“Sao anh có thể thiếu đứng đắn như vậy?” Thường Tương Tư đỏ mặt.
“Đàn ông ấy mà ——” Bạch Văn Nguyên đánh giá Thường Tương Tư từ trên xuống dưới: “Đàn ông đứng đắn em sẽ không yêu đâu!”
Thường Tương Tư phồng hai má lên, rất muốn mắng chửi người, đáng tiếc giờ phút này cô không đủ can đảm, cô nói: “Liệu anh Phi còn giúp chúng ta không?”
Bạch Văn Nguyên đã nhìn thấu anh Phi: “Anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ giúp!”
Thường Tương Tư lo lắng sốt ruột, mày nhíu chặt.
Trên đầu anh Phi quấn băng gạc, mang mỳ đến cho hai người, Bạch Văn Nguyên một bên ăn mỳ một bên nói còn muốn đi Thái Gia Câu, anh Phi kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
“Không được, không được, không được!” Anh Phi liên tục nói không được, gân xanh trên cổ nổi lên.
“Sao lại không được?” Bạch Văn Nguyên hỏi.
“Không được!” Anh Phi kiên quyết nói: “Vừa rồi bố con bé đã gọi cho anh, trong điện thoại cầu xin anh nhất định phải đưa con bé trở về.
Giao một cô gái vào tay anh, anh không thể bỏ mặc được!”
“Anh hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn về không.
Anh hỏi xem!”
“Em không muốn trở về.” Không đợi anh Phi hỏi, Thường Tương Tư lập tức nói.
“Em có muốn hay không cũng vô dụng, em phải nghe lời bố em!”
“Em đã 18 tuổi, đã trưởng thành, em có thể tự làm chủ rồi!” Thường Tương Tư nói: “Em là con gái, nhưng em cũng là người, em có suy nghĩ của chính mình.”
Bạch Văn Nguyên nói với anh Phi: “Anh xem đi, không phải tôi không muốn mà là cô ấy quá cứng đầu!”
Anh Phi nhìn chằm chằm Bạch Văn Nguyên: “Cậu đừng có ồn ào!”
“Tôi ồn ào cái gì?” Bạch Văn Nguyên còn trẻ, không chịu nổi chất vấn.
“Việc này không liên quan gì đến cậu, cậu không thể làm bậy!” Anh Phi nói: “Nơi này không giống thành phố lớn, cậu đừng kiên quyết phải vậy!”
“Có cứu được người hay không chúng ta chưa thể nói trước, nhưng gặp người thì hoàn toàn có thể!” Bạch Văn Nguyên uy hiếp: “Nếu anh không hỗ trợ, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách, đến lúc đó ——”
Bạch Văn Nguyên là người ương ngạnh, anh Phi không có cách nào thuyết phục, quay sang nhìn Thường Tương Tư, anh Phi cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã mắc nợ hai tổ tông này.
Anh Phi nghiến răng nghiến lợi: “Thường Tương Tư, em nói xem em muốn mang cô em đi hay chỉ cần gặp bà ấy là được.”
“Có gì khác nhau ạ?” Thường Tương Tư biết đã tới lúc anh Phi hạ quyết tâm.
“Nếu em chỉ muốn đi gặp cô, anh đánh cược nửa cái mạng còn có thể hoàn thành giúp em.
Nếu em muốn mang cô em đi, anh nói cho em biết rằng có đánh cược cả mạng cũng không thể!” Anh Phi vô cùng nghiêm túc nói: “Người mua cô em chính là Thái Lão Căn, ông ấy đứng trong hàng bô lão, trước đây gia đình chỉ lo lấy vợ cho con trai cả, không quan tâm đến ông ấy nên trước đây ông ấy chưa từng kết hôn.
Anh trai chị dâu ông ấy ra ngoài làm công, gặp tai nạn xe cộ rồi chết, để lại hai đứa con trai là Đại Thái Đầu và Tiểu Thái Đầu, ông ấy đành nuôi dưỡng hai tên này.
Đại Thái Đầu từ nhỏ không bố không mẹ, vô cùng hung ác, mười sáu mười bảy tuổi đã chạy ra ngoài làm công, không biết làm thế nào kiếm được chút tiền, mang theo mấy tên anh em cầm gậy ra ngoài đi lại, hiện tại mới 4 – 5 năm mà cả thôn phải gọi tên đó là đại ca.
Tên đó thấy chú mình sắp 50 mà chưa kết hôn, trăn trở nhiều năm tìm vợ cho chú, song một người vừa già vừa có bệnh như thế căn bản không ai thèm lấy, do đó nghĩ đến việc mua vợ.”
“Đại Thái Đầu vừa hung dữ lại ác độc, ra ngoài cũng không làm việc đứng đắn, lúc uống rượu còn khoác lác rằng trên tay từng dính máu.
