Tốt rồi, tôi biết là Phương Đan sẽ chịu giúp mà …
Tôi biết là cô ấy sẽ không để cho tên biến thái kia chết …
Một cảm giác hụt hẫng … tràn lên …
Họ là của nhau, tôi chỉ là một kẻ rỗi hơi muốn giúp đỡ hắn thôi…
Cứ nghĩ như vậy đi …
…
_ A… Vậy thì tốt … Chúng ta mau đi gặp anh ta, rồi cùng giao kẹp tóc cho hắn … - Tôi mỉm cười đưa tay lau nước mắt trên mặt cô bạn.
Phương Đan khoát tay, vội nói :
_ Không… không … Mình không thể đi gặp anh ấy được …
Tôi ngạc nhiên :
_ Sao vậy ?
_ Mình … mình không đủ dũng cảm để đi gặp anh ấy … - Cô bạn lí nhí.
_ Nhưng nếu không đi thì làm sao …
_ Không cần phải gặp anh ấy mới trả lại được đâu, chúng ta chỉ cần tháo chiếc kẹp tóc ra rồi cậu mang đến là được mà … Như vậy mình không phải đi gặp anh ấy – Cô bạn nói.
_ Đúng rồi nhỉ ? Cũng được đấy – Tôi tán thành. _ Nhưng …liệu có sao không ? - E ngại nhìn Phương Đan, trong lòng tôi cũng có đôi chút chột dạ.
_ Không sao đâu, quan trọng nhất bây giờ là mạng sống của anh ấy – Phương Đan một giọng vội vã thúc giục.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của cô bạn, tôi lại càng thấy lo cho hắn.
Nếu không nhanh thì hắn sẽ chết mất !
Nhưng tôi lại có thêm một cảm giác kì lạ …
_ Được, để tớ tháo kẹp tóc ra … Cậu cũng tháo đi nhé ! – Tôi đưa tay lên tóc.
Những ngón tay của tôi chạm lên chiếc kẹp tóc lấp lánh, dùng lực kéo nó xuống tóc…
A!
Đột nhiên, trên tay cứ theo lực kéo dần xuống mà nóng lên, càng ngày càng nóng bỏng tay …
Sức nóng cứ tăng lên theo từng giây, khiến tôi phải bỏ ra …
Bàn tay ….bàn tay tôi…
Bỏng rát …
Tôi theo phản xạ lùi lại mấy bước, mắt sững sờ ngước lên nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt…
_ A ha … Suýt nữa thì thành công rồi … - Cô bạn nhếch môi cười khinh bỉ.
_ Cậu…cậu … nói cái gì vậy ? – Giọng của tôi do quá sốc mà bị ngắt quãng.
Từng bước chậm rãi, cô bạn tiến đến bên tôi, tôi cũng vì sợ hãi mà lùi lại…
_ Tao đang định giết mày đó … Đến giờ vẫn chưa nhận ra sao ? – Giọng nói ngọt ngào mọi ngày của cô ta biến đi đâu mất, thay vào đó bây giờ là một giọng nói âm hiểm đầy đe dọa…
Trời ơi …
_ Tại sao …? – Tôi chỉ biết sững sờ nhìn, những ngón tay do bị bỏng mà cứ thế run lên.
_Haha…Mày đúng là con ngốc mà… - Cô ta lướt những ngón tay với bộ móng sắc nhọn trên gương mặt tôi vuốt ve. _ Với những điều mày đã làm … Thì mày xứng đáng để cho tao giết chết …
_ Cô … trước đây tôi chưa từng gặp cô … Làm sao có thể … - Tôi quay mặt sang chỗ khác tránh né.
Thật nhanh chóng, những ngón tay kia đã nắm lấy cằm tôi, quay mặt tôi lại đối diện với cô ả.
_ Còn dám bảo là không có làm gì ? Hừ … mày đã cướp đi Ryan của tao … Và bây giờ là cả William … Như vậy mà không có làm gì sao ? – Phương Đan hừ lạnh, bóp chặt lấy cằm tôi khiến tôi khẽ run lên.
_ Cô sai rồi ! Chẳng lẽ cô không biết trước giờ Ryan và Thiên Du luôn yêu cô sao ? – Tôi gặt phắt tay của cô ta sang một bên.
Cô ả vẫn một nụ cười khinh khỉnh, ngước lên :
_ Yêu ? Ryan yêu tao nhưng sao vẫn quyết định kết hôn với mày ? William yêu tao ? Yêu tao mà lại lạnh nhạt đến thế ? Vứt cho tao cái kẹp tóc này rồi bay đến vui vẻ với mày ? Nực cười thật …
_ Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy thôi ! Tất cả đều là hiểu lầm ! – Tôi cương quyết nói, cố làm ả ta lay chuyển.
_ Nếu như không có mày trên đời này ... Có lẽ giờ tao đã được làm thiếu phu nhân của dòng họ Ashley ... Đã tốt nghiệp trường United Kingdom danh tiếng ... Được Ryan yêu thương đến cuối cuộc đời mà không ai ngăn cản ... Tất cả chỉ tại mày ! - Giọng của Phương Đan the thé lên, ánh mắt đỏ rực đầy sát khí hừng hực tàn nhẫn trừng tôi... Còn bàn tay thon mềm kia tự khi nào đã trở nên cứng rắn nắm lấy cổ tôi mà xiết thật chặt.
