Kim Quang Dao nghe Lam Hi Thần nói vậy, liếc Lam Hi Thần trắng mắt một cái, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, nói:
"Nhị ca biết Đọc Tâm thuật từ khi nào vậy?"
Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao đáng yêu như thế, nhịn không được cúi người hôn lên mặt hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ cần A Dao muốn nghe, về sau nhị ca sẽ biết."
Kim Quang Dao tức khắc mặt đỏ tới mang tai: "Đệ không muốn nghe!"
"Đúng, A Dao không muốn nghe, là nhị ca muốn nói cho đệ nghe."
Lam Hi Thần chuẩn bị tiếp tục mở miệng kể hết cuộc đời của thiếu niên mình gặp trong mộng, Kim Quang Dao phát hiện ý đồ của Lam Hi Thần, biết nói tiếp sẽ đến Quan Âm miếu, mở miệng ngăn cản y:
"Nhị ca, kế tiếp đừng nói nữa."
Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao đang sợ hãi cái gì, bước lên, từ sau lưng ôm lấy Kim Quang Dao.
"A Dao, đừng sợ, trong mộng nhị ca đã bỏ qua một lần, sẽ không lựa chọn sai lầm nữa.
Nhị ca tiếp tục kể chỉ là muốn nói cho đệ: A Dao, bất kể là đệ khi nào, là đệ như thế nào, ta đều thích."
Lam Hi Thần ôm Kim Quang Dao, dán bên tai hắn tiếp tục mở miệng nói:
"Thiếu niên thường xuyên lấy cớ giữ nghĩa huynh ở lại nhà mình qua đêm, hai người thắp nến tâm sự suốt đêm, tâm tình phương hướng phát triển vọng đài trong tương lai, tâm tình việc giáo dục trưởng thành đệ tử đời sau.
Thiếu niên lắng nghe nghĩa huynh kể hết những chuyện phát sinh bên người y, có vui sướng lẫn phiền não, nhưng chính mình lại chưa từng nhắc đến phiền não của mình cho nghĩa huynh biết.
Nghĩa huynh của cậu ấy cũng là một tên ngốc, chưa bao giờ hoài nghi, còn tưởng rằng thiếu niên không có phiền não, lúc nào cũng vui sướng.
Kỳ thật thiếu niên không biết, mỗi lần nghĩa huynh ở lại nhà cậu ấy, cùng nhau thắp nến tâm sự suốt đêm, đều vô cùng vui vẻ, bởi vì chỉ có ở trước mặt thiếu niên, y mới không hề là Trạch Vu Quân, tấm gương của thế gia công tử trong mắt người đời kia, mà là một Lam Hi Thần đầy sức sống.
Nghĩa huynh của thiếu niên chỉ biết bản thân ở trước mặt thiếu niên rất vui vẻ sung sướng, luôn muốn cùng thiếu niên ở bên nhau, nhưng y chưa bao giờ hiểu mình tại sao lại như vậy, bởi vì y không hiểu, chưa từng có ai nói cho y biết, thích là tình cảm thế nào.
Thiếu niên cũng bởi vì mình đã thành thân, chỉ chôn dấu tình cảm của chính mình trong lòng, yên lặng đứng sau lưng ủng hộ quan tâm nghĩa huynh mình, không dám bước qua tường rào nửa bước.
Cứ như vậy, hai người thắp nến tâm sự suốt đêm mười mấy năm liền, cái gì cũng không phát sinh.
Thiếu niên kỳ thật ngày ngày rất vất vả, bởi vì cậu ấy là tiên đốc đứng đầu tiên môn bách gia, cho nên mỗi một bước đi, mỗi một quyết định đều phải trăn trở không ngừng, nếu một bước đi sai, chờ đợi cậu ấy chính là vạn kiếp bất phục, bởi vì sau lưng cậu ấy không có bất kỳ ai để có thể dựa vào.
Kỳ thật thiếu niên không biết, sau lưng cậu ấy cũng có nghĩa huynh có thể dựa vào, chỉ là thiếu niên không nói, nghĩa huynh cậu ấy lại quá ngốc, cho rằng thiếu niên mãi mãi vui sướng, không hiểu đằng sau nụ cười ấy là bao nhiêu chua xót và đau khổ, cho nên nghĩa huynh cuối cùng bởi vì không hiểu cậu ấy mà mất đi cậu ấy.
Một tấm lưới lớn mở ra sau lưng thiếu niên, đột nhiên phát sinh rất nhiều chuyện làm thiếu niên trở tay không kịp, lập tức làm thiếu niên hoảng hốt.
Cậu ấy sợ hãi, cậu ấy bất an, cậu ấy bất lực, nhưng cậu ấy muốn sống tiếp, cậu ấy muốn thay đổi tất cả những điều đó, vậy nên thiếu niên bắt đầu tính kế lung tung.
Thế nhưng Thiên Đạo vô tình, cuối cùng thiếu niên thất bại.
Kỳ thật thiếu niên đâu biết, kẻ tính kế sau lưng mình chính là người mà mình vẫn luôn che chở.
Thiếu niên cho rằng mình đối xử tốt với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tốt với mình, nhưng lòng tham của con người là không thể thỏa mãn, thiếu niên là tiên đốc, kéo một tiên đốc xuống, phía dưới có bao nhiêu người muốn leo lên để lấy được thật nhiều chỗ tốt.
Nghĩa huynh của thiếu niên cũng là một kẻ ngu ngốc, lại đi tin lời người khác nói, cho rằng thiếu niên vẫn luôn dụng tâm kín đáo với mình, cuối cùng nghĩa huynh của thiếu niên tin người khác, đâm thiếu niên một kiếm trí mạng.
Thiếu niên không thể tin nghĩa huynh mình lại tuyệt tình đến thế, từng lời mang theo máu và nước mắt lên án nghĩa huynh, cuối cùng tâm như tro tàn, nhưng cậu ấy lại không cam lòng, cậu ấy muốn nghĩa huynh làm bạn với mình trên đường xuống suối vàng, bởi vì thiếu niên sợ cô đơn, cậu ấy muốn kéo vầng trăng trên bầu trời kia xuống, cùng mình trầm luân trong vực sâu.
Vậy nên thiếu niên nói với nghĩa huynh: "Chết cùng ta đi!" Nhưng ngay khi nghĩa huynh đồng ý đi cùng cậu ấy, thiếu niên lại hối hận, người trước mắt này là chính là người mà mình đặt trong lòng bàn tay che chở suốt mười mấy năm qua, bản thân chưa từng thương tổn y, hiện giờ mình sao có thể nhẫn tâm.
Có này một câu tình nguyện vậy là đủ rồi.
Thế nên trong thời khắc nguy hiểm cuối cùng, thiếu niên lấy hết sức đẩy nghĩa huynh ra, một mình chịu chết.
Kỳ thật thiếu niên không biết, ở trong lòng nghĩa huynh mình, thiếu niên thật sự rất quan trọng, chỉ là nghĩa huynh không rõ mà thôi.
Nghĩa huynh cậu ấy từ nhỏ đã được bồi dưỡng dạy dỗ trở thành tông chủ đời kế tiếp, mọi việc lấy đại cục làm trọng, thế giới quan của y đều bị khuôn mẫu khắc ra, ngay cả tâm tính của chính mình y cũng không hiểu, không biết trong lòng mình thật sự muốn cái gì.
Bởi vì y sinh ra chính là công tử thế gia, từ nhỏ tộc nhân đã nói với y: Con sau này phải làm tấm gương cho mọi người, con phải làm như thế này, những việc đó con không thể làm.
Không ai nói cho nghĩa huynh biết, thích một người thì phải làm thế nào, thậm chí không có ai dạy nghĩa huynh thế nào là yêu.
Kỳ thật nghĩa huynh cuối cùng có lẽ bị quá nhiều sự tình đồng loạt đánh sâu vào, y cho rằng thiếu niên muốn vứt bỏ mình đi xa tha hương.
Nghĩa huynh kỳ thật rất phẫn nộ, chỉ là nghĩa huynh không rõ mình vì sao lại có cảm xúc như vậy, cho nên y theo thói quen khắc chế cảm xúc khiến y bất an mà xa lạ ấy.
Y trở nên yếu ớt dị thường, thế nên y tin lầm người khác, cuối cùng mất đi người trong lòng mình, mất đi người duy nhất trên thế giới này vẫn luôn đặt y trong lòng bàn tay.
Kỳ thật thiếu niên không biết, lúc một kiếm kia đâm ra, nghĩa huynh nhắm mắt lại, bởi vì trong lòng y cũng sợ hãi, y không dám đối mặt.
Nghe thiếu niên lên án, nhìn thâm tình trong mắt thiếu niên, khoảnh khắc đó nghĩa huynh dường như đã đọc hiểu tình ý trong mắt thiếu niên.
Ta yêu ngươi như vậy, chưa bao giờ hại ngươi, ngươi lại không tin ta, ngươi lại muốn ta chết.
Trong nháy mắt đó nghĩa huynh hiểu ra tình cảm của mình từ xưa đến nay, mình thật ra đã sớm yêu thiếu niên luôn làm bạn bên mình đó, vậy nên y chấp nhận theo cùng thiếu niên xuống hoàng tuyền, nếu đệ ấy có tội ác, ta nguyện cùng đệ ấy gánh vác, dù cho vạn kiếp bất phục cũng không hối hận.
Nhưng thiếu niên lại đẩy y ra, một khắc đó nghĩa huynh dường như lại bắt đầu không rõ, vì sao ta đã chấp nhận cùng chết với đệ, đệ lại vứt bỏ ta? Bắt ta một mình sống trên thế gian này, là trừng phạt ta sao?"
Giọng nói hơi mang ấm ức của Lam Hi Thần nhỏ nhẹ nỉ non bên tai Kim Quang Dao:
"A Dao, kỳ thật từ sau khi thiếu niên chết, nghĩa huynh tự giam cầm chính mình, từ đây không ở bước ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ một bước, ngay cả gia yến của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng chỉ làm qua loa, một mình trốn về Hàn thất.
Bởi vì nghĩa huynh cảm thấy, không khí bên ngoài đều là hơi thở của A Dao, tràn ngập hồi ức chua xót."
Kim Quang Dao tựa vào ngực Lam Hi Thần, nghe thanh âm bên tai, sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Từ khi nằm mộng biết được kết cục của chính mình, hắn chỉ cảm thấy đau thấu tâm can, hiện giờ lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Sau lưng có người dựa vào, cảm giác này, thật tốt quá.
Kim Quang Dao quay đầu nhào vào lòng Lam Hi Thần, ôm lấy đối phương, mở miệng ngọt ngào gọi:
"Nhị ca."
"A Dao, ta yêu đệ, trong mộng chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, sau này quãng đời còn lại, tất cả đau khổ và phiền não của đệ, nhị ca đều sẽ giúp đệ gánh vác, thế nên đệ không cần phải sợ.
A Dao, sau lưng đệ có ta."
Lam Hi Thần nói xong, đôi tay nhẹ nhàng nâng mặt Kim Quang Dao, cúi đầu hôn lên môi người kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...