+ Kiệt !!!!!!! *Hương đuổi tới nơi* Anh nuốt lời à, không thì đấu tiếp 3 trận.
+ Kiệt, nói đi *Vân thì thầm thúc giục*
+………….Nuốt lời? Thực tế thì không có lời hứa nào cả. Các người tưởng tôi trì hoãn kế hoạch vì trò chơi vớ vẩn ư? Đúng là lũ ngốc.
+ NÓI LẠI COI !! TÊN KHỐN NÀY.
Huyền tức giận định gây gổ với Kiệt. Đan chạy nhanh lại can ngăn. Lúc này bất kể ai cũng muốn cho Kiệt ăn đòn, Đan là người duy nhất muốn can ngăn.
Kiệt thấy Đan chạy lại, việc đầu tiên hắn nghĩ là…”Đan vừa đứng ở đâu? Có nghe thấy cuộc nói chuyện không?”
+ Buông ra! *Huyền hất Đan*
+ Cậu đừng nóng giận như thế có được không *Đan mắng*
+ Lại gì nữa đây? Hôm nây cậu phải để tớ cho thằng đó 1 trận, cậu dẹp sang bên đi *Huyền xông tới*
+ Nếu cậu đụng vào cọng tóc của Kiệt, tớ sẽ không nhìn mặt cậu !!
Kiệt nhìn Đan kinh ngạc, Huyền – Ân – Hương không thể ngờ Đan lại nói ra câu đó. Vân mỉm cười hí hửng.
+ Haha. Quay ra cắn nhau rồi.
+ Cậu bảo không nhìn mặt tớ phải không? *Huyền sững sờ*
+ Phải !! Cậu đừng hành động nóng nảy. Tớ tin Kiệt, thế thôi !
Đan không thể giải thích để Huyền hiểu, Kiệt đã nhớ lại kí ức, Đan cảm nhận được sự hợp nhất của 2 kí ức. Sự thay đổi này là có nguyên nhân. Đan tin Kiệt, Kiệt nói: Chỉ cần em luôn tin anh.
+ Đồ điên. Bao nhiêu chuyện vẫn chưa mở mắt ra. Thằng đó không thể nhớ lại kí ức của Jung Min, hắn làm cậu khổ sở lâu nay chưa đủ hay sao mà còn 1 điều tin hắn, 2 điều tin hắn??
Đan chưa nói cho ai khác biết chuyện Kiệt nhớ lại, có lẽ việc đó làm Huyền không hiểu được Kiệt bây giờ.
+ Cậu không hiểu gì hết. Kiệt đã nhớ lại. Ashiii Dài dòng lắm, cậu vào lớp đi.
Đan đẩy Huyền vào, trong khi Huyền đang tức giận và khó bỏ qua cho Kiệt?
CHÁT
Huyền đã tát Đan không nhẹ chút nào.
+ Cô làm cái gì đấy??? *Kiệt cáu*
+ Yên lặng. Anh không được tham gia *Vân gầm ghè*
+ Cô thôi việc điều khiển tôi đi.
+ Chị gái và tài sản J-Max của Trần Đan *Vân lại đem điểm yếu răn đe*
+…………Chết tiệt !!
…………………………..
+Huyền, bình tĩnh *Ân tách Huyền và Đan* Đan có sao không? *lo lắng*
+ Trần Đan, tôi đánh cậu để cậu sáng mắt ra ! Bao nhiêu người lo lắng cho cậu, rút cục cậu lờ đi mà bám theo hắn. Cậu có thể mang bạn bè đánh đổi người yêu, cậu chỉ tầm đến thế thôi hả? Tôi thất vọng vì làm bạn với cậu !!
Huyền bỏ đi luôn, Đan lặng người. Tay Đan khẽ run rẩy, đưa lên xoa bên má rát bỏng.
“Hì. Sợ thật. Huyền là dân anh chị mà. Xin lỗi Huyền, tớ biết các cậu cũng lo cho tớ mất ăn mất ngủ. Tớ chưa bao giờ đánh đổi bạn bè và người yêu. Tớ sẽ không chọn 1 trong 2 đâu….”.
+ NGỐC VỪA THÔI !!!!!!!!!
Tiếng quát tháo của Kiệt làm bầu không gian yên ắng. Đan ngạc nhiên, có chút xót xa khi Kiệt mắng mình. Người phải bị mắng là Kiệt chứ, sao anh lại còn mắng cô?
Kiệt thở hắt não nề, quay nhanh bỏ đi, Vân khoanh tay, đứng hất cằm 1 lúc rồi cũng bỏ đi. Chuyện này không hẳn thú vị nhưng phần nào cũng theo đúng mục đích của Vân.
+ Vào lớp thôi *Ân buồn bã vỗ vai Đan*
+ Ừ.
+ Ghừ… thằng Kiệt đó thật thích giễu cợt người khác mà *Hương giận run người*
+ Hương à…………. *Đan ấp úng*
+ Thôi cậu không phải nói đỡ cho hắn, sự việc rành rành trước mắt, không có gì để bao biện cả !! Tớ về nhà đây, giờ phút này tớ phải ở bên cạnh Khang để cùng giữ lấy Linh Nguyễn.
Giọng nói của Hương đầy trách móc, Hương bỏ đi. Đan không biết phải kéo Hương lại như thế nào, Hương ghét Đan rồi. Cũng phải, Hương sẽ không yêu quý được những người xung quanh Kiệt – kẻ thù của Hương.
Đan thả hồn theo gió trời, mặt trắng bệch ra như cái xác, đau lòng quá. Đan vừa đánh mất hai người bạn thân.
+ Ân ơi cậu có định…. bỏ đi luôn không? *Đan rưng rưng*
+ Trời. Tớ mà bỏ đi thì còn ai nữa *Ân lừ mắt* Mặc dù tớ rất muốn bỏ cậu, sao cậu lại bảo vệ Kiệt?
+ Hix… Tớ tin Kiệt.
Ân đập mạnh vào lưng Đan, ôm lấy cô.
+ Cứ tin đi rồi cậu sẽ thất vọng.
+ Không thất vọng. Lần này chắc chắn không thất vọng.
+ Tội nghiệp bạn tôi *xoa đầu*
+……………….Này !!!
+ Vào lớp đi, muộn rồi.
+ Ừm.
Trang tức xì khói, lộn hết ruột gan mà không làm gì được Vân. Sân trường tản mác, chỉ còn những đám nhỏ học sinh ngồi bàn tán với nhau. Kiệt lúc nào cũng là đề tài hot.
Vẫn còn 2 kẻ chưa rời vị trí quan sát. Trên tầng, Ghim trầm ngâm suy tư, hai tay khẽ đan vào nhau vì băn khoăn lo lắng. Tùng đứng ngay tầng phía dưới Ghim, khuôn mặt Tùng đỏ lên tức giận, hắn cãi nhau to tiếng với ai đó qua điện thoại. Ghim chỉ nghe thấy câu cuối cùng:
+ HÃY NÓI CHUYỆN VỀ VIỆC SÁP NHẬP TOP 7. GẶP NHAU Ở NGÕ VẮNG SAU TRƯỜNG.
Tùng gập máy chạy rầm rầm xuống cầu thang.
” Thế là sao? Sáp nhập top 7 à? Gặp Kiệt hay gặp Vân?” – Ghim nhăn mày, không kịp nghĩ thêm, Ghim đuổi theo Tùng.
Con ngõ vắng sau trường học: Tùng đợi tầm 15″ mới thấy người kia đủng đỉnh bước tới. Vân khó chịu ra mặt.
+ Chúng ta xong việc rồi, không còn chuyện gì cậu đừng gặp tôi nữa. Bị lộ thì phiền cho tôi *Vân ngó xung quanh đẻ chắc chắn không có kẻ thứ 3*
+ Xong chuyện? Cô đã nói nếu tôi hợp tác phá đám Kiệt và Đan, cô sẽ đảm bảo NewMen không bị sáp nhập? Giờ cô lại cùng Kiệt tiến hành Dự án sáp nhập, “xong chuyện” chỗ nào hả?
