Khách điếm Vân Ngoại, vợ chồng Tàng Sắc đưa cho chủ tiệm nửa tháng tiền, đi theo tiểu nhị lên gian phòng.
"Tiểu nhị, nghe nói nơi này của các người có tà túy lui tới?"
Ngụy Trường Trạch ôm Ngụy Anh mới vừa chìm vào giấc ngủ hỏi điếm tiểu nhị*.
*Điếm tiểu nhị = tiểu nhị
“Thật không có!"
Tiểu nhị hơi lớn tiếng một chút, bỗng nhiên nhận ra Ngụy Anh đang ngủ, vẻ mặt hối lỗi.
"Ngại quá, ngại quá...!Tà túy đó rất lợi hại,..."
Một lúc sau, Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân ngồi xuống bàn bạc phương án trừ tà túy kia.
"Như lời tiểu nhị kia, tà túy này hẳn là khá khó đối phó, chúng ta vẫn là để A Anh ở lại khách điếm đi." Ngụy Trường Trạch nói.
Hai người quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngụy Anh đang yên giấc trên giường.
"Cũng tốt."
Cả nhà đi đường một ngày cũng không khỏi mệt mỏi, đi đi dừng dừng cuối cùng thì đến đây.
Ngụy Trường Trạch cầm kiếm lên, nói với thê tử:
"Ta đi xem xét trước một phen.
Nàng ngủ trước."
Nghe vậy, Tàng Sắc cũng cầm lấy kiếm:
"Ta đi theo ngươi đi, A Anh hôm nay chơi mệt mỏi, ngủ rất ngoan."
"Ừ."
Nhưng ai ngờ được, lần này từ biệt, khó có ngày gặp lại.
- --
Lam Sam cùng tà túy đánh nhau một thời gian, trên mặt Lam Sam xuất hiện nét nghiêm trọng hiếm thấy, y có thể cảm giác được tà túy sức lực đã suy yếu, nhưng chính y cũng mang không ít thương tích, cuối cùng một chiêu sơ suất, để cho tà túy kia đào tẩu, thật đúng là thả hổ về rừng.
Vợ chồng Tàng Sắc nghe được tiếng đánh nhau liền chạy đến chỗ Lam Sam, Lam Sam lúc này linh lực sắp cạn kiệt, khóe miệng tràn ra máu tươi, bạch y dính đầy bùn đất và máu, thật sự chật vật.
Vợ chồng Tàng Sắc tham chiến, bảo vệ Lam Sam ở phía sau, chuyện quá nguy cấp, Tàng Sắc hai người chỉ kịp báo danh tính, nói rằng chính mình sẽ không hại người, đánh một trận cuối cùng tà túy đã hơi thở thoi thóp, tự biết nó không chịu được nữa, tà túy vờ như đã chết, khiến cho vợ chồng Tàng Sắc thả lỏng cảnh giác, tiến đến dò xét, ai ngờ...!
"Không ổn!"
Ngụy Trường Trạch phản ứng đầu tiên bảo vệ thê tử mình, tà túy đột nhiên uy lực bọc phát cực mạnh, biết rằng tính mạng của trượng phu cùng chính mình không giữ nổi, trong phút chốc, bởi vì chỗ hai người cùng tà túy cách khá xa, Tàng Sắc Tán Nhân nói với Lam Sam thương thế nhẹ hơn:
"Ta biết ngài hẳn là người Lam gia, vợ chồng ta không qua khỏi hôm nay, khách điếm Vân Ngoại, Ngụy Anh, nhi tử...!Của chúng ta, thỉnh...!Giúp chúng ta nuôi dưỡng thành người."
"Được."
Hai vợ chồng Tàng Sắc tạ thế, Lam Sam điều tức một lúc, thương thế vẫn còn nghiêm trọng, nhưng có thể đi được, y đem vợ chồng Tàng Sắc an táng ở một chỗ, biết trời nhanh sẽ sáng, liền tranh thủ chạy đi tìm Ngụy Anh.
Sau khi vợ chồng Tàng Sắc qua đời, Ngụy Anh như cảm nhận được gì đó, tiếp đó cơ thể nóng lên, sốt đến mơ mơ màng màng, khó chịu sắp khóc.
Khi Lam Sam tìm được hắn, Ngụy Anh sốt đến không ổn, biết nếu tiếp tục sốt nữa, Ngụy Anh sợ là sẽ đi theo cha mẹ hắn mất, y sợ hãi nhanh chóng ôm hắn về Lam gia, cũng may Lam gia cách đó không xa.
Lam gia cấm ngự kiếm, Lam Sam đến trước sơn môn, Lam gia đệ tử trông coi sơn môn nhìn thấy Lam Sam một thân tàn tạ ôm theo hài tử, vội vàng tiến đến hỗ trợ.