Thường Tương Tư, em đừng nói với anh em không sợ, đây chẳng phải vấn đề sợ hay không sợ, em dựa vào đâu mà mang cô em đi được?” Anh Phi thẳng thắn: “Hai lần trước anh nể tình em là một cô bé, không nỡ nói trắng ra, nhưng rõ ràng em nghe không lọt tai.
Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em định mang một bà bầu sắp đẻ đi như thế nào?”
Đi như thế nào? Đây là một vấn đề rất thực tế, Thường Tương Tư nghĩa khí chạy ra khỏi nhà, coi như thuận lợi đến Thái Gia Câu, còn vô cùng may mắn có Bạch Văn Nguyên theo sau, song thật ra cô chỉ có hai bàn tay trắng.
“Em không đi được, ai cũng không đi được, em còn có thể tự đẩy bản thân vào, em có tin không?” Anh Phi nhìn Thường Tương Tư: “Hôm nay chúng ta đi xem địa hình ở đấy, em nói em không sợ.
Được, vậy chúng ta phải thảo luận một vấn đề, em nói cho anh nghe xem em định mang cô em ra khỏi cửa nhà ông Thái kiểu gì?”
Khó nhất chính là nhận ra bản thân bất lực ra sao, giờ phút này Thường Tương Tư đã rõ.
“Muốn cứu người, nói vậy ai chẳng nói được!” Anh Phi ngồi xuống đất: “Em cho rằng anh ngây người ở đây không khó chịu ư? Anh khó chịu gần chết ấy, nhưng vậy thì sao? Đồn công an của anh chỉ có mấy người quản lý cả một huyện, chia đầu người ra thì một mình anh phải quản lý hơn một nghìn người.
Em nghĩ anh là Thiên Thủ Quan Âm hay là Tôn Ngộ Không? Anh chỉ có hai tay hai chân, cho dù em xé anh thành hai nửa thì anh cũng không có bản lĩnh bay lên trời.
Anh thấy em là một cô gái nhỏ lặn lội đường xa đi tìm người thân cũng không dễ dàng, cái gì giúp được anh sẽ giúp, nhưng em không thể ăn vạ anh!”
Môi Thường Tương Tư run run, nói không thành lời.
“Những cái khác không nhắc, chỉ mỗi việc thu xếp chỗ ở cho hai đứa thôi anh cũng phải chịu trách nhiệm nguy hiểm.” Anh Phi nói liên tục không ngừng: “Nào có nhà ai là không quen biết đâu? Người ta hỏi anh ai ở đây, anh còn có thể không nói ư? Anh vừa nói ra ngoài còn có ai không rõ? Bố em tới đây ồn ào thế nào em biết không? Hiện tại chẳng ai không biết có một nhà họ Thường, dùng em gái đổi lấy vợ về? Mang một cô gái đương thì thiếu nữ tới đổi một người phụ nữ trung niên ——”
Bạch Văn Nguyên hắng hắng giọng, chớp mắt với anh Phi, hai người đàn ông vừa rồi đã thành lập tình hữu nghị.
“Cậu đừng chớp mắt với anh, đừng chê anh nói chuyện khó nghe.” Anh Phi nói: “Anh đã nhìn ra cô nhóc này rất ngang ngạnh, vô cùng cứng đầu, nếu không nói cho tỉnh thì con bé sẽ không hết hy vọng đâu.”
“Ngày hôm đó anh đi tìm chú Lão Thái Căn trao đổi chuyện này, bảo rằng Thường gia nguyện ý trả nhiều tiền để đổi người về, chú Lão Thái Căn vốn đã đồng ý.
Chính Đại Thái Đầu nghe thấy có người tới đòi vợ, đuổi theo cướp về, sau khi về còn mắng chửi anh, bảo anh tiếp tay cho người ngoài.
Tên đó bảo vấn đề không nằm ở tiền, nếu cần tiền thì kiếm lúc nào chả được, cái tên đó cần là người.
Tên đó tiêu tiền để mua vợ cho chú, trả tiền vô ích, trả người mới hữu dụng.
Tên đó mua một người phụ nữ, người ấy không thể đi đâu, muốn mang người đi thì phải đổi.
Nếu không thuận theo, đừng hòng bước ra khỏi Thái Gia Câu dù chỉ một bước.” Anh Phi nhìn Thường Tương Tư: “Em đừng cảm thấy tên đó nói chuyện không có lý lẽ, những lời này đại đa số người ở Thái Gia Câu đều chấp thuận.”
“Đại Thái Đầu nói chuyện giữ lời, từ nhỏ có khốn nạn thì cũng biết mang thù tất báo, trước đây có người thấy nhà bọn họ chỉ có già trẻ nên chiếm đoạt của cải.
Lúc ấy Đại Thái Đầu không nói gì, chờ đến khi ra ngoài kiếm tiền còn dẫn theo con trai những người đó đi, ở bên ngoài tên đó dạy dỗ những người kia thế nào anh không biết, nhưng khi trở về ăn Tết, bố mẹ họ phải ngoan ngoãn nịnh nọt.
