Lần bị bệnh này là Tiêu Lương Văn chăm sóc Đinh Húc, Ông Đinh phải tiếp đón người đến nhà đồng thời phải xử lí công việc do người ta mang đến, thật sự không còn thời gian để qua thăm.
Khách đến cũng không phải người nào khác, là hai cô con gái từ thủ đô đến chúc Tết, chuyện không khéo chính là, Chung Tiệp ở tỉnh X xa xa cũng đến, sau khi nữ chủ nhân ba nhà gặp mặt liền khó chịu, một câu không hợp là lập tức cãi nhau.
Chung Tiệp là vì chồng – Đinh Thành Hoa mà đến, bà gọi điện cho ông Đinh báo là sẽ đến ở hai ngày, rồi lập tức chạy đến. Trong lòng bà mang theo một bụng ai oán, tới chỗ này đơn giản là muốn ông Đinh làm chủ cho mình, chỉ hận một nỗi không thể khiến ông Đinh dạy bảo Đinh Thành Hoa trước mặt tất cả mọi người trong nhà cho dễ bảo trở lại, rồi bà lại mang về.
Bà không thể chèn ép được đàn ông, chỉ có thể đặt toàn bộ hi vọng lên người ông Đinh, Đinh Thành Hoa hiếu thuận, nói chung là rất nghe lời ông.
Thế nhưng không nghĩ tới Chung Tiệp lại đến không đúng thời điểm, vừa bước vào tiểu viện của ông Đinh, liền đụng ngay phải hai chị em của Đinh Thành Hoa, chị dâu em chồng bình thường đã chẳng hòa thuận gì cho cam, giờ Chung Tiệp lại có thái độ với ông Đinh, hai cô và bà lập tức cãi nhau. Đem đủ loại chuyện lông gà vỏ tỏi ra nói.
Ông Đinh không thể ngăn cản, bị mấy người họ làm cho đau cả não.
Chung Tiệp không cãi lại được hai cô em chồng, thờ phì phò mang theo hành lí bỏ đi, chỉ nói một câu: “Tôi đến khách sạn ở, đợi Đinh Thành Hoa về, tôi lại đến.”
Chung Tiệp bị ép phải đi, chị em nhà họ Đinh cùng hốt một bụng lửa, may là tiểu viện của ông Đinh là nhà đơn, trong nhà có cãi nhau cùng không ảnh hưởng tới bên ngoài, bằng không mặt mũi ông Đinh nhất định mất hết.
Ông Đinh ngồi xuống uống hai viên thuốc, không nói cái gì, chỉ chán nản xoa xoa huyệt thái dương, ông vốn bị huyết áp cao, hiện tại huyết áp lại lên.
Cô út bước lên tỏ ý với ông vài câu, lại mang theo phần chanh chua nói: “Đều là tại người đàn bà kia, thật sự coi mình là khách hả, còn quên cả chuyện bản thân mình là con dâu nhà họ Đinh đấy!”
Ông Đinh nhíu mày, nói: “Cái gì mà người đàn bà kia, đó là chị dâu của cô đấy!”
“Dựa vào chị ta á? Còn chưa làm được chị dâu của con đâu, chẳng qua lúc trước chị ta ỷ vào nhà bọn họ giúp anh cả, cho nên bây giờ mới ngồi lên đầu chúng ta đấy! Chị ta giúp anh cả, cũng chính là giúp chị ta chứ gì, dựa vào đâu mà nhà ta cứ sa được vào chỗ tốt nào, chị ta liền cho rằng là chị ta ban cho chứ! Đến chỗ này ngồi một lát, nhìn xem chị ta nói những lời này, cứ như tất cả chúng ta có lỗi với chị ta vậy!” Cô út bĩu môi cười lạnh, “Đinh Húc còn bị bệnh nằm trong bệnh viện, một người mẹ như chị ta cũng không chịu đi thăm xem?! Con đã sớm biết như vậy, chị ta có thể nuôi trẻ à? Còn không phải năm đó…”
Ông Đinh đột ngột cắt lời cô, quát lớn nói: “Đủ rồi! Chuyện năm đó không cần nhắc lại.”
Cô út còn không tình nguyện lắm, nhưng vẫn không lên tiếng nữa.
Lần này xác thực là Chung Tiệp quá phận, mỗi một câu đều như chỉ trích ông Đinh không biết cách dạy con, chỉ kém điều chỉ vào mặt ông mà mắng nữa thôi. Cô lớn tính tình ôn hòa hơn một ít, mà lần này cũng giận Chung Tiệp, nói: “Cha, lần này xác thực là chị ấy không đúng, không hỏi thăm một tiếng đã tới, lại nói những lời này cũng thật sự không phải phép, con không tin chị ta cũng như thế với cha mẹ chị ta.”
Ông Đinh thở dài: “Cũng tại cha, không nên đem chuyện của Thành Hoa nói cho nó biết.”
