+ Tôi dọn sân khấu với mấy người khác, phát hiện chiếc kìm rơi trong chùm đèn. Vừa nãy Trung cũng thử kiểm tra chỗ mắc dây treo đèn, đoạn dây có nhiều vết cắt nham nhở nhưng không đứt. Chiếc đèn rơi xuống là vì có người tháo ốc cố định đèn với dây treo.
+ Là sao? *xì xào*
+Nghĩa là chùm đèn rơi xuống có chủ ý. Một người nào đó đã nhân lúc các thành viên tập trung dưới cánh gà để lẻn lên gác trên của sân khấu. Ban đầu kẻ đó định dùng kìm cắt kim loại, cắt dây treo đèn. Nhưng quá sức nên không cắt được dây mà chỉ tạo thành những vết cừa hờ thôi. Kế tiếp, hắn đã dùng chiếc tua-vít và tháo ốc trên nóc đèn. Như mọi người thấy, chiếc đèn chùm đã rơi xuống sân khấu và vỡ tan tành *Trung giải thích tỉ mỉ*
+ Ai mà ác ý thế chứ? *Trang hốt hoảng*
+ Ừm. Ngay cả 1 sợi dây kim loại cũng cắt không nổi, nhiều khả năng đây là sức con gái *Trung khẳng định*
Nói tới đây, dù đứa ngu ngơ ngây thơ cũng đoán được. Còn ai ngoài Vân.
+ Cậu thấy chưa hả??? Đáng ra cậu phải để tớ và Ân đánh chết con hồ li *Huyền gầm lên với Đan* Nó nhất quyết hại cậu, cậu sáng mắt ra chưa, nó tìm đủ mọi cách.
Huyền mất hết bình tĩnh, vừa làm dịu Kiệt xong mọi người đã phải làm dịu Huyền. Trong CLB kịch thật nhiều người nóng nảy ==
+ Cô nghĩ hồ li làm à? *Tuấn nói to, chạy lại chỗ Huyền*
+ Mới đây nó lái xe ở ngã tư định đâm chết Đan *Ân tức giận*
Như đổ thêm dầu vào lửa, không khí ồn ào hẳn.
+ Vân?? Bạn gái xinh xắn thường đi cùng Kiệt đấy á?
+ Có chắc không? Tôi thấy bạn ấy hiền lành mà.
+ Nói à biết. Gần 1 tháng nay nó tìm cách hại Đan rồi, chẳng phải mới hôm nay mới có dã tâm.
+ Vân đẩy Đan ngã cầu thang, lập web mua chuộc học sinh trong trường, cài lưỡi dao lam trong tập sách vở,…v…v…
+ A. nhắc mới nhớ. Có lần tớ thấy Vân đổ nước lên cặp sách của Đan. Nhưng Vân bảo nỡ tay…*1 nữ sinh trong CLB kịch kể lại*
+ Vân cũng thường nói xấu Đan với bọn tớ, xin lỗi Đan nha… *mấy nữ sinh khác thật thà thí nhận*
Hết người này đến người kia kể nể tội lỗi của Vân, Trung chẳng biết có nên vào hùa cùng Chi và Tuấn đả đảo Vân không ++ Tùng nhăn nhó khó chịu, không ngừng lẩm bẩm 1 mình:
+ Cô ta không hề nói với mình, mình ghét việc vượt mặt như vậy. Ghừ.
Mặc kệ đám người đang nhốn nháo, Đan vẫn ngồi im trên ghế, Kiệt cũng vậy.
Kiệt đang rất bàng hoàng trước những sự thật về Vân, Vân làm nhiều chuyện hại Đan, thế mà Kiệt hỏi Vân cứ cãi bay biến. Vân lại nói dối Kiệt, hơn nữa còn nói dối những vấn đề mà Kiệt – muốn – biết – sự – thật.
Bực mình, Kiệt đứng dậy bỏ ra ngoài, cố gắng cho qua những lời nói nham nham của đám người. Đan đứng dậy đi theo Kiệt, Huyền – Ân – Hương còn đang mải “tuyên truyền”.
Vừa mở cửa ra, những âm thanh huyên náo của lễ hội xập xình làm Đan muốn nổ tung đầu. Đèn hành lang tắt hết, ánh sáng duy nhất phát ra từ tiền sảnh sân khấu ở tầng một.
“Kiệt đâu, mới vài bước đã mất dấu hắn”.
Đan chạy khắp hành lang tìm kiếm Kiệt, chút ánh sáng mập mờ ẩn hiện càng khó khăn cho Đan. Kiệt đã đi xuống tới chân cầu thang.
+ KIỆT !
Tiếng gọi của Đan hòa lẫn với hàng trăm thứ âm thanh to nhỏ xung quanh. Kiệt vẫn bước đi, dường như hắn bước nhanh hơn trước.
+ Này anh điếc hả???????????
Khi cách Kiệt chưa đầy 3 bước chân, Kiệt đột ngột xoay người, đẩy mạnh Đan vào góc chân cầu thang.
+ Muốn nói cho tôi nghe về Vân phải không? Thôi ngay đi trước khi tôi cho cô 1 trận *Kiệt nheo mày lườm Đan*
Cái bóng cao lớn của Kiệt đổ sụp che hết tầm mắt Đan, ngó trái ngó phải cũng không thoát khỏi Kiệt.
+ Tôi chỉ muốn hỏi về việc anh nghi ngờ Vân….đã có tiến triển gì chưa? *khóc*
Kiệt thả tay xuống và thở dài, cứ nghĩ Đan cũng sẽ nói đủ điều xấu xa về Vân cho hắn. Riêng đám người trong CLB kịch đã khiến Kiệt hết sức mệt mỏi.
+ Chẳng tiến triển gì cả. Haizzz *Kiệt vò đầu*
+ Sao thế? *Đan lừ mắt* Không tiến triển vì anh không tìm hiểu hay vì anh không muốn tìm hiểu?
+ Yaaaaaaaaaaa *quát to*
+ À. Không có gì, coi như chưa nói.
+ Cô gọi tôi lại chỉ để nói vậy thôi à?!!
Kiệt ngồi xuống 1 bậc thang, tay chống cằm, băn khoăn điều gì đó. Đan ngồi xuống cạnh Kiệt và nhìn hắn. Kiệt không hề ý thức Đan đang ngồi bên cạnh, nhìn Kiệt trầm ngâm, Đan cũng trầm ngâm theo.
“Kiệt đang nghĩ gì nhỉ? Luôn là 1 kẻ khó dò”.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng gục đầu xuống 2 tay, Đan tròn mắt.
+ Ngủ gật hả? Về nhà mà ngủ.
+ Sao cô còn ở đây?????? *Kiệt ngạc nhiên*
+……………Nhìn anh mệt mỏi quá. Đang nghĩ về Vân sao?
Một cái nhướn mày dành cho Đan, Kiệt cười nhẹ, những lời nói mang tính “cố gắng chia sẻ” của Đan làm tâm trạng hắn dịu lại.
+ Đoán đúng rồi đấy.
Đan chẹp miệng quay đi, không lẽ Đan lại đánh Kiệt vì Kiệt nhắc tới Vân liên tục trước mặt Đan.
+ Anh yêu Vân ở điểm nào?
+ Không rõ, yêu thì cần phải có lý do à.
+ Có chứ. Nếu không có lý do, chắc chắn đó là tình yêu hời hợt.
+…….Thế cô có lý do không??
+ *chớp mắt* Tôi yêu Jung Min vì tính cách thích quan tâm và bảo vệ những người xung quanh.
Kiệt lại trầm ngâm, ánh mắt hắn buồn bã hơn trước.
+Lúc bị mất trí nhớ, tôi tuyệt vời đến thế cơ à. Không ngờ còn có… bồ bên ngoài *cười đau khổ, liếc mắt thăm dò*
Đan nóng cả người, dám nói thế, dám bảo Đan là bồ nhí?? Thế con mụ Vân là “vợ cả” phải không????
“Nhịn !! Nhịn !! Mình làm được mà, cái thằng chết tiệt này”.
+ Anh là đồ con heo !!!!
+CÁI GÌ???
Tâm bảo nhịn nhưng mồm thì không nhịn, thành ra Đan buột miệng 1 câu mắng mỏ, đủ để làm Kiệt nhảy dựng lên.
+ Cô muốn chết hả?? *Kiệt kéo tai Đan mà hét to làm cô kêu ầm ĩ*
+ Tôi nói không đúng hả. Anh luôn phủ nhận những khuyết điểm của Vân.Tôi thấy anh là đồ đầu heo mê muội.
+ Cô!!!!!!!!!
Kiệt tức giận cốc mạnh vào đầu Đan. Hai đứa giằng co nhau, dù rất cố gắng nhưng Đan vẫn bị Kiệt cốc thêm mấy cái.
Huyền và Ân ngó nghiêng khắp hành lang, bắt gặp Đan và Kiệt đang ngồi dưới chân cầu thang.
+ Kiệt !! *Ân nhẫn tâm phá hỏng bầu không khí của 2 người*
Đan và Kiệt ngước mắt lên, Ân và Huyền bước nhanh xuống chỗ Kiệt. Đan hơi bất ngờ, Kiệt trầm xuống trước thái độ căng thăng của bạn thân Đan.
+ Tôi có chuyện muốn nói với anh *Huyền nghiêm mặt*
+ Chuyện gì thế??? *Đan vội đứng dậy*
+ Nói đi, tôi vẫn đang nghe.
Kiệt nhẹ nhàng phủi quần đứng dậy, chờ đợi. Huyền và Ân nhìn nhau do dự rồi nhìn Đan.
+ Ê !! Chuyện gì mà nhìn tớ?????? *Đan hốt hoảng*
+ Kiệt này, chuyện bọn tôi nói đến xảy ra lâu rồi. Anh không biết đâu vì lúc đấy anh đang mất trí nhớ, là 1 người khác.
Đan vội nhìn phản ứng của Kiệt.
+ Ừ…. Tôi hiểu.
Huyền – Ân tròn mắt, kéo tay Đan lại gần, nói nhỏ:
+ Kiệt biết việc hắn mất trí nhớ à?
Đan gật đầu, bấu chặt tay Huyền với 2 mắt sáng long lanh.
+ Chuyện gì??????????? Hay thôi đừng nói nữa …….. *năn nỉ*
+ Ax, cậu biết bọn tớ nói chuyện gì mà “thôi đừng nói nữa”.
+ Thì…
+ Được rồi. Đứng sang bên *Ân đẩy Đan, hùng hổ đứng trước mặt Kiệt*
+ Chuyện này liên qua đến hồ li, anh nhất định phải biết.
+ Nói đi.
Huền – Ân hít 1 hơi để lấy tinh thần, giống như chuẩn bị cho 1 buổi thuyết trình mang tính lịch sử.
+ Nếu anh ở bên Vân thì tránh xa Đan, nếu anh ở bên Đan thì phải từ bỏ Vân. Tôi biết anh chưa thể nhớ lại ngay nhưng chúng tôi sẽ kể, để anh hiểu thôi.
+ Anh từng ở nhờ nhà Đan 1 tháng, vào tối thứ 6 hôm đó anh đã ra bờ sông gần bìa rừng cùng Đan. Có một tốp 3 đứa đã theo đuôi anh: 1 thằng con trai đi môtô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...