Nếu Như Anh Muốn

Lại một cơn mưa lớn đổ xuống, cành cây rung chuyển theo chiều gió thổi mạnh, tiếng gió va đập vài cánh cửa sổ, rèm ngủ cũng vậy mà bay toán loạn. Dung Ân nghe thấy tiếng chớp giật mình rúc một góc bịt lỗ tai lại. Người làm vì cơn mưa đến bất chợt mải đi đóng hết các cửa lại vội vàng mỗi người mỗi việc chả để tâm đến cô nữa. Hà Trang biết được tin Mạc Thần đưa Dung Ân về Biệt thự Lã thị tức điên lên hóa ra anh ấy dẫn cô đi theo để che dấu người ngoài thôi. Cô còn tưởng Mại Thần mua nhà của gia đình họ để phá cơ.

Hà Trang chả thèm quan tâm người dính mưa cứ thế xuống xe lao thẳng vào trong nhà. Hà Trang đảo mắt từng chỗ một, ánh mắt độc ác nhìn từng nơi để tìm được Dung Ân. Người làm thấy cô thì hốt hoảng.


- Cô Trang!

- Cô ta đâu?

Hà Trang cắn môi hét toáng lên, ngoài trời vẫn tiếng mưa xả xối và tiếng sấm chớp. Hà Trang chạy nhanh lên phòng cô muốn nhanh chóng tìm được cô ta để xả cơn tức giận, vừa đi vừa hét.


- Dung Ân ra đây ngay! Ra đây! Cô nghĩ cô giả vờ được chắc,loại con gái dơ bẩn như cô không xứng ở cạnh anh Mạc Thần. Dung Ân đây là nhà mày nhưng người đứng tên là Mạc Thần cô muốn lấy lại nhà hơi khó đó!

Hà Trang mở từng phòng một không thấy cô đâu, tiếng bước chân của cô ngày một vội vã. Hà Trang đi vào phòng ngủ của cô từ từ quan sát cơ mặt dãn ra khi bắt thấy Dung Ân đang nép người vào một góc thấy cô đang run sợ ôm lấy người. Hà Trang bật cười mỉa mai.Dung Ân, mày đang làm gì ở đó vậy?Hà Trang từ từ tiến lại tiếng cao gót nện xuống nền nhà nghe chói tai khó chịu vô cùng. Dung Ân ngày một rúc sau vào trong góc, thút thít né tránh bóng dáng to lớn đang đè lên chỗ cô.Mày đáng lắm! Mày ngước cái bản mặt đó lên cho tao, đồ đen đủi!Dung Ân ngỡ ngàng vì những lời cô gái trước mặt này nói, cô ghét cô ta nên cứ thấy cái gì là ném loạn xạ đến chỗ Hà Trang đứng. Ánh mắt bướng bỉnh hoa chút sợ hãi nhìn Trang.A, tại sao anh Thần lại đưa mày về đây cơ chứ? Mày lại nói dối cái gì để anh ấy tin mày rồi. Con khốn!Hà Trang hét lên, giận dữ nhìn vào Dung Ân, người làm chạy lên giữ cô ta lại rồi mấy người ôm lấy Dung Ân.Sao cô lại đi uống rượu cơ chứ?Một người làm giữ lấy cô cảm nhận được mùi rượu từ cô ta cả hơi thở nồng mùi rượu. Bên này Mạc Thần quan sát camera rất nhàn nhã đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ trời vẫn còn đang mưa to.Chát!Hà Trang tự nhiên tai bên trái bị ù một lúc mới tỉnh táo bản thân vừa bị cái gì tác động. Má trái bị lệch sang phải, tóc tai tán loạn cả lên, người làm nín bặt. Đằng Phong trơ trơ ra nhìn.Anh Phong Vũ đưa Dung Ân xuống dưới!.Giọng nói cứng nhắc của Trần Phương ánh mắt căm phẫn nhìn Hà Trang…Mẹ kiếp, Hà Trang mày xưng hô khác rồi nhỉ bây giờ mày mới là mày này. Mày dám đến đây và làm như mình là chủ nhân.Trần Phương mở rộng khẩu hình miệng để chửi cô ta cho ta.Hãm thật sự!.Hà Trang trơ mắt ra tay sờ má cảm giác bị hai người này từng tát thật sự rất nhục nhã với cô ta.Trần Phương câm mồm lại mày không nên ngáng đường tao. Tao sẽ không bỏ qua cho ai dám làm vậy với tao.Hừ, nực cười mày nghĩ mày từng là đàn bà của Mạc Thần là mày sẽ được đối xử khác biệt sao! Mày sẽ không thể như Dung Ân đâu.Hà Trang bị chọc ngay đúng chỗ tức tay nắm đấm lại nhìn Trần Phương không làm gì được bỏ xuống lầu.


Phong Vũ nắm tay Dung Ân ngồi xuống ghế hỏi han.Em còn sợ không?Dung Ân lắc đầu trả lời.

Trần Phương đuổi theo cô ta xuống lầu nói to.Mấy người giữ lấy cô ta, lục soát người cô ta có gì không tại sao lại tự nhiên vào đây được.Phong Vũ đứng dậy đi đến, nghiến răng tức giận. Anh bóp cổ cô ta ánh mắt toát ra đầy sự đè nén giận giữ. Trần Phương cũng thấy mà rén.Mạc Thần bảo cô đến đây để thử Dung Ân sao? Hà Trang tôi cảnh cáo bao nhiêu lần rồi? Hãy nhớ tôi là bác sĩ khoa ngoại tôi biết chỗ nào trên người cô chỗ nào đau ít đau nhiều đấy!Hà Trang nghe xong cũng run cả người lên nay anh ta ăn phải cái gì mà nói năng như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận