Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 23: Sẩy thai Tôi gặp lại Cảnh Mạc Vũ trong phòng siêu âm của bệnh viện. Lúc đó, tôi vén áo lên tận ngực, nằm trên giường lạnh buốt, mở to mắt nhìn màn hình trước mặt. Phôi thai mấy ngày trước còn đập yếu ớt nằm trong bụng tôi giờ đã im lặng… Thế giới của tôi dường như cũng im bặt vào thời khắc đó. Bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, Cảnh Mạc Vũ xông vào phòng siêu âm. Anh đã thay bộ quần áo khác, bộ le mới tinh không còn chút dấu vết ô uế, cứ như cảnh tượng sáng nay chưa từng xảy ra. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật, tinh thần của tôi bị kích thích quá độ và việc hít phải hương liệu quá mạnh khiến tim thai ngừng đập. Ngón tay lạnh giá lau những giọt nước mắt trên mặt tôi. Tôi ngoảnh đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy anh. “Anh ra ngoài đi, tôi không muốn gặp anh.” Cảnh Mạc Vũ ngồi xổm bên cạnh giường, hai tay nắm chặt tay tôi, đưa lên môi. Dù không nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Mạc Vũ nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở gấp gáp mà nặng nề của anh. Bây giờ, dù giải thích, dù đau khổ, hối hận hay tự trách móc cũng có ý nghĩa gì? Con của tôi đã bị bác sĩ tuyên cáo tử vong. Ba ngày sau đó, tôi chỉ nằm trên giường bệnh, không nói lời nào. Cảnh Mạc Vũ cầm tay tôi, nói rất nhiều điều, nhiều hơn mấy tháng chúng tôi kết hôn cộng lại. Trên bàn đặt đơn xin ly hôn do luật sư soạn thảo và cây bút bi Cảnh Mạc Vũ bẻ gãy. Anh nắm chặt tay tôi, nói với tôi nhiều chuyện. Anh nói, anh chưa từng nghĩ sẽ bảo vệ Hứa Tiểu Nặc, anh cũng không hề có cảm tình với cô ta. Anh nói, ba luôn chê anh quá mềm lòng, khó có thể làm chuyện đại sự nhưng anh thật sự không muốn đi theo con đường của ba, “nhiễm đen” rất dễ, “tẩy trắng” mới khó… Những năm gần đây, giới lãnh đạo đổi hết người này đến người khác, anh phải lôi kéo hết người này đến người khác, chỉ sợ xảy ra sơ suất, Cảnh Thiên sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh giành quyền lực giữa các phe phái hoặc là bàn đạp để bọn họ tiến quân. Anh nói, hôm Hứa Tiểu Nặc đem hoa bách hợp tới chỗ tôi, ba tôi vô cùng phẫn nộ nhưng anh còn tức giận hơn. Ba bảo hãy chứng minh anh không có tình cảm với Hứa Tiểu Nặc, bắt anh đích thân giải quyết cô ta. Anh lập tức nhận lời mà không hề nghĩ ngợi. Anh nói, đây là lần đầu tiên anh giết người, giết một người phụ nữ mềm yếu, không có khả năng chống trả cũng như không chút phòng bị. Hành động này khó khăn hơn anh tưởng. Khi cơ thể đó bị anh dìm xuống nước, Hứa Tiểu Nặc phản kháng ngày càng yếu ớt, còn trong đầu anh chỉ nghĩ đến tôi và con của chúng tôi. Nếu không phải tôi đột nhiên xông vào, có lẽ tất cả đã kết thúc. Anh cũng đã thu xếp ổn thỏa hậu sự, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy Hứa Tiểu Nặc, không bao giờ phải nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô ta, anh cũng sẽ không nhặt xác cô ta… Thời gian chỉ sai lệch vài phút hoặc mười mấy giây. Anh nói, Hứa Tiểu Nặc không thể tính toán chuẩn xác như vậy. Đây là ý trời, lẽ trời công bằng, cuối cùng anh cũng phải trả giá cho sai lầm của mình… Tôi mệt mỏi nhắm mắt nhưng trong đầu vẫn không thể xóa đi hình ảnh hai người ôm nhau ở đám cưới của tôi, sợi dây chuyền mặt chữ thập đeo trên chiếc cổ trắng nõn của Hứa Tiểu Nặc, những tấm ảnh chụp chung đẹp đẽ, cuối cùng là màn kích thích trong bồn tắm ở phòng VIP của Hội Hiên… Tại sao lần nào cũng để tôi nhìn thấy rồi anh mới cật lực giải thích? Tại sao anh không thể khiến những chuyện này ngay từ đầu đã không xảy ra? Tại sao những lời giải thích của anh có vẻ khiên cưỡng giống như đang viện cớ? Hoặc giả, anh viện cớ này vì tận sâu trong tâm hồn anh không nỡ từ bỏ cô ta. Đây chỉ là hành động lừa mình dối người mà thôi. Sau đó, ba cũng đến khuyên nhủ tôi giúp Cảnh Mạc Vũ. Ba nói, đúng là ông bảo anh đích thân ra tay. Trước khi động thủ, Cảnh Mạc Vũ cũng đã báo với ba tôi. Ông khuyên tôi đừng vì sự hiểu nhầm mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Tôi lắc đầu. “Ba, không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ con lại cảm thấy cô ta rất đáng thương, yêu điên cuồng một người đàn ông không đáng để cô ta yêu…” Ba khuyên tôi nên suy nghĩ kĩ càng. Tôi lắc đầu, đặt đơn ly hôn trên bàn ba ngày nay, điều khoản phân chia tài sản trong đơn ly hôn được viết theo yêu cầu của tôi. Tất cả tài sản của Cảnh gia bao gồm cổ phần của Cảnh Thiên được chia làm đôi. Đây là phần Cảnh Mạc Vũ đáng được hưởng. “Ba hãy giao cái này cho anh ấy.” Tôi nhét tờ đơn ly hôn vào tay ba. “Giúp con chuyển lời đến Cảnh Mạc Vũ, anh ấy không ký cũng không sao. Con đã ủy thác cho luật sư, mười ngày sau sẽ ra tòa.” “Ngôn Ngôn, ba biết con của con không còn, con nhất thời bị đả kích nhưng chuyện ly hôn không thể nóng vội. Ba biết Mạc Vũ có tình cảm với con. Ba ngày nay nó không hề chợp mắt, luôn ở bên cạnh con…” Tôi lắc đầu. “Ba, con đã quyết rồi, con sẽ không thay đổi ý định. Con rất mệt mỏi, không muốn gặp anh ấy nữa. Con sẽ tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng.” “Ngôn Ngôn!” “Có phải ba muốn nhìn thấy con chết trên giường bệnh này không?” “… Được. Ba sẽ tìm một viện điều dưỡng cho con.” “Không cần đâu ạ! Con đã nhờ bạn liên lạc giúp. Chiều nay, ba hãy nghĩ cách để anh ấy đi chỗ khác, nếu không anh ấy sẽ không cho con đi.” “Sao con phải làm vậy?” “Ba, con thật sự kiệt sức rồi.” Ba tôi thở dài. “Cho con thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt!” Buổi chiều hôm đó, không khí lạnh bất ngờ tràn về, thành phố A chìm trong giá lạnh của ngày cuối thu. Lá trên cây bị gió thổi rụng xuống, chỉ còn lại một con đường toàn cành lá xác xơ. Tôi nằm trên chiếc xe cấp cứu do Văn Triết Lỗi sắp xếp, chút sức lực cuối cùng sau ba ngày gắng gượng cũng đã cạn kiệt, tôi không còn cả sức để thở. Chai nước truyền lắc lư, điện thoại di động không ngừng đổ chuông, là tiếng hát mà trước đây tôi luôn mong chờ nhất… Yêu anh là một sai lầm… Em đã trả giá rất nhiều vì anh, khiến em đau đến mức không thể nói thành lời… Sau khi giúp tôi tắt điện thoại lần thứ n, Văn Triết Lỗi quay sang hỏi: “Cô không nghe thật sao?” “Giúp tôi ném chiếc điện thoại đó đi, cám ơn anh!” “Cô quyết định buông tay thật à? Cô sẽ không hối hận đấy chứ?” “Ừm.” Chiếc di động bị ném ra ngoài cửa sổ, tiếng nhạc hoàn toàn biến mất. Tôi nhắm mắt, gượng cười. “Anh đã từng yêu ai bao giờ chưa?” Văn Triết Lỗi không trả lời. “Tôi yêu anh ấy từ năm mười lăm tuổi. Lúc đó, tôi tưởng tình yêu của tôi dành cho anh ấy giống trái tim, cả đời này không bao giờ ngừng đập. Hóa ra, trái tim cũng có lúc ngừng đập, tình yêu cũng có lúc cạn kiệt…” Một tấm khăn giấy mềm mại chạm vào khóe mắt tôi, lau đi giọt lệ ở đó. Giọng Văn Triết Lỗi dịu dàng như người trong ký ức. “Có tôi ở đây, tôi sẽ không để tim cô ngừng đập.” Khi tôi tới thành phố T, thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn. Tôi nằm trên giường bệnh, ngày ngày một mình ngắm mặt trời mọc rồi lặn, trăng sáng rồi lại tàn… Bầu trời dường như luôn u ám, lá cây rụng hết, chỉ còn trơ cành cũng một màu ảm đạm. Thỉnh thoảng có chiếc ô tô từ ngoài đường chạy qua, cuốn theo bụi đất cũng ảm đạm. Tại sao tôi không nhìn thấy bầu trời trong xanh, không nhìn thấy phong cảnh rực rỡ sắc màu như trong ký ức? Quay trở lại căn phòng, tôi tiện tay cầm cây bút viết linh tinh lên giấy. Khi viết đầy một mặt giấy, tôi mới chợt phát hiện, cả tờ giấy chỉ có một chữ “hôn[1]”. Trước đây tôi không hiểu, tại sao chữ “hôn” lại được ghép từ chữ “nữ[2]” và chữ “hôn[3]”. Bây giờ tôi đã hiểu, phụ nữ bị mê muội đầu óc nên mới kết hôn với đàn ông… [1] Chữ “hôn” (..) trong từ kết hôn. [2] Chữ “nữ” (..) có nghĩa là con gái, nữ giới. [3] Chữ “hôn” (..) có nghĩa là hồ đồ, mê muội. Con chữ trước mắt dần trở nên mơ hồ. Qua trang giấy này, tôi phảng phất nhìn thấy một cậu thiếu niên trong sáng đứng trên bãi cỏ trước ngôi biệt thự, tay cậu cầm quyển sách Ngữ văn, nói rõ ràng: “Hôn, hôn trong kết hôn…” Một bé gái non nớt ngồi trên bãi cỏ. Cô bé cắn đầu bút, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, trên đầu gối để một quyển vở. Cậu thiếu niên cầm quyển sách Ngữ văn sát lại gần. “Em vẫn chưa nghĩ ra à? Chỉ e là hôm nay em không được ăn cánh gà rán của nhà ông lão tóc bạc rồi.” Nói xong, bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng vì sốt ruột của cô bé, khóe miệng cậu không che giấu ý cười. Đôi mắt linh lợi của bé gái dừng lại ở quyển sách Ngữ văn trong tay cậu, kết quả, cô bị cậu che mắt. “Không được nhìn trộm.” “Em xem một tí thôi.” Cô bé kéo tay cậu thiếu niên, lắc lắc. “Anh, em xin anh đấy. Em biết anh đối xử với em tốt nhất mà.” “Anh, tối nay em gãi ngứa cho anh được không? Chẳng phải anh thích em gãi ngứa cho anh nhất sao?” Dưới ánh trăng ấm áp, cậu thiếu niên chăm chú nhìn bộ dạng vừa nũng nịu vừa khẩn cầu của cô bé, cười vui vẻ. Nhưng khi bé gái ngẩng đầu, cậu nhanh chóng nghiêm mặt: “Không được!” Cô bé sốt ruột lấy tay che mặt, cũng che đôi mắt gian xảo, cất giọng bi thương: “Anh không đối xử tốt với em, nhất định là anh không thích em! Em đau lòng chết đi được! Em buồn chết đi được ấy!” Cậu thanh niên vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng, dỗ dành: “Ý anh là buổi tối không được, lưng anh bây giờ hơi ngứa.” “Để em gãi giúp anh, gãi