Rose bước ra sân khấu, vẫn là khuôn mặt trầm buồn lạnh lùng (theo đúng vai nhân vật Rose). Kiệt ngồi dưới khán đài phá ra cười nghiêng ngả, kể ra hắn mà đóng kịch thì cũng sẽ “được” xinh đẹp như Tùng.
+ Thím về rồi đó à *Rose*
+ Ôi…… ôi.. *Max nhào tới* Tiểu thư đây rồi.
Đúng lúc vở kịch đang diễn ra tốt đẹp, sự cố đã ập tới khiến không ai kịp định thần.
Chiếc đinh ốc nhỏ trên trần sân khấu rơi xuống, ngay trên mũ Đan. Đan thấy lạ bèn xoa nhẹ chiếc mũ. Kiệt ngồi ngay hàng ghế đầu, sát sân khấu nên nhận ra phản ứng kì lạ của Đan. Chiếc đinh ốc nảy xuống nền và lăn gọn vào chân Kiệt.
+ huk???
Kiệt cúi người nhặt chiếc đinh ốc lên.
+ Đinh ốc? Ở đâu……
Kiệt vội hướng mắt lên trần sân khấu, phía trên đầu Đan là 1 chùm đèn thủy tinh được CLB kịch mắc thêm làm bối cảnh nền.
KẸT…KẸT
+ Quái gì thế này.
Kiệt rít lên theo từng chuyển động đung đưa của chùm đèn, 1 vài học sinh quanh Kiệt cũng chú ý theo.
PHỰT !!!
+ Á Á Á Á……………………….
Gần như tất cả học sinh ở 2 hàng ghế đầu phải thét lên khi chùm đèn rơi thẳng xuống sân khấu – chỗ Đan đang đứng. Chỉ có sự hỗn loạn lấn áp tất cả….
RẦM.
………….
…………
Đầu óc Đan quay mòng mòng, mất cảm giác tay chân, có vẻ cô đã va đập vào đầu. Trời đất tối sầm lại.
Một vài giây sau Đan mới nghe thấy những tiếng bước chân và hàng tá tiếng hét gọi quanh cô. Có người đang lay cô liên tục.
+ Đan !! Trời ơi !! Cậu có sao không? Đannnn !!! Nghe không???
“Huyền”
+ Đan !! Đan !! Mở mắt ra đi !! Đan ơi !!
” ….. Ân cũng có lúc khóc thảm thiết sao……..”
+ Á, có người bị tai nạn, mau gọi cấp cứu, nhanh lên….
+ Trời ơi ghê quá.
+……………
Kèm theo đó là những âm thanh hỗn độn của đám người đang trong nỗi kinh hoàng.
” Vậy mình chết rồi ư? Chết rồi ư?”
+ Đan !
Một giọng nam gấp gáp gọi tên Đan, chất giọng đó không thể lẫn lộn trong mớ âm thanh. Giọng nói đấy vẫn gọi Đan liên hồi, lay người Đan như lay chuối rụng.
+ Dậy dậy dậy !! Đan !!!
” Em biết mà, giọng của anh, Jung Min !! ANh là thiên thần, nếu em chết thì em có thể gặp anh rồi… Tuyệt quá. Em có thể chết cả ngàn lần để được gặp anh”.
+TRẦN ĐAN, DẬY NGAY. CÔ TÍNH NẰM TRÊN NGƯỜI TÔI ĐẾN BAO GIỜ.
Kiệt gào lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đan. Cô mở trừng mắt. Những tiếng la hét xung quanh cũng rõ ràng và thật hơn.
Trở về hiện thực rồi, Đan không phải đang ở trên thiên đàng, ben cạnh thiên sứ Jung Min. Hiện thực thì Đan vẫn đang ở Trái Đất.
Mấy đứa bạn hét toáng lên khi thấy Đan mở mắt, chúng rối rít đỡ Đan ngồi dậy.
+ Chuyện… gì đã… xảy ra…
+ Hự!!
Kiệt khẽ nhúc nhích ngồi dậy, quằn quại vì đau. Chi – Tuấn – Trung đỡ Kiệt.
Đan cứ bần thần nhìn theo Kiệt, cô đưa mắt nhìn sau lưng mình. Chùm đèn đã hạ thổ, vỡ tanh bành, những bóng đèn cùng mảnh vụn thủy tinh văng khắp sân khấu. Lưng áo Kiệt dính rất nhiều mảnh vụn, may mắn vì loại thủy tinh này an toàn, khi vỡ sẽ gãy giòn thành bụi nhỏ li ti, nếu không, chẳng biết Kiệt sẽ ra sao???
Giây phút chùm đèn rơi xuống, Kiệt đã kéo ngã Đan sang bên, chùm đèn rơi sượt ngay lưng Kiệt, vỡ vụn. Hai đứa lăn lóc trên sân khấu, đầu Đan đập mạnh xuống sàn, đau điếng. Còn Kiệt đã sẵn vết thương ở bụng, lăn lộn như thế đúng là cực hình.
+ Đứa nào là cáp treo chùm đèn hả? *Kiệt quát lớn* Vô trách nhiệm ! Chết người thì cái mạng của mày có đền được không? AI?? RA ĐÂY!!!
Trang cùng mấy người trong CLB kịch vội chạy ra can ngăn, không khéo Kiệt đánh mấy học sinh chuyên bày bối cảnh mất. Kiệt gạt tay, lườm Đan đầy giận dữ. Hắn xô mạnh học sinh và chen vào khu cánh gà. Một vài học sinh tò mò định đi theo thì bị người của CLB cản lại.
MC cùng BTC phải khó khăn lắm mới trấn an được đám hỗn loạn. Tai nạn đã khiến vỡ kịch phải dừng lại. Rồi đây, nhà trường sẽ kỉ luật Trưởng CLB kịch vì để xảy ra những tai nạn nguy hiểm.
Tội nghiệp Trang.
CLB kịch u ám căng thẳng vô cùng. Cửa kính, cửa sổ đã được khóa chặt, kéo rèm nhưng vẫn không thoát khỏi những cặp mắt soi mói của học sinh bên ngoài. Kiệt cùng Tuấn và Chi ngồi tập trung ở gần cửa sổ, cứ học sinh nào dám vén rèm nhìn vào CLB kịch thì Kiệt sẽ đáp – một – thứ – bất – kì thẳng vào họ. Đan ngồi ghế đối diện, Huyền – Ân – Hương và Trang đang hỏi thăm liên mồm.
Các thành viên khác trong CLB đều mệt mỏi, ngồi rải rác khắp căn phòng. Không thấy Tùng và Trung đâu cả.
+ Ai treo cái đèn đó? NÓI !!! *Kiệt đập mạnh tay xuống bàn*
Tất cả im lặng nhìn nhau, sợ hãi, Trang đứng dậy thanh minh với Kiệt:
+ Cậu đừng gay gắt. Mọi người trong CLB kịch rất cố gắng cho vở diễn, việc chùm đèn rơi là tai nạn ngoài ý muốn. Bây giờ truy cứu thì có được gì, trách nhiệm thuộc về toàn thể CLB kịch cơ mà. Đan cũng không bị thương.
+ Im đi. Phải đợi con nhỏ đó bị thương nữa à. Chính vì các người đều cố gắng nhưng có những thành viên bất cẩn nên thành quả mới là là con số 0 hiểu chưa. Còn định bao che cho những người như thế sao?
Kiệt lại làm căn phòng chìm sâu trong im lặng, chán nản. Đan đau đầu, sưng 1 “quả ổi” to đùng, lúc đụng đầu xuống sàn thì Đan không cảm thấy đau lắm nhưng tới tận lúc này thì càng lúc càng đau thêm.
Một học sinh nam rụt rè đứng lên nhận lỗi.
+ Tớ…. tớ là người đã treo chùm đèn. Kiệt nói đúng, chỉ vì 1 cá nhân như tớ mà công sức hơn tháng trời đổ sông đổ biển… Hix.
+ MÀY!!!!!!!
Kiệt vùng dậy định đáng học sinh kia thì mọi người xúm lại can ngăn. Kiệt bất mãn lắm nhưng cũng phải chịu ngồi yên 1 chỗ.
Đan buồn, buồn và sợ. Chưa bao giờ Đan tự hỏi bản thân “Vì sao Jung Min cứu cô nhiều đến vậy?”. Đan chỉ vô tình cứu anh khi anh mất trí nhớ. Đổi lại, trong khu rừng tràn ngập đom đóm, anh đã lĩnh trọn cú đánh vào đầu để bảo vệ Đan. Kiệt và Đan chẳng có mối liên hệ đặc biệt nào, thậm chí Kiệt đối xử rất hung bạo với Đan. Thế nhưng Kiệt vẫn cứu Đan, không cần lý do ư?
“Có vẻ mình lãi lời quá nhiều rồi” – Đan bật cười chua chát – “Mình chỉ cứu anh ấy có 1 lần, có thật anh ấy yêu quý mình đến mức hi sinh nhiều như thế…”
Được người con trai mình yêu thương hết lòng bảo vệ, còn gì hạnh phúc và mãn nguyện hơn đây.
Trên đời, thiên thần tồn tại thật…………………..
….
Chỉ tiếc thiên thần của Đan đã… gãy cánh, rớt xuống trần để ở bên cạnh Đan. Thiên thần đó sẽ bị thương, bị chảy máu như bao người phàm tục khác. Những hoàn cảnh é.o le mà Đan trải nghiệm qua, hạnh phúc chỉ là 1/10000 của sự đau khổ, sợ hãi.
Nếu Kiệt hay Jung Min tiếp tục hành động thiếu thận trọng, Đan sẽ mất người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Đan bồn chồn như ngồi trên đống lửa, 2 tay cô khẽ đan chặt vào nhau, run rẩy.
KẸT.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Tùng bước vào CLB kịch.
+ Anh đi đâu thế Tùng? *Hương hỏi*
Tùng không nói gì, thở dài não nề. Hắn bước lại gần nhóm Kiệt, 2 cái nhìn giao nhau, Kiệt và Tùng toát ra cảm giác đối nghịch, thù địch.
+ Gì? *Kiệt nói độc 1 từ để đáp lại việc Tùng đứng chắn trước mặt hắn*
Tùng cầm chiếc kìm nhỏ cắt kim loại cùng chiếc tua-vít tháo ốc đặt lên bàn trước mặt Kiệt.
+ Có người đã cắt dây treo, tháo ốc để chiếc đèn chùm rơi xuống.
+ Hả????? *đổ xô lại xem*
+ Anh kiếm những thứ này ở đâu? *Hương cầm chiếc kìm, xem xét cẩn thận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...