- Xin lỗi! Tui đến muộn - thằng bạn thân cúi người, thở dốc
- Sao cũng được! Hồng trà của tui đâu? – nó nói khẽ, nhìn chằm chằm thằng bạn – Gì mà chạy dữ vậy, Huy? Chó rượt à?
- Nè! – Huy đưa ly hồng trà đủ màu cho nó – Tui sợ bà chờ lâu rồi bỏ về.
- Chỉ ông tốt với tui – nó buồn bã nhận lấy li hồng trà rồi ngồi bệt xuống bờ sông, quay lai với tâm sự cùa mình, đôi mắt lại nhìn đâu đó, 1 khoảng không vô định, đau thương
- Bà có chuyện gì à? – Huy ngồi xuống cạnh nó
- Duy mới chia tay tui…
- Sao??? – Huy ngạc nhiên nhìn nó - Mà thế cũng tốt! - rồi cũng thay đổi, thằng bạn ngồi nhìn nó cười toe
- Tốt cái đầu ông! Hức… Tui chẳng biết tại sao anh ấy lại chia tay tui nữa… - nó nấc lên từng tiếng, đặt li hồng trà xuống đất – Ông nghĩ tui có sai gì không? – nó quay sang nhìn Huy
- Làm sao tui biết được! Mà thằng đó trăng hoa lắm! Nay em này, mai em kia… thì chia tay có gì lạ… - thằng bạn nhún vai - Tốt nhất là cứ như vậy!
- Umk… Hức! – nó lấy li hồng trà uống tiếp, ngăn những tiếng nấc
Vy cúi mặt trầm ngâm. Nó với Duy quen nhau được 2 tháng rồi. Ai cũng ngạc nhiên về cái kỉ lục này. Duy là chàng trai tài giỏi, là giấc mộng của bao cô gái. Thường thì 1 người, anh chỉ đúng “7 ngày yêu thương” rồi đường ai nấy đi. Khi anh ngỏ lời quen, nó đã cố gắng ngoan ngoãn, quan tâm anh… Nhưng rồi… nó cũng có khác mấy những cô gái trước đây đâu? Nó có làm gì sai đâu chứ? Anh năm lần bảy lượt làm nó đau, nó luôn tự nhủ mình không thấy gì cả hay đó chắc chắn không phải là anh khi thấy anh đùa cợt với những cô gái khác mà bỏ quên nó. Nó luôn nhường nhịn, không ghen tuông với Duy. Thế mà… Cũng tại tính nó ngu ngốc, tin người quá đáng để rồi người tổn thương lại là nó. Nó thấy hận mình ghê vì cái mù quáng và cả tin ấy. Nếu nó không vội tin những lời ngọt ngào của Duy thì chắc gì giờ nó đau. Nó hận cả Duy nữa… Nếu như anh không gieo yêu thương, hy vọng vào nó… thì chắc gì nó tự làm tổn thương mình như bây giờ? Nó hận cái thứ người ta gọi là yêu. Tự dưng lao vào yêu làm gì để rồi khi nó bước ra chỉ còn những vết thương khó chữa lành. Bao yêu thương, tin tưởng trong mắt nó giờ vỡ vụn. Trước mắt nó giờ chỉ là những suy nghĩ ngổn ngang. Thôi thì để tim không đau, khoé mắt không cay, môi không cắn chặt ngăn những tiếng nấc… nó dừng yêu thường lại nhé? “Đau thế thôi, tim nhé! Từ giờ, mày giao quyền kiểm soát cho lý trí đi!”
Huy nhìn nó lo lắng, lần đầu tiên Huy thấy nó như vậy. Trước đây, nó là cô bạn đáng yêu, mạnh mẽ. Đối với nó, khóc là cái hành động đáng xấu hổ vì như thế giống đang cố khoe mình yếu đối cho người ta tuỳ sức quất ngã. Nó ghét phải khóc. Thế mà giờ đây chỉ vì 1 người con trai mà nó từ phá vỡ vẻ ngoài ấy. Mạnh mẽ là thế, nhưng có ai hiểu bên trong nó là 1 trái tim và 1 tâm hồn yếu đuối, dễ tổn thương. Tự nhiên Huy muốn là người che chở cho cô bé này quá.
