+ Tiết 1 kiểm tra Sử 15 phút, tiết 2 kiểm tra Toán 1 tiết. Đúng là ngày đau đầu mà T.T
Tiết 3 thể dục, hôm nay lớp Đan có lịch đổi tiết hóa với tiết thể dục.
+Haaaa…Đan !!
Đan, Huyền, Ân trố mắt nhìn sang lớp bên cạnh – đang có tiết thể dục như lớp Đan. Đó là Hương và Ghim.
“Ơ. Chuyện gì thế??? Kiệt đi học rồi?? Cả Trung – Tuấn – Chi nữa”.
Đan ngó lơ luôn Ghim và Hương, tầm mắt của Đan nhắm thẳng tới đám nam sinh đang khởi động (cụ thể là Kiệt). Kiệt cảm thấy có người đang nhìn hắn chằm chằm, sau một hồi ngó ngó nhìn nhìn thì Kiệt bắt gặp Đan. Đan giật mình, lúng túng định quay đi. Kiệt cười tươi và, khẽ vẫy tay với Đan làm Đan kinh ngạc.
Kiệt mà cũng có ngày cười tươi và thân thiết với Đan đến vậy sao? Chắc Đan hoa mắt.
Đan cứ đứng chết trân trong khi Kiệt đã tập chạy với đám nam sinh.
+ Oh my GOD !!
Huyền và Ân hốt hoảng nhìn Kiệt và Đan.
+ Trái Đất quay ngược rồi, đâm ra mọi thứ cũng ngược đời theo. Thằng Kiệt đó uống nhầm thuốc hả?? Sao hắn có thể.. *Ân ấp úng*
+ Cười 1 cách ngây thơ sáng ngời? *Huyền phụ họa*
+ Chẹp chẹp *2 đứa lắc đầu* Này Đan !! Đơ cứng rùi hả !!
+ Hơ, *tỉnh* chuyện gì thế nhỉ???
+ haizzz
Cô giáo TD tập trung học sinh lại, Đan chạy đi nhưng vẫn lén nhìn Kiệt. Chỉ trong phút giây ngắn ngủi Kiệt cười nhưng cũng đủ làm trái tim Đan thấy ấm áp kì lạ. Trông Kiệt có vẻ thoải mái hơn, lúc tối qua Kiệt bỏ đi trong tâm trạng rất tồi tệ. Nhưng rút cục đã có chuyện gì xảy ra suốt đêm qua?
Mặc kệ. Đan không thích nghĩ nhiều thế, khoảnh khắc sung sướng thì phải toàn tâm toàn ý tận hưởng để không phải hối tiếc về sau.
Hôm nay là ngày học liên thông sáng chiều, buổi trưa học sinh trong trường sẽ ăn nhẹ ở canteen. Bốn đứa Ân – Huyền – Hương – Đan cũng xuống canteen và xếp hàng mua đồ ăn. Thật ra thì quanh trường có 1 vài quán ăn khác nhưng trong tiết trời lạnh run cầm cập, mưa phùn, gió rét, âm u ..v…v.. chẳng có ai muốn đội mưa ra quán ăn 1 bữa rồi lại đội mưa vào học. Điều đó giải thích vì sao canteen đông đến nỗi xếp hàng dài lê thê (!!!).
+ Chi ơi anh đang ở đâu??? Em muốn gặp anh !!! *Hương có vẻ hết chịu đựng được khi phải xa Chi quá lâu*
Ring ~ Ring ring….. Chuông điện thoại của Ân reo.
+ A lô Trung à? Tôi đang xếp hàng, anh ở chỗ nào thế… đâu đâu?? *ÂN cố nhảy lên mong cải thiện tầm mắt để nhìn thấy Trung*
+ Cậu và Trung??? *Đan – Huyền há mồm kinh ngạc* Chẳng phải 2 người cãi nhau suốt ngày sao?
+ Ờ *cụp máy, vênh mặt* Thì giờ cũng vẫn thế nhưng mà đấu khẩu với kẻ IQ 300 như anh ta thú vị lắm… kaka.
Thật đúng là 1 cặp gà chọi chứ chẳng phải gà bông nữa ! ==
Đang tròn mắt nhìn Hương và Ân chạy loạn xạ tìm Chi và Trung, 1 giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cất lên bên tai Đan. Đồng thời là sự xuất hiện của 2 túi bánh to đùng ngay trước mặt Đan.
+ Anh có 2 túi bánh sanwich, Em chọn cái nào?
Huyền hốt hoảng xém rống ầm ĩ lên.
+ Kiệt !!! *Huyền hét to*
Đan quay ngoắt lại thì thấy Kiệt đứng cách mình chưa đầy 30cm. Kiệt xuất hiện như 1 cơn gió, đột ngột đứng sau lưng và thì thầm bên tai Đan, 2 tay Kiệt gác nhẹ lên vai cô.
Đan bị sự thay đổi 180 độ của Kiệt quay vèo vèo như chong chóng.
+ Sao em lại nhìn anh. Hay em muốn ăn cả 2? Nói trước chỉ được chọn 1 thôi, anh không muốn em lên cân tý nào.
+….. *mồm đớp đớp không nói nên lời*
+ Ý gì thế *Huyền đập vào tay Kiệt*
+ Ý gì? *Kiệt hỏi*
+ Anh đang định bắt cá 2 tay à.
+ Không.
+ Thế chuyện này là gì? *Huyền tiếp tục đập tay Kiệt*
+ Cô không cần biết, tính tình cô đúng là hàng vạn vạn tỉ năm cũng không thể thay đổi *Kiệt lừ mắt* Chuyện của tôi với Đan, tự tôi sẽ nói cho Đan hiểu.
+ Ax *Huyền tức giận*
Kiệt hoàn toàn làm ngơ Huyền và nói chuyện với Đan.
+ Về học chờ anh nhé. Anh muốn dẫn em đi đâu đó.
+ *tim Đan đập mạnh vài nhịp* Đi đâu là …đi đâu?
+ Ừm, cứ đi sẽ biết *Kiệt cười rồi đặt 2 túi đồ ăn còn nóng lên tay Đan* Đây, cho em cả 2, anh mua cho em mà. Anh không thích em gầy như que củi giống bạn Huyền của em.
+ Yaaa !! Anh dám nói hotgirl như tôi thế hả?
BỐP ~ Huyền đập mạnh vào lưng Kiệt nhưng Kiệt chẳng bận tâm.
+ Thôi anh đi đây *cười*
+ Ừ ừ *ngơ ngác*
+ Ê cái thằng Jung Min chết tiệt !! Muốn tôi cho anh lên thớt không *hét* Ơ… *Huyền sựng người*
+ Jung Min ư? *Đan ấp úng nhìn Huyền*
+ Haizzz *che miệng* Không hiểu sao tớ lại buột miệng gọi hắn là Jung Min *lúng túng* Tại vì… vừa nãy hắn biểu hiện y hệt Jung Min – thích khiêu khích tớ, làm tớ nhớ đến hồi trước. Xin lỗi….
Huyền cứ khiến Đan khóc mãi không dừng. Huyền đã nói đúng cảm giác của Đan cả ngày hôm nay, sự thay đổi khó hiểu của Kiệt sao mà giống Jung Min quá.
+ Cậu đừng khóc. Hix. Nhưng không lẽ… Kiệt nhớ lại rồi?
Đan tròn mắt nhìn theo bóng dáng Kiệt đang bước ra cửa canteen. Gần như Đan không thể thở được, hi vọng ngập tràn trong lòng.
“Nhớ lại rồi???”
+ Thôi thôi, tới lượt mình rồi kìa. Mất ăn bây giờ *Huyền vội lảng sang chuyện khác*
“…. Về học chờ anh nhé…” – Đan mông lung.
+ Tớ không đói, tớ lên lớp trước… *Đan thẩn thơ*
+ Ê… Đan !!
Huyền ỉu xìu, đầu tiên là Hương tìm Chi, rồi Ân tìm Trung, giờ thì Đan cũng đi theo tiếng gọi của thần tình yêu. Còn có Huyền là vẫn “cô đơn” một mình. Mấy chục thằng người yêu đời đời kiếp kiếp nối đuôi nhau đến rồi lại ròng ròng nước mắt bị đá bay đi. Vẫn chỉ có 1 mình Huyền, chẳng kẻ nào thay thế được Nam trong lòng Huyền. Thật buồn.
Nam, lúc này hắn ở đâu, làm gì, có nhớ tới Huyền không? Huyền muốn nói với Nam rằng: Huyền luôn cần Nam bên cạnh, dù cho Nam bị Vân phản bội bao nhiêu lần, Huyền đều có thể chờ Nam quay lại. Đan còn có thể chờ Kiệt nhớ ra Đan, làm sao Huyền lại không thể chờ đợi Nam chứ. Quan trọng là Nam có quay lại không.
+ Ha…ha ha Mình yêu hắn quá rồi. Thật điên rồ *Huyền cười nhạt bỏ đi*
……………………………
Lại thêm 1 ngày học thả hồn theo mưa của Đan. Bài vở đâu chẳng thấy chỉ thấy Đan ngồi thừ người, suy nghĩ viển vông đủ thứ. Tiếng chuông vừa vang lên, Đan vác cặp chạy thẳng ra ngoài trong khi cô giáo còn đang giảng dạy, học sinh
ngồi ghi chép.
Chiều tối sớm hơn bình thường, màn mưa phùn dày và bay nhẹ bao trùm khắp nơi. Kiệt đứng sẵn ở dưới chân cầu thang, thấy Đan ra là hắn mỉm cười.
+ Này, hôm nay anh làm sao thế? Có phải anh nhớ ra gì không?? *Đan hỏi gấp gáp, cả buổi học chiều Đan chỉ muốn hỏi Kiệt câu đó*
Bất ngờ Kiệt lấy con gấu bông trắng to gần bằng Đan ra, ấn nhẹ vào người Đan làm Đan chao đảo vài bước. Mải hỏi chuyện Kiệt mà Đan không để ý Kiệt giấu con gấu bông sau lưng nãy giờ.
+ Con gấu này là sao?
+ Em có lấy nó không? *Kiệt nghiêm mặt*
+ HẢ? Không hiểu.
+ Nó là quà anh muốn tặng Vân nhưng Vân không cần, em có lấy thì giữ lại, còn không anh sẽ vất đi *Kiệt dứt lời nắm tay con gấu định ném*
+ LÀM GÌ HẢ !! *Đan quát, tay giữ khư khư* Dù là quà anh định tặng Vân *Đan thất vọng* Nhưng tôi sẽ lấy con gấu. Việc quái gì phải vứt bỏ con gấu vô tội này. Chỉ vì nó từng được mua làm quà cho cô ta ư?!!
+ Nó vốn là quà tặng Vân em cũng lấy à. Tại sao em phải làm thế? *Kiệt nheo mày khó hiểu*
+ Vì *Đan đưa mắt nhìn Kiệt* Không phải tôi …dùng đồ của người khác, tôi biết trân trọng những thứ đáng trân trọng, đối với tôi, không cần cầu kì hay khoa trương gì hết, tôi đâu có đòi hỏi gì ! *khẳng định đầy tự tin*
Kiệt bật cười khúc khích, hắn đưa tay xoa đầu Đan.
+ Em hơi ngốc, không việc gì em phải làm thế cả *hắn cười đùa nhưng ẩn sau là sự xót xa buồn bã*
+ Vân có mắt không tròng mà. Cô ta lúc nào chẳng dẫm đạp lên những thứ đáng quý, bởi lẽ cô ta đâu có thấy cái đẹp đẽ của chúng đâu. Ha ha *cười 1 cách nham nhở, khinh thường*
+ Con gấu này không phải tặng Vân nhé, anh mua nó để tặng em *Kiệt thú nhận*
+ *ngạc nhiên* Tự nhiên tặng tôi? Anh không sợ bị Vân yêu dấu…*đưa bàn tay lên cổ kéo 1 đường, biểu thị “đầu rơi máu chảy” * Hồ li chín đuôi xưa nay vẫn ăn thịt người liên tục.
+ Đừng nói vậy *Kiệt nhăn nhó*
+ À, xin lỗi. Tôi không nên XÚC PHẠM bạn gái của anh.
+ Không phải. “Đừng nói vậy” vì anh làm gì thì Vân cũng không có quyền can thiệp vào.
+ Cái… cái gì *choáng*
+ Ai dà !! Lạnh quá *run cầm cập* Vào rạp chiếu phim ngồi cho ấm nha *Kiệt cười*
+ Ơ. Sao lại? Mà tôi sẽ ôm con gấu to đùng này sao?
+ Ra ngoài cổng anh sẽ để nó tạm vào trong xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...