Mày nhất định phải đi tìm một khẩu súng, Thẩm Hạo nghĩ.
Phòng ngủ Trình Phàm nhất định có giấu súng, chắc chắn nơi đó là chỗ khó tiếp cận nhất, vẫn nên tìm trong sòng bạc.
Anh cẩn thận quan sát, xác định chỉ có quản lý sòng bạc biết mật mã tủ sắt giấu súng.
Muốn quật ngã quản lý, để hắn nói ra mật mã, không phải chuyện dễ.
Thẩm Hạo bắt đầu động thủ, lén lấy thuốc lắc và chất gây ảo giác từ trong sòng bạc, chuẩn bị một bữa tiệc tối đầy khói lửa huyễn hoặc hoành tráng.
Giấy tờ Tiểu Ngọc ở trong tay Trình Phàm, trước tiên cần phải làm thẻ căn cước cho nhóc, để cho an toàn, mình cũng phải làm giả một cái.
Anh tính toán, nếu thuận lợi, ngay ban ngày khi sòng bạc đề phòng yếu nhất, cướp được súng đạn rồi đi đón Tiểu Ngọc, cách thời gian gã phát động đuổi bắt, nhiều nhất từ hai đến ba giờ.
Nếu như đi máy bay rất dễ bị phát hiện trốn chỗ nào, vừa rơi xuống đất nhất định chết chắc.
Chúng ta cần phải chạy tới nhà ga trong thời gian ngắn nhất, ngồi lên chuyến tàu chậm, trạm nào cũng dừng để bọn họ không biết chúng ta muốn đi đâu.
Mỗi ngày Thẩm Hạo đến nhà ga nghiên cứu lịch chạy, nhớ kỹ tất cả số tàu, trong lòng nhanh chóng lên kế hoạch: Nếu Trình Phàm giận điên lên, một lần có thể xuất động một trăm người, khi gã không xác định được chúng ta đi nơi nào, có lẽ sẽ phái người đuổi theo mỗi một đoàn xe lửa hoặc là cho lính đứng canh mỗi trạm…..
Bất kể thế nào, nhân số đối mặt sẽ hạ thấp xuống mười người, bọn họ sẽ không phô trương đến mức mỗi người một khẩu súng, nhiều nhất hai ba khẩu mà thôi.
Nếu như trong tay có súng, Thẩm Hạo hoàn toàn có tự tin giết ra khỏi vòng vây, mang Tiểu Ngọc đi.
Bọn bảo tiêu am hiểu cận chiến vật lộn hơn, giỏi về dùng súng bắn tỉa chưa đến một phần mười.
Khi xung đột chính diện, cùng lắm là đánh ngang tay.
Anh nghĩ thầm, nếu bị bọn họ ngăn lại, không thể đổi xe giữa đường thì cướp một chiếc xe hơi, vứt bỏ bọn chúng, lái xe chạy trốn tới thành phố kế tiếp.
Khi cảnh sát phát hiện thành viên xã hội đen bị đánh chết, họ sẽ ghim khoản nợ này lên đầu Trình Phàm, đưa ra kế hoạch bắt giam và phá án càn quét băng đảng, sẽ không điên cuồng truy nã chúng ta.
Đến lúc đó, chúng ta coi như trốn ra được……
Thẩm Hạo tính toán trong lòng lại nghĩ thêm, trước khi động thủ nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ anh, để bà đừng quấy rầy bất cứ ai, lập tức mang tiền chạy trốn.
Nếu bà chịu làm theo, chờ thu xếp tốt cho Tiểu Ngọc rồi đi đón.
Nếu bà không làm được, cũng đành bỏ lại, chạy thoát thân.
Trình Phàm là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trước khi giết chết mình, sẽ không dễ dàng giết chết mồi nhử.
Anh thầm nghĩ, gã sẽ chờ mình về nhà rồi giết tất cả.
Kế hoạch này quá hung hiểm, anh cầu nguyện trong lòng, mong lịch trình tương lai của Trình Phàm có nhiều cơ hội ra ngoài một chút, tốt nhất có thể ra nước ngoài nghỉ phép.
Nhưng hi vọng này thực sự quá mong manh.
Gã là một kẻ cuồng công việc, bất cứ lúc nào cũng vất vả cần cù lo liệu như giáo sĩ truyền hắc đạo không biết mỏi mệt.
Thẩm Hạo thở dài một tiếng, từ bỏ cửa ải đột phá từ Trình Phàm, ngược lại tìm cách gia tăng sức chiến đấu cho phe mình, tôi luyện năng lực điều khiển xe của nhóc, tranh thủ để nhóc biến thành một tay đua xe.
Tiểu Ngọc bật khóc, kêu lên: Không muốn! Không thể cố nữa!!
Thẩm Hạo dùng tay ép đầu gối cậu, nhấn chỗ chân ga, một bên hà khắc ra lệnh: Mau tăng tốc! Giẫm ly hợp! Tăng thêm! Tăng lên số năm ấy!
Tiểu Ngọc từ từ nhắm hai mắt, khàn cả giọng la lên: Sẽ —— Đụng —— Trúng —— ——!
Thẩm Hạo nắm lấy tay lái, mắng: Nhìn đường! Đụng trúng có công ty bảo hiểm! Sợ cái rắm!
Cậu rơi lệ nóng hổi, toàn thân run lẩy bẩy, len lén nâng chân lên.