"Mau đi kêu y sư đến tẩm điện của ta, đứa nhỏ này không thể đợi lâu!"
"Vâng!"
Rất nhanh, Lam gia đệ tử truyền tai nhau đại trưởng lão bị thương, còn mang về một hài tử.
Ba ngày sau, Lam Sam thế đã hồi phục.
Chỉ là hài tử quên mất những chuyện trước đó, chỉ nhớ rõ mình tên có một chữ “Anh”.
Lam Sam quyết định đem hắn về thu dưỡng, đối với bên ngoài nói là là con trai của mình, đổi tên hắn thành Lam Phù, nật xưng* A Anh.
*Nật xưng = nickname.
Lam Sam báo cho Lam Khải Nhân quyết định của mình, viết tên Lam Phù vào gia phả Lam gia, Lam Khải Nhân cũng quen biết Tàng Sắc Táng Nhân, nghe nói vợ chồng Tàng Sắc đã tạ thế, không khỏi đồng cảm với Ngụy Anh năm nay mới bốn tuổi, so cháu trai nhà mình còn nhỏ hơn mấy tháng, lại đột nhiên mất đi cha mẹ, để Lam Sam nuôi dưỡng cũng tốt.
Ở Nhàn Vân Cư của Lam Sam, A Anh đang ngồi trên cầu thang, nhìn về phía nơi xa, ánh mắt có chút mê mang trống rỗng.
Lam Sam đi qua xoa đầu A Anh.
"A Anh, suy nghĩ cái gì vậy?"
A Anh đã thay sang y phục Lam gia, người trước mắt gọi là phụ thân của mình, nhưng mỗi khi hắn hô lên phụ thân, luôn có một chút cảm giác không phù hợp.
Hắn đứng lên, chỉ chỉ mình ngực.
"Nơi này, luôn cảm thấy kì lạ."
Lam Sam mím môi, ngồi xổm xuống nhìn A Anh.
"Không sao, rất nhanh sẽ ổn"
Hắn từ ống tay áo lấy ra một cái mạt ngạch, cái này đệ tử dòng chính của Lam gia tất có, y dịu dàng cột mạt ngạch lên trán A Anh.
"Mạt ngạch ý nghĩa là ràng buộc chính mình, dù có bỏ mạng cũng không được tháo xuống.*
*Raw là như thế này ạ: 非命定之人不可取下.
Mình không biết dịch như nào nên xin mọi người giúp đỡ ạ.
Sau khi buộc lại, Lam Sam đặt tay trên vai A Anh trên vai:
"Vô luận như thế nào, Lam gia đều ủng hộ con."
Hài tử bốn tuổi, cái hiểu cái không, lại nghiêm túc nhớ kỹ lời Lam Sam.
Lam Sam sợ A Anh một mình buồn chán, liền muốn đưa tới cháu trai cùng tuổi của Lam Khải Nhân, Lam Trạm.
Lam Trạm từ nhỏ ít nói, Lam Khải Nhân tuy rằng yên tâm, nhưng Lam Tram từ nhỏ đã rất có tư thái, về sau lại hiểu chuyện, với Lam Hoán đều không gọi ca ca, luôn là nghiêm túc gọi huynh trưởng.
Lam Khải Nhân nghĩ, A Anh là nhi tử của Tàng Sắc Tán Nhân, hẳn là hiếu động, cùng Lam Trạm cùng nhau thật ra là lấy thừa bù thiếu.
Hai tiểu đậu đinh* gặp nhau.
*Tiểu đậu đinh = cậu nhóc.
A Anh lôi kéo tay Lam Sam, có chút tò mò với người bạn cùng tuổi, đã nhiều ngày đều quanh quẩn ở Nhàn Vân Cư không có việc gì làm, trừ bỏ con thỏ, đệ tử Lam gia mang thức ăn đến cùng Lam Sam, hắn thật là bạn cũng chưa thấy.
"A Anh, đến đây."
Lam Khải Nhân đẩy đẩy Lam Trạm:
"Đây là Lam Trạm, hắn so ngươi lớn hơn một chút, ngươi gọi ca ca."
"Trạm ca ca."
"Ừ."
A Anh nhấp nhấp miệng, hài tử ở tuổi này rất thích bắt chước người lớn, A Anh nhấp miệng động tác so với Lam Sam không có khác biệt.
A Anh nghĩ: ca ca này thật là lạnh lùng a.
"A Trạm, hắn tên Lam Phù, con có thể kêu hắn A Anh."
"A Anh."
"Ừm!"
A Anh dùng sức gật đầu, rộ lên nụ cười toả ánh mặt trời.
Nụ cười này, thật sự khiến người ta ấm lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...