Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?


+ Anh bảo Ghim nằm viện hả *Đan sửng sốt* Rắc rối gì?
+ Em cứ vào viện thăm hỏi thì biết, ở tầng 3 phòng 15. Anh về lớp đây.
+ Ơ Tùng….
Tùng kém thận thiện với Đan hơn trước, chắc cũng ghét Đan luôn. NewMen nhà Tùng đang tỏng tình trạng như Linh Nguyễn nhà Hương.
Thực sự thì Tùng ngại và cảm thấy có lỗi với Đan, hắn cùng Vân bày trò hại Đan nhưng Đan lại không biết và cho rằng hắn là người tốt. Chỉ có một điều hắn thanh thản- đó là về chùm đèn =.= Không phải hắn bày cho Vân cắt chùm đèn rơi xuống.
Ân vừa lượn xuống canteen vơ vội cái bánh mì – tranh thủ lúc Tùng nói chuyện với Đan.
+ Tùng có việc gì à? *Ân ngơ ngác*
+ Tùng nhắn tớ tới thăm Ghim. Cô ấy gặp rắc rối, đang nằm viện *lo lắng*
+ Ghim?? Tóc bạch kim “coolboy” hả *Ân cười tươi*
Đan gật đầu cười theo, ôi, cô bạn tóc bạch kim lại bị rắc rối gì không biết?!!
Cuối giờ học, Đan ra cửa lớp và ngó sang lớp bên, Đan thấy Kiệt và Vân đang đi cùng nhau. Vân cứ nói cười liên mồm, Kiệt chỉ thờ ơ ậm ù cho qua. KIệt nhìn qua cửa kính thấy Đan, Kiệt khẽ cười. Đan vẫy vẫy tay nhưng đúng lúc Vân quay ra, Đan bèn núp nhanh xuống cầu thang.
“Haizz. Hôm nay chỉ thế thôi. Mình không được làm hỏng kế hoạch của Kiệt”.
Đan tự nhủ trong lòng, cô định đi cùng Ân tới thăm Ghim nhưng Ân “bận” hẹ hò với Trung nên !! Bốn người bạn thì 2 người đang ghét Đan ra mặt, 1 người thì nửa ghét nửa thương, Ghim thì nằm bịp tỏng bệnh viện. Tội nghiệp Ghim.
Vân nóng hết máu khi ả vừa quay ra thì thấy Đan lủi đi nơi khác. Vân lườm Kiệt muốn rớt cả tròng mắt.
+ Anh vừa cười với con bé Đan hả?
+ Không.
+ Anh đừng nói dối.
+ Nếu cô bảo Đừng nói dối thì…

+ Anh….
Kiệt kéo cặp cùng 3 gã bạn đị về. Vân bặm môi giận run người. Giữa Đan và Kiệt có gì đó đáng gờm. Rồi Vân sẽ tìm cho ra.
Bệnh viện:
Đan ngó nghiêng dáo dác tìm phòng số 15. Một bóng con trai vừa bước vào thang máy, mái tóc bồng bềnh cùng bộ vest trắng của hắn làm Đan chú ý. Nhìn hắn khá quen nhưng Đan chưa kịp nihfn mặt. Chắc người giống người – Đan bấm bụng và lại tiếp tục tìm kiếm. Đây rồi.
“Ờ mà đây là phòng víp hả” – Đan trố mắt.
Ghim nhà này cũng giàu ghê á !!
Đan đẩy cửa vào, Ghim đnag nằm ngủ, bên cạnh có 2 y tá chăm sóc. Y tá cười với Đan và hỏi nhỏ:
+ Chào em. Em tới thăm bạn phải không?
+ Vâng, bạn ấy ngủ rồi ạ?
Ghim mở mắt ngẩng lên nhìn Đan.
+ Đan hả. Vào đi, tớ vừa chợp mắt thôi.
Đầu Ghim băng dày cộp, mặt mũi nhợt nhạt, mệt mỏi. Đan băn khoăn không hiểu Ghim bị làm sao.
+ Hai chị cứ ra ngoài đi,
em nói chuyện với bạn.
+ Cũng được. Có gì em gọi ngay nhé.
Thế là 2 y tá khép cửa lại, lúc này Đan mới tự nhiên trò chuyện với Ghim.
+ Cậu bị làm sao? Tùng bảo cậu vào viện từ hôm qua.
+ Ừ tớ…!! Haizz *Ghim định kể nhưng lại không biết phải kể như thế nào* Kiệt nhớ lại rồi, cậu biết chưa *Ghim cao giọng*
+ Cậu cũng biết hả *Đan ngạc nhiên*
+ Thì tớ nghe Vân nói chuyện, Kiệt ở bên Vân lsuc này là vì lý do khó nói, cậu đừng hiểu lầm Kiệt nhé.
Lạ quá, Ghim lo lắng điều gì? Đan cảm giác như Ghim rất mong muốn Đan và Kiệt có thể trở thành đôi.
+ Cậu có quan hệ gì với Kiệt?
+ Tớ??
+ Cậu !! Tớ thấy cậu biết nhiều chuyện về tớ, nhiều lần tớ đã định hỏi cậu.
Ghim rút tay lại, mong lung nhìn… trần nhà, giả bộ ngây ngô.
+ Thôi đi Ghim *Đan đập nhẹ vào tay Ghim*
+ Á á *Ghim hét* Tớ đnag bị thương mà.
+ Ax xin lỗi. Hix.
+ Vừa nãy cậu có gặp anh trai tớ đi ra không? Anh ấy nghe tin tớ vào viện là đáp máy bay sang VN ngay.
+ Huk? Anh cậu? Tớ không biết là ai *Đan nhăn nhó*
Ghim lại nhìn Đan đầy ngạc nhiên. Cuối cùng Ghim cũng chuyển đề tài.
+ Cậu đã làm lành với cô bạn hotgirl chưa?
+ Huyền ý hả. Chưa. Cô ấy giận tớ nhiều-nhiều lắm.