+ Linh động chút đi cậu bạn !! *Vân phá ra cười* Dù sao cũng cảm ơn nhiều vì đã giúp tôi lập cái web thu hút rất nhiều đứa làm tay chân. Chà, sao cậu có thể thông minh thế nhỉ? “Ném đá giấu tay” !! Cảm ơn cậu *Vân tán thưởng* Thôi !! Hết chuyện rồi !! Kiệt giờ là của tôi, cậu đừng làm phiền tôi nữa.
+ ĐỨNG LẠI. Cô dám lợi dụng tôi à !! Hừ, Kiệt chứ gì? Tôi sẽ cho thằng đó biết cô là người khởi xướng vụ chém nhau, vì cô ghen tức khi Kiệt không dứt khoát với nhỏ Đan ! Chờ xem hắn yêu cô tới đâu nhé.
Vân đứng hình, lại phá ra cười mỉa mai. Ả quay ngoắt lườm Tùng, bao nhiêu dáng vẻ cáo già xảo quyệt Vân che dấu bấy lâu, giờ không ngần ngại lộ ra hết.
+ Thích thì chiều ! Cứ nói đi ! Nhưng mà thông báo rằng Kiệt biết chuyện rồi, không đợi lượt cậu mở mồm đâu, cậu bạn. Kakaka.
Tùng nhăn mặt ngờ vực:
+ Sao? Biết rồi mà vẫn yêu được loại con gái như cô ư?
Câu nói của Tùng thâm hiểm và sắc nhọn không gì sánh bằng, một sự sỉ nhục… đầy trí tuệ. Vân thoáng loạng choạng vì shock nhưng lại khéo léo không để Tùng nhận ra.
Không nói được gì, lòng Vân bị tổn thương nghiêm trọng.
+ Sao hả?? *Tùng khá tinh ý để phát hiện thái độ bàng hoàng của Vân* Còn gì để nói không? Kiệt biết chuyện sẽ khó coi lắm?
+ Ha….haha…. Tưởng tôi sợ nếu cậu nói cho Kiệt?? Đừng nằm mơ giữa ban ngày. Kiệt đang ngoan ngoãn ở bên tôi rồi, tôi nói gì Kiệt cũng phải nghe, hiểu chưa?
+ Cô làm gì hắn? Dù tôi phá đám bọn chúng nhưng tôi cũng biết được Kiệt sẽ yêu Đan chứ không yêu cô, cô chẳng chân thành chút nào.
+ Im mồm. Tôi sẽ không để Kiệt đến với Đan, dù dùng thủ đoạn để giữ Kiệt tôi cũng không từ. Nó tưởng Kiệt nhớ lại thì mọi chuyện sẽ theo ý nó à. Tôi sẽ chứng minh Kiệt vẫn là của tôi. Tôi giờ đủ sức đẻ giữ lấy thứ thuộc về tôi ! Tôi không chịu thua ai !! *Vân bị kích động mạnh*
+ Khoan đã *Tùng kinh ngạc* Ý cô là Kiệt đã nhớ lại?
Vân đã không kín miệng, Tùng thì quá tinh ranh để suy luận từ những lời Vân nói. Tiếp tục nói chuyện với người khôn ngoan như Tùng, mọi chuyện sẽ bị lộ.
Vân vội bỏ đi, giọt nước mắt lăn nhanh trên má ả bị gió thổi hắt như chưa hề rời khỏi khóe mi. Tùng ngây người, cố gắng mường tượng những điều Vân buột miệng.
Ghim nấp cạnh đó, kinh ngạc không kém Tùng. Có lẽ Ghim nên trực tiếp gặp Vân 1 lần. Đối với Ghim, chuyện liên quan tới Kiệt thì Ghim sẽ không bỏ sót. Ghim lẻn nhanh sang con đường khác, tránh Tùng để tìm Vân. Bất ngờ Vân đã đứng ngay sau lưng Ghim từ lúc nào. Ghim giật mình, may chưa hét to đánh động mọi người xung quanh.
+ Ồ, ai đây? Thu à? Phải không vậy. Tao tưởng mày mua vé máy bay về Hàn cùng anh trai rồi? *Vân gườm mặt với Ghim*
Ghim bị ép sát vào tường, Vân có điệu bộ bất cần đời khiến Ghim luôn phải cảnh giác.
+ Mày đang làm gì Kiệt? Mày không thể thôi giở trò được sao *Ghim cố nhẹ giọng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...