_ Ặc ... ưm ... Đó ...cũng là do số phận...Tôi không ... - Tôi khó thở rên rỉ, không khí cũng như bị ả ta bóp chặt mà không thông.
_ Hôm nay tao mà không giết mày thì tao cũng không phải là Angie nữa rồi ! - Cô ta gào lên.
Đôi mắt đỏ đầy cừu hận xâm chiếm, đã không còn nhìn ra thực ảo nữa rồi ...
A... Ánh mắt này ...
3 năm trước ...
Thành phố London, Anh.
Cô gái mặc váy trắng xinh đẹp thẫn thờ đi trên đường...
Trong mắt cô ẩn đầy thù hận, đôi môi xinh xắn đỏ mọng mím chặt lại vì tức giận...
Cô cứ lê bước trên đường, và dừng lại trước nhà thờ St.Bride [1] cổ kính dưới nắng chiều tà...
Người người lướt qua trước mặt cô, xe cộ qua lại trước mặt cô... Nhưng vẫn không lay chuyển ánh mắt cô khỏi tòa nhà cổ kính trước mắt...
Nơi đây ... nơi mà anh hứa sẽ cưới cô ...
Nơi đây... nơi mà cô sẽ mang họ Ashley của anh...sẽ trở thành vợ của anh ...
Ryan ... Cô yêu anh nhiều như thế ...mà anh lại nỡ lòng nào lừa gạt cô ?
Hốc mắt cô nóng lên, những giọt nước mắt tràn qua mi rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô... Và cô chua xót cười...
Cô không để ý là có người đã nhìn cô từ nãy giờ ...
Bên kia đường, trước nhà thờ St.Bride, giữa bao người đang lướt qua, một cô bé chừng 12 tuổi cũng mặc váy trắng, ngơ ngác đứng nhìn cô...
Cô bé tóc vàng nhìn cô bằng một ánh mắt trong suốt ánh nâu, và khi thấy những giọt nước mắt trên gương mặt cô, bé liền vội vã cất tiếng gọi vọng sang :
_ Chị gái Thiên Thần ... Đừng khóc nữa ! - Cô bé không ngại mà nói thật lớn, để chị ấy có thể nghe thật rõ.
Chị thật xinh đẹp, lại mặc váy trắng...
Những tia nắng chiều ấm áp rải nhẹ lên đôi vai gầy trắng trẻo của chị, hệt như một đôi cánh xinh đẹp trong suốt ...
Chị thật xinh, đến khi nào Stella mới có thể được như chị đây ?
Stella muốn được xinh đẹp như chị, như vậy thì anh Ryan sẽ không lạnh lùng với Stella nữa...
Bắt gặp được ánh mắt của cô bé bên đường, trong phút chốc cô đã khô lệ ...
Cô bé này ... - Cô đột nhiên sửng sốt nhớ lại.
Đây là ... Vị hôn thê...của anh ...
Đôi mắt nâu ấy, mái tóc vàng sáng ấy ...
A...
Cô khinh bỉ cười, hạnh phúc của cô bị một con bé vắt mũi chưa sạch cướp mất, một kẻ như thế này ...
Cô hận nó ... hận nó đến tận xương tủy ...
Nếu không có nó ... tương lai của cô có lẽ sẽ khác ...
Cô cứ theo dòng suy nghĩ mà bước từng bước qua đường, lách qua hàng xe đang chạy trên đường...
Đôi mắt đầy cừu hận của cô đăm đăm nhìn vào con bé ấy ...
Bên tai cô là những tiếng còi xe dồn dập đinh tai...
Nắng vẫn đẹp... vẫn tinh khiết như tà áo trắng của cô...
Gấu váy của cô phấp phồng dưới gió thu ...
Tóc đen cô cũng tung bay , thật xinh đẹp a ...
" Kétttttttttttttttttt "
...
Một bên đường là một cô bé váy trắng, bên kia đường là một thiếu nữ váy trắng...
Như một chiếc gương thời gian...
Nhưng...
Mắt của bé như lòa chị, chị gái làm sao thế ?
Váy trắng của chị đẫm máu đào, dần loang lổ trên nền trắng ...
Chị nằm giữa một vũng máu ... vẫn đẹp ... Nhưng cũng thực đáng sợ...
Bất giác, cô bé đưa cánh tay nhỏ ra giữa không trung, như muốn nắm bắt lấy thứ gì ...
Nhưng muộn rồi ...
Bé muốn giữ lấy cánh tay của chị, để chị không bị ngã ...
A... Là lỗi tại mình sao ? - Bé tự nhủ.
Mắt của bé dần đẫm lệ...
Bên tai vang vọng những tiếng gào thét của mọi người ... Những tiếng còi của xe cảnh sát và cứu thương...
Nhưng bé không quan tâm ...
Mẹ nói khóc nhè là rất xấu, nhưng bé khóc vì bé có lỗi ...
Chị Thiên Thần vì bé ...mà chết ...
A...Nước mắt sao cứ rơi mãi thế này ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...