Cô út thầm oán nói: “Sao trách cha được chứ, tự chị ta muốn bị ăn hành đấy chứ, ăn Tết mà còn làm cha ngột ngạt, nếu còn dám như vậy, con tuyệt đối không tha cho chị ta! Anh cả cũng thật là, chuyện trong nhà không xử lý cho tốt, còn phiền cha tuổi đã cao còn phải can thiệp mấy chuyện này!”
Ông Đinh thở dài, “Thật ra, nhiều năm qua nó chăm Đinh Húc cũng vất vả.”
Cô út cười lạnh một tiếng, nhìn bộ móng tay mới làm của mình không tiếp lời.
Mặt cô lớn lộ ra chút đồng tình, thổn thức một tiếng, cầm huyết áp kế đo huyết áp cho ông Đinh.
Chung Tiệp tự đến ở khách sạn, ở nhà họ Đinh bà bị hai cô em chồng làm cho tức chết, thoáng nghỉ ngơi một lát, nhìn ánh mắt bớt đỏ, mới vào viện thăm Đinh Húc. Bà luôn là người tâm cao khí ngạo, lúc này cũng không muốn yếu thế trước bất kì một kẻ nào, ngay cả con trai mình cũng không được.
Chung Tiệp xách bóp mặc đầm đến bệnh viện, bà ăn mặc khác người phương Bắc, không giữ ấm tốt lắm, nhưng makeup đẹp đẽ, đi trong bệnh viện có rất nhiều người không nhịn được nhìn bà nhiều hơn mấy lần.
Lúc bà tìm được phòng bệnh Đinh Húc, đã hơi mất kiên nhẫn, bệnh viện hơi cũ, điều kiện phòng bệnh của Đinh Húc cũng không được coi là tốt lắm.
Đinh Húc nhìn thấy bà thì kinh hãi, ngồi dậy hô lên một tiếng: “Mẹ.”
Tiêu Lương Văn vốn dang ngồi bên cạnh gọt táo cho Đinh Húc, nghe thấy Đinh Húc gọi bà như vậy, cũng đứng lên, nhường vị trí cho Chung Tiệp.
Chung Tiệp nhăn mày nhìn cái ghế dựa nửa cũ nửa mới, thì càng đến ngồi cũng không nghĩ đến, chỉ đứng đó nói: “Không cần, mẹ đến xem con, sao lại ốm? Đã lớn như thế, ở bên ngoài còn không biết chăm sóc bản thân.”
Đinh Húc trầm mặc không nói gì.
Chung Tiệp nhìn thoáng qua nam sinh dáng cao đứng bên cạnh, mặt mũi nhìn không tệ, chỉ có chút hơi dữ, đoán chừng là bạn học của Đinh Húc, cũng không khách khí, sai: “Cậu bạn học này, phiền cậu đi lấy bình nước đi, cám ơn.”
Tiêu Lương Văn gật đầu đáp ứng, xách phích nước nóng đi ra ngoài.
Trong phòng im lặng, Chung Tiệp không nói gì, Đinh Húc cũng không chủ động mở miệng, không khí giữa hai mẹ con có chút lúng túng.
Chung Tiệp thiếu kiên nhẫn, đánh vỡ yên lặng nói: “Thời gian này ở chỗ ông nội, có nghe được tin tức gì không?”
Đinh Húc cúi đầu nhìn chiếc chăn trắng như tuyết phủ trên đầu gối, nói: “Không có, bình thường thì lên lớp, nghỉ trưa cũng ở lớp, tối về nhà.”
Chung Tiệp có chút sửng sốt, có chút bất mãn nói: “Bình thường con chỉ làm mấy chuyện này? Mẹ đưa con đến cũng không phải chỉ bảo con làm những chuyện đọc sách này, con muốn có quan hệ tốt với ông con, phải nhắc nhiều đến cha và mẹ nhiều chút… Cha con hiện tại cũng thật là, cả ngày không nhìn thấy người, nếu không phải như vậy, mẹ cũng chẳng phải tốn công chạy đến một chuyến!” Bà nói xong lại nhìn thấy ống tiên trên cổ tay Đinh Húc, nhất thời lúng túng, bổ sung một câu, “Còn sức khỏe của con nữa, mẹ nào có thể yên tâm được chứ.”
Đinh Húc mím môi, không phản bác.
Chung Tiệp thong thả đi quanh phòng bệnh vài bước, giày cao gót giẫm trên gạch kêu ‘cộc’ cộc’, ‘”chỉ điểm” cho Đinh Húc một số chuyện mà người bề trên phải làm, giữa những hàng chữ đều mang theo cao ngạo, cuối cùng, lại hỏi thành tích của Đinh Húc lần này, nghe được câu trả lời đúng ý, lúc này bà mới gật đầu mỉm cười hài lòng.