+ Vậy à. Nhưng cô ấy cũng không vừa nhỉ. Thẳng tay tát cậu 1 cái *Ghim che miệng cười*
Đan cũng cười lại 1 cách méo mó. Hai đứa nói chuyện phiếm tầm 30″ thì Đan nhìn đồng hồ, tạm biệt Ghim. Đã tới giờ về nấu cơm.
+ Tớ về đây. Mau khỏe nhé *Đan đứng dậy*
+ Pai~pai
~Đan chạy rảo bước về nhà, hơi trễ rồi, sợ chị hai lại mắng tội la cà linh tinh.
Gã con trai mặc bộ vest trắng xách theo túi hoa quả đẩy cửa vào phòng Ghim.
+ Anh đã về.
+ Ăn hoa quả đi Ghim.
Hắn đặt túi hoa quả bên bàn, hai chị y tá lấy ra 2 quả táo, gọt vỏ. Ghim kéo anh trai ngồi bên giường.
+ Đan vừa đi khỏi.
+ Ủa, em có bạn như cô ta sao?
Đó là một câu nói “xúc phạm” – như Ghim nghĩ. Ghim trợn tròn mắt, vài cọng tóc bạch kim đã…nhổm nhổm dựng lên.
+ Anh hiểu rồi *cười* ằm xuống nghỉ ngơi đi.
Ghim kéo cái chăn đắp lên người, chị y tá cắm dĩa vào miếng táo đứa cho Ghim.
+ Anh này, anh có đi học không? Hồ sơ của anh vẫn bảo lưu đấy *cười khích bác*
+ Để làm gì? Anh cần đi học hả?
+ Mai cho em ra viện nha, em muốn xem kịch hay mà anh trai em tham gia *Ghim kéo tay áo hắn*
+ KHÔNG ĐƯỢC *hắn đe* Đợi vết khâu lafg lại *ra lệnh* Em đừng để anh phải dùng thêm 2 y tá nữa canh chừng em.
Ghim lén nhìn lên 2 chị y tá đang gọt táo, họ cười với Ghim đầy “rùng rợn”.
+ Đi mà anh >< Anh nhìn Vân nó hành hung em mà anh để yên à.
+ Anh không để Vân yên thân, được chưa?
+ Mai cho em xuất viện đi !!
+ KHÔNG ĐƯỢC.
+ Em muốn xuất viện !! *gào*

+ KHÔNG LÀ KHÔNG.
+ Xuất viện !!
………………………….
Ngôi trường Hạ Long được dịp nhốn nháo. Sắp hết học kì I rồi, có một nhân vật đình đám đã trở lại. Nam sinh duy nhất có thể ngang hàng với Kiệt.
Kết quả học tập từ năm ngoái vẫn được bảo lưu, năm nay học tiếp, 19t, có nghĩa hắn sẽ phải học chậm 1 năm, chưa kể năm trước nữa hắn lưu ban, nghĩa là học chậm 2 năm. Học cùng khóa hắn, người ta ra trường 1 năm rồi, hắn thì…. Vậy càng hay, có 2 lớp hắn muốn vào học là B2 – lớp của Đan hoặc B1 – lớp của Kiệt.
Con đường tới trường vẫn chỉ có Đan và Ân nhưng hôm nay khá khẩm hơn bởi rất nhiều học sinh đi xung quanh đang mang đến câu chuyện thú vị.
+ Anh ấy về rồi. Tuyệt quá, ngày ngày đều có thể ngắm nhìn Hí hí.
+ Không biết năm ngoái anh ấy đột ngột về Hàn là lý do gì.
+ Trời không biết. Anh ấy về, tao chỉ quan tâm rằng anh ấy đã về !!!!!
Ân vểnh tai nghe ngóng, trong khi Đan vẫn gật gù buồn ngủ. Đem qua chị cả làm việc suốt đêm, cả nhà náo loạn mất ngủ.
+ Anh ấy có thể so sánh với anh Kiệt bên 11B1 đấy. Đúng là 2 hoàng tử.
+ Sao lại đem so sánh !! Họ đều là mỹ nam mỗi người 1 nét đẹp, so sánh làm sao được mà so sánh.
Cậu chuyện được bàn tán sôi nổi thêm, nghe tên Kiệt xuất hiện Đan mới tỉnh ngủ. Ân vừa nhai bánh vừa đăm chiêu.
+ Có anh nào nghỉ học năm ngoái, năm nay đi học tiếp nhỉ *Ân ghé tai Đan thì thầm*
+ Tớ không biết.
+ Ngang hàng với Kiệt, không khéo đối thủ “truyền kiếp” cũng nên *Ân phán*
+ Đối thủ của Kiệt á *kinh ngạc*
+ Oài *phẩy tay* Tớ đoán vậy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui