Tiểu Ngọc cố gắng từ chối vài lần, hét to một tiếng mở mắt ra phát hiện mình nằm ở bồn rửa tay phòng tắm, áo ngủ bị lột ra, quần treo ở mắt cá chân còn Thẩm Hạo trần trụi gục giữa hai chân cậu.
– Anh đang làm gì đó? Cậu đỏ mặt, rống lớn một câu.
Anh ngẩng đầu lên, vô sỉ lấy ra lọ bôi trơn, chen vào giữa hai chân cậu nói: “Làm chuyện mà tôi cần làm trước khi ra cửa.”
Súc sinh! Cartier đâu? Chỉ có lúc làm chuyện này, anh mới hùng hục thôi! Cơn buồn ngủ củaTiểu Ngọc bay sạch, đạp hai chân anh, co người thành một đống.
Thẩm Hạo nhanh chóng đè lên, giữ bắp đùi cậu, nương theo bôi trơn, đâm từng chút vào.
– A!!!!!!!!! Tiểu Ngọc bất ngờ hét to một tiếng, giống như tiêu bản bị đóng đinh.
Con bướm bị làm thành tiêu bản đáng thương biết bao, bởi vì cái đinh thô như vậy, mà thân thể chúng nó quá nhỏ, chúa cứu thế Jesus cũng đáng thương như vậy không phải sao? Cậu bi thảm nghĩ rồi bỗng nhiên lại quẹo cua, phỉ nhổ mình nói: “Quên đi, cái đinh dù gì cũng lạnh lẽo, không mang đến khoái cảm nhưng cái đồ chơi của Thẩm Hạo là nóng ấm, cháy bỏng khảm ở bên trong… Cái eo gần như muốn đứt, muốn rã luôn ấy… ”
Anh vây cậu vào lòng, nâng cái mông cậu lên, đao thịt thô to căng chặt huyệt nhỏ, bắt đầu đâm chọt lung rung.
Tiểu Ngọc rên rỉ, theo bản năng cong chân giật giật, đáp lại khoái cảm trong thân thể, cậu nhìn thấy toàn thân mình đều là dấu hôn trong gương, khuôn mặt đỏ bừng giống như quả táo đỏ.
Cậu tức giận hét lên: “Đã trễ thế này, hàng xóm sẽ nghe thấy đấy! Mau buông em xuống!”
Thẩm Hạo cười nhạo một tiếng, tâm trạng tốt hẳn, khóe miệng căng ra, trào phúng nói: “Em nhỏ giọng một tý là được rồi”
Cậu giận dữ trừng mắt anh, bổ nhào vào lên bả vai anh, cắn thịt anh!
Thẩm Hạo thở dốc một tiếng, giống như một con dã thú bị rung động, xách cậu lên, ôm chặt trong vòng tay hôn môi, dùng phần háng kịch liệt đâm cậu.
Tiểu Ngọc đáng thương kêu lên, giãy dụa nói: “Buông ra, mau thả em ra!”
Anh nhíu mày, thở dốc hỏi: “Làm sao nữa?”
Mặt Tiểu Ngọc đỏ như nhỏ máu, thầm thì nói: “Em muốn đi wc, anh thả em xuống đi.”
Thẩm Hạo yên lặng nhìn cậu, có vẻ không có ý tốt.
Cậu đấm anh mấy cái, nói: “Mau để em xuống.”
Thẩm Hạo túm lấy cậu, lật người lại, nắm thứ nhỏ nhắn kia, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi làn da non mịn, nói: “Cứ vậy đi.”
Súc sinh! Đồ cầm thú! Tiểu Ngọc xù lông lên nhưng người có ba việc cấp bách, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính.
Cậu khóc nấc kêu gào: “Anh Hạo, em không dám”, “Em không muốn! Anh là tên súc sinh!”
Nhưng không còn kịp nữa, cánh tay Thẩm Hạo siết chặt eo cậu, đao thịt vẫn đâm chọc trong thịt huyệt, thô bạo tìm tòi tận sâu bên trong khiến cho cậu tan rã tự chủ.
Tiểu Ngọc thét chói tai, trong cơn đâm chọc dồn dập run rẩy, thân thể phun nước tiểu ra.
Lúc ngừng lúc chảy, có một ít trong bồn cầu, một ít trên sàn nhà và trên người.
Tiểu Ngọc giống như ngất đi, nằm liệt trong lòng anh, khụ hai cái rồi nức nở.
Anh thấy Tiểu Ngọc bị ăn hiếp đến khóc thảm, thở dài, dịu dàng thả cậu vào bồn tắm lớn, vặn mở nước ấm rồi đi lấy thuốc khử trùng lau nhà.
Tiểu Ngọc ngồi ở trong nước, hít hít cái mũi, thương tâm gục mặt trong khăn nóng.
Sau khi anh quét dọn xong, đóng nước sắp tràn ra khỏi bồn tắm lớn, ngồi xuống.
Anh lấy khăn mặt chà lưng cho cậu.
Tiểu Ngọc ứa nước mắt khó chịu, quay đầu oán hận nhìn Thẩm Hạo.
Anh dán qua xin lỗi, hôn gò má cậu, cậu dùng khuỷu tay đẩy anh ra, khóc ròng nói: “Anh có còn là người không hả? Chịch em mà chịch ác dữ vậy còn mua hàng giả gạt em nữa chứ.”
Thẩm Hạo hoang mang nhìn Tiểu Ngọc, hoàn toàn không hiểu lối suy nghĩ trong đầu cậu sao lại toát ra Cartier.
Cuối cùng anh cũng ý thức được, Cartier có ý nghĩa trọng đại với cậu, không giống bình thường, không mua xem ra không thể nào nói nổi.
Anh trầm ngâm một chút, nói: “Nếu em thật sự thích thì mua đi nhưng phải chờ tới cuối năm phát tiền thưởng.”
Tiểu Ngọc nghe xong, trong mắt lóe lên ánh sáng mơ mộng, khóc thút thít dần dần dừng lại, cho phép Thẩm Hạo dùng khăn mặt lau mặt cậu.
Cậu ngâm mình trong bồn nước ấm, tựa vào ngực anh, để cho anh nghiêng mặt chậm rãi hôn cậu, giống như rơi vào kẹo đường.
Tiểu Ngọc nghĩ thầm vậy mới đúng chứ… Tuy cơ thể và linh hồn ta rơi vào tay giặc trong cái bồn tắm rách nát này, ờm, nói thật bằng lương tâm thì nó rất lớn rất đẹp nhưng phẩm vị của ta vẫn cao thượng, không có chiết khấu, 24k chắc cộp luôn!
Thẩm Hạo còn chưa tận hứng, anh hôn một lúc, không nhịn được ngậm vành tai Tiểu Ngọc, nói: “Chúng ta lại đến một lần đi, sẽ không đau đâu….” Cậu ôm lấy cổ anh để anh ngâm mình trong nước, giống như nước bao phủ vây lấy thân thể cậu.
Thẩm Hạo nhìn Tiểu Ngọc, chịch cậu rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không giống như vừa rồi.
Cậu nhìn vào đôi mắt anh, bên trong là một khoảng màu đen sâu thẳm, ở tận sâu bên trong ấy dường như cất giấu một ngôi sao nhỏ, cậu say mê nghĩ rằng: Nếu đánh anh bất tỉnh rồi ướp đông thì Thẩm Hạo bây giờ được bảo tồn vĩnh viễn còn Thẩm Hạo ban nãy thì đổ vào cống thoát nước…… tuyệt luôn.
Tiểu Ngọc ôm chặt cổ Thẩm Hạo, khẽ rên rỉ, trong tiếng rên ấy cứ như đang chảy mật ngọt.
A~~ Vì sao Thẩm Hạo thô ráp thế này, cứng rắn thế kia, nếu anh và cậu đều mềm dẻo, trơn mịn thì tốt biết mấy…..
Nói vậy, bọn họ có thể hòa tan bên nhau, thật giống như cà phê và sữa hoặc là kem ly hai màu hương Ramisu…..
Giao hòa triền miên hòa hợp với nhau, trong anh có em, trong em có anh…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...