“Vẫn là con nghe lời nhất, mẹ vất vả lắm mới nuôi con lớn, con nhất định phải làm một đứa con ngoan, biết không?” Chung Tiệp đứng trước giường bệnh của hắn, nhìn khuôn mặt Đinh Húc, trong ánh mắt có chút cảm xúc phức tạp. “Mẹ làm mọi chuyện đều vì tốt cho con, con phải nhớ kĩ, con mẹ và cha, ba người cùng ở một chỗ, đây mới là gia đình.”
Đinh Húc không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu đồng ý, quan hệ của hắn là Chung Tiệp luôn luôn như thế, quan tâm của Chung Tiệp đối với hắn, đôi khi thoạt nhìn chỉ như một cuộc giao dịch vậy.
Hắn nhớ rõ lời nói của Chung Tiệp lúc sắp đi, bà nói đưa mình đến phương Bắc là vì sự nghiệp của hắn, xuất ngoại học chuyên sâu, hoặc có thể lựa chọn cái khác cũng tốt. Hiện tại xem ra, hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ, Chung Tiệp bảo hắn đến phương Bắc hắn liền đến, dù cho sau này học lên cao, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ cao cấp mà thôi.
Lúc còn nhỏ còn buồn rầu vì những thứ này, cũng đã âm thầm phản đối, thế nhưng sau vài lần, cũng từ từ tuyệt vọng, dần dần tình cảm với người nhà chỉ còn một khoảng cách nhàn nhạt.
Chung Tiệp nhìn qua hắn một chút, lấy tiền trừ trong bóp ra chuẩn bị để lại cho Đinh Húc, Đinh Húc từ chối bà, nói: “Không cần, ông nội cho con tiền thuốc men rồi, con cũng có học bổng.”
Chung Tiệp nhíu mày, nhớ tới hai cô em chồng họ Đinh nói bà chỉ biết tôn thờ đồng tiền, nhất thời hỏa khí lại bốc lên, nhét tiền vào bóp, giọng nói lạnh lùng: “Được! không cần thì thôi, tôi về đưa tiền cho nhà họ Đinh, được chưa!”
Bà đi ra ngoài, vừa mở cửa xuýt chút nữa đụng vào Tiêu Lương Văn xách phích nước nóng, né sang bên cạnh, sắc mặt khó coi mà bỏ đi.
Tiêu Lương Văn bước vào cất phích nước nóng xong xuôi, liếc nhìn ĐInh Húc, nói: “Anh không giống mẹ anh lắm.”
Đinh Húc miễn cưỡng nhếch nhẹ khóe miệng nói: “Rất nhiều người nói như vậy, khả năng là giống cha tôi, không phải cậu cũng nhìn thấy thời trẻ ông nội mặc đồng phục rồi chứ? Rất đẹp trai chứ.”
Tiêu Lương Văn thò tay sờ sờ má Đinh Húc, nâng lên nhìn kĩ một chút, nói giọng khẳng định: “Có hơi giống, có điều anh vẫn đẹp trai hơn.”
Đinh Húc giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy hắn chầm chậm ghé gần lại, nhịn không được hơi né ra, “Cậu đừng như vậy…”
Lực cánh tay Tiêu Lương Văn có chút lớn, cố định hắn lại, vẫn tiếp tục nghiêng mình đến muốn hôn Đinh Húc một xíu, lần đầu tiên Đinh Húc quay đầu né tránh, chỉ hôn được vào má, lần thứ hai lại giữ chặt cằm, hôn vào khóe môi hắn.
Đinh Húc có chút giận, nhấc mu bàn tay chà sát khóe môi một chút, nói: “Cậu gần đủ rồi đấy! Hôm đó thì bón nước, thế hôm nay là cái gì!”
Tiêu Lương Văn nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười, “Không vì sao cả, nghĩ như nào thì làm như thế đấy thôi.”
Đinh Húc bị hắn chọc tức rồi, “Cậu có thể khống chế bản thân một chút không?! Đây là chỗ nào, mà cậu dám xằng bậy…”
“Như thế này tốt hơn.” Tiêu Lương Văn xoa xoa bờ môi của hắn, màu môi vốn dĩ trắng bệch hồng lên, “Vừa rồi nhìn anh không vui.”
Vừa rồi Đinh Húc phải đè nén, hiện tại lại tức giận, nhất thời cũng không biết cái nào tốt hơn được một ít, chỉ đành nhắm chặt mắt uể oải nói: “Cậu xéo qua bên kia đi, học thuộc lòng ba bài cho tôi, lát nữa đọc cho tôi kiểm tra.”
Tiêu Lương Văn đạt được mục đích rồi, cũng cảm thấy thỏa mãn, nghiêm túc ngồi học bài. Đợi khi hộ sĩ đến tiêm, cũng không rời đi, vừa làm bài tập vừa thỉnh thoảng nhìn Đinh Húc, nhìn hắn sắp truyền hết bình dịch, liền đi ra ngoài gọi hộ sĩ đến đổi.
Đinh Húc được tiêm xong, mí mắt cũng dần dần nặng trịch, lại thêm Tiêu Lương Văn chăm sóc tỉ mỉ thỏa đáng, chậm rãi nhắm mắt thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...