỉnh Khôn mở nắp chai, một ngụm uống hết non nửa chai nước, trên mặt còn mang vẻ đắc ý, trông vô cùng trẻ con.
Hai người đi qua khu phố mới, vào đến khu phố cũ, ngõ phố chật hẹp, nhà cửa cổ xưa.
“Chúng ta đi xem trường của em đi!” Thái Bỉnh Khôn rất hứng thú.
Thường Tương Tư liếc anh ta một cái, dẫn anh ta đến một con phố khác, cuối phố là một loạt hàng rào sắt, biển trường trung học số 1 Bắc Bộ thật sự rất to.
Học sinh đã khai giảng đi học, bảo vệ cổng không cho hai người đi vào, đành phải dạo bên ngoài một lát.
“Đối diện cổng này có một toà nhà ba tầng cũ, gọi là nhà Trạng Nguyên.” Thường Tương Tư giới thiệu cho anh ta: “Có lịch sử gần hai trăm năm, kết cấu thuần gỗ, sàn nhà cũng làm từ gỗ cũ.
Vốn được Trạng Nguyên cuối cùng của huyện sau khi đỗ khoa cử về quyên tiền tu sửa.
Nhà trường tin là có thiêng, thống nhất cho học sinh lớp 12 học trong toà nhà này ——”
“Thật là đẹp!” Thái Bỉnh Khôn nhìn vòm mái cong: “Trường chúng tôi không có toà nhà thế này.”
“Tùy nơi mà ——” Thường Tương Tư cười xoay người: “Đi thôi, chúng ta từ con phố quay lại đi không xa chính là nhà ga cũ ——”
“Mỗi lần em về nhà đều đi nhà ga này ư?”
“Tôi không ngồi tàu về nhà.” Thường Tương Tư nói: “Ngồi tàu tốn tiền, tôi hay đi dọc theo sông, cứ đi thẳng khoảng một tiếng rưỡi là đến.
Lúc đi đường, tôi sẽ thuận tiện suy nghĩ những vấn đề chưa giải quyết được, rất nhanh.
Bây giờ tôi ít khi ốm bệnh có lẽ là vì khi còn nhỏ đã rèn luyện thân thể ——”
“Quán mỳ thịt bò này vẫn còn kìa!” Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn biển hiệu màu xanh bên đường: “Quán này rất ngon, bán cả thịt bò khô nhưng chỉ làm buổi sáng thôi, nếu cậu rảnh có thể tới thử xem.”
“Được.”
“Hiệu sách cũng vẫn ở đây.” Thường Tương Tư khẽ bật cười lên.
“Làm sao vậy?” Thái Bỉnh Khôn khó hiểu.
“À, hiệu sách này có cho thuê sách, trước đây tôi với mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá thích nhất tới đây thuê.
Mỗi đứa bỏ ra một ít thuê ngôn tình về rồi cho nhau mượn đọc cùng.
Khách hàng chủ yếu là nữ sinh trường tôi, nhiều lúc đọc đến không muốn đi học.” Thường Tương Tư cười: “Phụ huynh và giáo viên đến tìm chủ hiệu sách vài lần, muốn ông ấy đừng làm cái này ảnh hưởng học sinh học tập ——”
“Hay không?” Rõ ràng Thái Bỉnh Khôn chưa từng đọc.
“Hay.” Thường Tương Tư nói: “Rất nhiều kinh nghiệm yêu đương đều học trong chính những cuốn sách này.
Ừm, cũng có người bởi vậy mà hướng tới tình yêu, không chịu học hành mà bỏ nhà đi theo tình yêu ——”
“Vậy em đọc có nhiều không?”
“Thỉnh thoảng đọc một hai cuốn, sau này không đọc nữa.” Thường Tương Tư lắc đầu: “Tôi cảm thấy không thực tế, không có gì học hỏi.”
“Thật ra những việc này không có nhiều để kể.” Thường Tương Tư nói: “Tôi dẫn cậu đi xem giáo đường nhé, trong ngõ nhỏ bên này có một cái giáo đường nhỏ còn lại từ trước giải phóng, không lớn, nhưng bên trong có kính khắc họa tiết rất đẹp.
Bà cụ trông cửa rất tốt, trước đây tôi đến đây chơi, bà luôn cho tôi vào đi dạo ——”
Thái Bỉnh Khôn theo Thường Tương Tư đi sâu vào trong ngõ, đi được một lát là đến ngõ cụt, biển thi công màu xanh vây chắn hơn nửa con ngõ.
“Ôi ——” Thường Tương Tư tiếc nuối: “Sao lại bị phá đi rồi?”
“Có lẽ được đang trùng tu lại thôi.” Thái Bỉnh Khôn chỉ vào thông báo thi công: “Trên này viết, giáo đường đang xây dựng ——”
Thường Tương Tư gật đầu, đút tay vào trong túi: “Hơi tiếc một chút, tôi cảm thấy đây là nơi đáng chiêm ngưỡng nhất ở huyện, hy vọng những tấm kính sẽ được bảo tồn.”
Ra đến đầu ngõ, cô dẫn Thái Bỉnh Khôn tới bệnh viện: “Nơi đáng đi khác có lẽ là chùa Quan Âm cách đây khoảng mười cây số ——”
Thường Tương Tư dẫn Thái Bỉnh Khôn đi, vừa đi vừa kể lại cuộc sống trước đây, lúc này mới phát hiện thật ra cô chưa từng quên thứ gì.
“Tôi xem những nơi trước đây em từng đi qua, cảm giác thật gần bên em, cơ bản có thể miêu tả ra bộ dáng em lúc ấy thế nào.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Ừm, khá giống với trong tưởng tượng của tôi.
Không, thậm chí còn đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Thường Tương Tư liếc Thái Bỉnh Khôn một cái: “Tuổi trẻ của tôi cũng không đáng giá để tưởng tượng đâu.”
Thái Bỉnh Khôn không nói tiếp, chỉ nhìn Thường Tương Tư với ánh mắt dịu dàng mà dung túng.
Thường Tương Tư né tránh ánh mắt của Thái Bỉnh Khôn, tiếp tục giới thiệu cửa hàng xung quanh, giọng càng ngày càng nhỏ, đi càng ngày càng chậm, Thái Bỉnh Khôn nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô chậm rãi nói: “Bỉnh Khôn, cậu đã biết nhiều thứ về tôi như vậy rồi mà tôi hoàn toàn chẳng biết gì về cậu cả.”
Thái Bỉnh Khôn thản nhiên nhìn Thường Tương Tư, đứng trong thành phố cổ xưa, dòng người qua lại xung quanh đều trở thành bối cảnh.
Anh ta nghe thấy cô nói: “Bỉnh Khôn, cậu có thể kể tôi nghe về cậu lúc nhỏ không? Tôi cũng rất muốn nghe một chút.”
Hết chương 24.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...