Anh nhìn thấy, đen mặt, một cước đạp xuống, giẫm lên chân ga!
Tiểu Ngọc rơi lệ thành sông, kêu thảm một tiếng: A a a ——!!! Xe lao thẳng vùn vụt ra ngoài.
Chờ đến khi bọn họ dừng lại, cậu xoạch một tiếng, gục trên tay lái.
Sau đó đẩy cửa xe ra, chân Tiểu Ngọc khập khiễng, nhanh chóng lẻn đến sau cây đại thụ, run rẩy một lúc, mới thò đầu ra, thăm dò hỏi: Anh Hạo…… Em có thể đi về không?
Anh ảo não gõ đầu xe, hiểu được, ở trên người Tiểu Ngọc, tìm không ra bao nhiêu không gian tăng giá trị tài sản……
Mấy ngày nay, cậu nhìn thấy anh liền rơi lệ rưng rưng, như một cọng rau xanh trong đống đất vàng quỷ quái khiến sắc mặt Thẩm Hạo cực kỳ khó coi.
Tiểu Ngọc ngồi ở phía sau, không dám lên tiếng, yên lặng dùng tay đếm số nút thắt, mãi sau mới lấy can đảm, hỏi một câu: Anh Hạo, em có thể đi vẽ tranh không?
Thẩm Hạo ném đầu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm giọng nhẹ nhàng một chút, nói: Có thể……
Anh xuống xe, đi mua một hộp sữa bò sô cô la, đưa cho Tiểu Ngọc, xem như hòa giải.
Cậu ngậm sô cô la trong miệng, trên khuôn mặt lại nổi lên vẻ hạnh phúc.
Thẩm Hạo phiền não trong lòng, âm u mắng câu: Ngớ ngẩn!…… Anh lái xe, đưa Tiểu Ngọc đi phòng vẽ tranh sơn dầu còn mình đi lấy thẻ căn cước giả, sau đó đón nhóc, bắt đầu lịch trình buổi chiều.
Ở trong phòng vẽ, Tiểu Ngọc rất vui vẻ, trên mặt dính chút thuốc màu, cười nói với anh: “Anh Hạo, hôm nay em còn chưa vẽ xong nhưng lần sau sẽ hoàn thành.”
Thẩm Hạo nhìn khuôn mặt cậu tươi cười, không hiểu sao khó chịu, nghĩ thầm: “Moẹ! Còn vui vẻ hơn với tôi à? Không bao giờ cho nhóc tới nữa!” Nghĩ thì nghĩ nhưng trên miệng vẫn đáp: “Ừ, rửa tay đi rồi lần sau tiếp tục.”
Cậu vui sướng đi rửa tay, ngồi vào xe, được anh chở đi câu lạc bộ tập thể hình, lên khóa bơi lội do Trình Phàm chỉ định.
Đây là một câu lạc bộ cao cấp, chất nước mát lạnh, có huấn luyện viên chỉ đạo.
Thẩm Hạo ở bên cạnh, nhìn Tiểu Ngọc trắng nõn nhảy vào, lắc lư mông eo, bơi qua bơi lại trong nước, rất giống một con cá bạc.
Cậu bơi vài vòng rồi bắt đầu đổ lười, gian nan vịn góc rìa bể bơi thở, anh đi qua dùng khăn mặt xoa xoa, cậu ngẩng đầu lên, mang theo giọt nước nở nụ cười.
Thẩm Hạo nhìn mái tóc đen mềm ẩm ướt, lồng ngực hồng phớt, lập tức có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, véo má nhóc hỏi: “Chừng nào em đi lên?”
Dưới ánh nhìn trắng trợn, cậu đỏ mặt lên, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chờ một lát đi, em nói với huấn luyện viên một chút.”
Thẩm Hạo gật đầu, đi phòng nghỉ VIP đuổi người phục vụ, khát khao chờ đợi.
Khi Tiểu Ngọc tìm cớ xong, ướt sũng đẩy cửa ra, anh đã cứng như sắt, chặn ngang ôm lấy cậu, khiêng lên đài mát xa.
Cậu bị anh hôn đến thở hồng hộc, ôm cổ anh, khẽ nói: “Anh Hạo, chân em đau quá, hình như bị xước, lại dính nước……”
Thẩm Hạo kéo mở cà vạt, vứt quần áo qua một bên.
Nâng bàn chân lên, nhìn kỹ.
Thấy ngay một vùng da đốm trắng, trên mu bàn chân có chỗ xanh xanh, ngón chân bên cạnh có vết đỏ trầy xước, sợ là bị anh giẫm phải…..Trong lòng nhói nhói, chậm rãi liếm qua mu bàn chân, hôn lên vết thương kia, giống như đang thưởng thức mỹ vị.
Tiểu Ngọc hít một hơi như bị bỏng, nắm chặt khăn mặt, ánh mắt mê ly nhìn anh.
Một sự mê đắm nồng nàn không phai.
Thẩm Hạo nắm mắt cá chân cậu, ngậm ngón chân nhỏ bé vào miệng, nhẹ nhàng cắn.
Cậu run rẩy kịch liệt, cầu xin: “Anh Hạo, ôm em đi! Mấy hôm nay không thèm để ý tới em, em muốn anh ôm em”…..
Nói xong, liền dang đôi chân dài, nằm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...