- Thôi, đừng buồn nữa! Cái hạng con trai như thế không đáng để bà buồn! – Huy thở dài
- Tui biết rồi! – nó đứng dậy – Tui về trước đây!
* * *
Trời đang vào đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Cái lạnh thấu xương ấy có bằng cái băng giá đang bao trùm lấy tâm hồn của người con gái ngây thơ sau 1 lần bị lừa dối, bỏ rơi?
Hạ Vy cuộn mình vào chăn ấm, hai tay lạnh cóng chạm vào cái khung ảnh cũ. Nụ cười trong tấm ảnh đó làm tim nó nhói. Mới cách đây một tháng, nó và Duy còn vui vẻ dắt tay nhau đi chơi ở trung tâm giải trí. Thế mà giờ, Duy cố tình buông tay nó vào cái khoảnh khắc lạnh nhất trong năm.
Tiếng hát của Avril Lavigne như đang cố lôi những giọt nước mắt trong nó trào ra. Nó nhớ… Nó đau… nhưng nó vẫn phải cười… nụ cười chua chát…
“I can be tough
I can be strong
But with you, it’s not like that at all
There’s a girl
That gives a **
Behind this wall
You just walk through it”
Nó bật ra khỏi chăn, đặt cẩn thận tấm ảnh vào cái thùng cactông dưới sàn nhà lạnh ngắt, nó cất những kỉ nhiệm vào trong đó. Cất quá khứ vào 1 góc nhỏ trong trái tim nhưng đủ đậm sâu cho nó nhớ mãi. Nó đẩy cái thùng cactông xuống gầm giường… “Giấu hết đi nhé, yêu thương!”
Nó ngồi bần thần trên giường, nhìn ra cửa sổ nơi những hạt mưa rơi xuống, vỡ oà… như yêu thương của nó… rơi xuống, vỡ oà… rồi biến mất. Nó cắn chặt môi, để mặc kệ nước mắt rơi… Có lẽ… sẽ là lần cuối nó khóc.
Điện thoại nó đổ chuông. Là Huy. Nó bực dọc nghe máy
- Alô!-
[ Bà rảnh không? Đi dạo với tui.]
- Đi dạo? – nó liếc nhìn đồng hồ, 11h rồi còn gì – Khùng à! Ai lại đi dạo giờ này? Tính bắt cóc con nhà người ta à? – nó hét ầm lên rồi cúp máy
Thằng bạn thân của nó lâu lâu lại “lên cơn” như vậy. Lại cứ chọc lúc người ta buồn chứ. Nó hay nổi nóng linh tinh khi tâm trạng bất ổn. Vì vậy ai cũng tránh xa khi nó buồn hay khó chịu, mất công lại bị chửi oan. Chắc chỉ có mỗi Huy mới ở bên nó như vậy. Chắc tại tính nó “anh hùng” thích lao đầu vào nơi “nguy hiểm”
Nó thả mình xuống giường, lại cuộn tròn mình trong chăn. Ấm áp đấy nhưng sao nó vẫn thấy lòng mình lạnh lẽo. Nước mắt thi nhau rơi khỏi tuyến lệ, đáp xuống chiếc gối êm ái. Nó nhớ Duy… nhớ nụ cười của anh… nụ cười ấm áp chứa đựng bao yêu thương… ánh mắt anh nhìn nó trìu mến… hay nụ hôn đầu e ấp anh dành cho nó… nó nhớ hết từng cảm giác một… Nước mắt rơi, ướt đẫm gối. Rồi những giọt nước mắt ấy đưa nó vào giấc ngủ chập chờn cùng những giấc mơ chìm trong những màu sắc buồn bã…
“Khi đánh mất niềm tin, còn có thể yêu thương?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...