Một người chỉ hiếu thuận với chú của mình, em định đấu với tên đó thế nào? Em có khốn nạn như tên đó không? Em có mặt dày được như tên đó không? Em có thể coi người như đồ vật giống nó không?”
Tim Thường Tương Tư như muốn nổ tung, thở thôi cũng khó khăn, hiện thực cuộc sống khiến một cô học trò mới bước vào đời như cô phải tỉnh ngộ.
“Anh để cô ấy bình tĩnh lại đi, hiện tại cô ấy vẫn chưa tiếp thu được hết những chuyện đó đâu.” Bạch Văn Nguyên thấy Thường Tương Tư căng thẳng: “Cho cô ấy thêm thời gian đi.”
“Còn cậu nữa đấy, Bạch Văn Nguyên.” Anh Phi dời mục tiêu: “Anh cũng không biết cậu có quan hệ gì với Thường Tương Tư mà lại tới đây.
Rốt cuộc cậu tới để hỗ trợ, hay để đổ thêm dầu vào lửa? Cậu không khuyên nhủ người ta thì thôi lại còn xúi giục linh tinh! Cậu cho rằng đây là trò chơi sao?”
Bạch Văn Nguyên buông tay: “Tôi đến để hỗ trợ mà.”
“Cậu đến cản trở chứ giúp cái gì?” Anh Phi nói: “Đừng gây thêm phiền phức nữa!”
Thường Tương Tư nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng hiện lên trong đầu cô, cô nói: “Em muốn đi gặp cô em.”
Cô nghĩ, gặp được người rồi sẽ có biện pháp thôi.
Thường Tương Tư thỏa hiệp, anh Phi dịu giọng nói: “Được rồi, vậy em ở lại sở nghỉ ngơi đi.
Sáng sớm mai, Bạch Văn Nguyên sẽ cùng anh đi một chuyến.”
“Để làm gì ạ?”
“Anh chỉ có thể mặt dày đi tìm ông nội, nhờ ông nội ra mặt nói chuyện với chú Lão Thái Căn.
Chú Lão Thái Căn là người dễ nói chuyện, chủ yếu là Đại Thái Đầu quá âm hiểm ——” Anh Phi đứng dậy, tác động vào vết thương trên đầu, hít sâu một hơi: “Các em không may, đúng lúc tên đó về thăm chú, nếu tên đó không ở đây có khi còn thực hiện được.
Bây giờ phải xem tên đó có nể mặt ông không, nếu tên đó đồng ý, anh sẽ mang người ra cho em gặp.
Nếu không đồng ý thì phải nghĩ cách khác thôi!”
Thường Tương Tư còn muốn nói gì đó, Bạch Văn Nguyên cướp lời: “Được rồi, ngày mai tôi theo anh đi một chuyến.”
Anh Phi hùng hổ rời đi, Thường Tương Tư nói: “Cơm nước xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Cô nhóc này khôi phục vẻ bình tĩnh nhanh thật, Bạch Văn Nguyên kinh ngạc.
“Chúng ta đi xem nhà ga, cột mốc gì đó.” Thường Tương Tư nói: “Quen đường rồi thì nhỡ xảy ra chuyện gì ít nhất chúng ta còn biết nên chạy hướng nào, anh nói xem có đúng không?”
“Trong lòng em còn có chủ ý khác phải không?” Bạch Văn Nguyên nhìn sắc mặt cô, biết cô nhóc này ngoài miệng khuất phục, trong lòng còn đang suy tính việc khác.
Thường Tương Tư không trả lời, đứng dậy bê hai bát mỳ đã ăn xong vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ.
Đồn công an là một toà nhà hai tầng nằm cuối phố, đi ra ngoài mấy chục mét là một con phố cũ, hai bên đường lác đác quán xá.
Hai người đi từ đầu đến cuối phố chỉ tốn mười phút, một cái trạm y tế, một cái đồn công an, một ngân hàng nông thôn, mấy chục cửa hàng tạp hoá, vừa nhìn đã thuộc.
Tuyến xe từ huyện lên thị trấn mỗi ngày chỉ có một chuyến, xuất phát vào 8 giờ sáng, quá thời gian sẽ không chờ.
Thường Tương Tư còn chưa từ bỏ ý định, đến hỏi điểm bán vé xe xem nơi này có xe cho thuê không, đáng tiếc họ mang giọng địa phương, nói chuyện với nhau vài câu cũng không nghe rõ người ta nói gì.
Ở một nơi lạ lẫm, trong lòng bề bộn nặng trĩu rất dễ khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư chạy ngược chạy xuôi như không biết mệt, trong ánh mắt cô phát ra ánh sáng có thể thiêu đốt người khác, anh nghĩ, trong xương cốt cô nhóc này có một ngọn lửa đang cháy hừng hực!
Hết chương 16.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...