xong, anh cho em xem nhé!” “Được!” Bàn tay nhỏ của bé gái thò vào trong áo cậu thiếu niên, dừng lại ở sống lưng. Ngón tay như móng vuốt mèo con nhẹ nhàng di chuyển trên làn da trơn láng của cậu. Cậu nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ. Cậu vốn không cảm thấy ngứa nhưng bị cô bé gãi một hồi, cơn tê tê, buồn buồn thấm vào tận đáy lòng cậu, cậu thực sự không muốn cô bé dừng lại. “Đã đỡ chưa?” Cô bé gãi một lúc lâu, bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu thiếu niên quay người ngồi xuống bên cạnh bé gái, nắm bàn tay cầm bút của cô, viết từng nét của chữ “hôn” lên tờ giấy trắng. Lòng bàn tay cậu rất ấm áp, hơi thở trong lành thổi vào mặt cô. “Chữ “hôn” gồm có chữ “nữ”, bên cạnh là chữ “hôn” của hồ đồ, mê muội.” Cô nghiêng mặt nhìn cậu thiếu niên, gương mặt cậu dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như ngọc. Bàn tay bé nhỏ của cô chuyển động theo tiết tấu của cậu. Tờ giấy trắng viết đầy chữ “hôn”, cậu thiếu niên quay sang hỏi bé gái: “Bây giờ em đã nhớ chưa?” Bé gái nhoẻn miệng cười, gật đầu. Cô sẽ không bao giờ quên chữ này. “Anh, cô giáo nói, “hôn” chính là một người đàn ông và một người phụ nữ cùng nhau hợp thành một gia đình, sống bên nhau trọn đời…” Bé gái nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt chờ đợi. “Khi nào lớn lên, em sẽ cùng anh tạo thành một gia đình. Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi.” Cậu thiếu niên mỉm cười, véo má bé gái. “Em gái ngốc, chúng ta là anh em, không thể kết hôn.” “Tại sao? Ba nói anh không phải anh trai ruột của em.” Nghe câu này, vẻ mặt cậu thiếu niên trở nên u ám, cậu nói với vẻ né tránh: “Vì pháp luật không cho phép.” “Ờ!” Bé gái hơi thất vọng, sau đó lại hỏi: “Anh, sau này anh sẽ kết hôn với người con gái như thế nào?” Vấn đề này hơi sâu xa, cậu thiếu niên suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời: “Như mây che bóng nguyệt, như gió bay làn tuyết.” Bé gái không hiểu cậu thiếu niên nói gì. Sau khi nghe, cô viết lên giấy phiên âm câu cậu thiếu niên vừa nói. Sau này có cơ hội đọc Lạc thần phú cô mới ngộ ra, người con gái anh yêu phải là “phiên nhược kinh hồng[4]” trong bài Lạc thần phú đó. [4] Phiên nhược kinh hồng: ý nói dáng vẻ của người con gái rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Đến ngày cô kết hôn với anh như ý nguyện, một hình bóng “phiên nhược kinh hồng” vụt qua tầm mắt, cô lại một lần nữa tỉnh ngộ, đời người đúng là có những bước ngoặt như trong phim ảnh… *** “Cô đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?” Giọng nói của Văn Triết Lỗi rất nhẹ, tựa như sợ kinh động đến tôi. Tôi vội vàng nhét tờ giấy xuống dưới gối. “Không có gì, anh đã giúp tôi mua chiếc điện thoại mới chưa?” “Rồi. Tôi cũng đã tìm ra số điện thoại của luật sư Trình mà cô nói, lưu trong máy rồi.” Văn Triết Lỗi đưa chiếc điện thoại mới cho tôi, kiểu dáng giống hệt chiếc điện thoại cũ của tôi. Tôi mở danh bạ điện thoại, bên trong chỉ có hai cái tên, một là luật sư Trình Á Hân, hai là Văn Triết Lỗi. Tôi lập tức gọi điện cho luật sư Trình. “Luật sư Trình, tôi là Cảnh An Ngôn, vụ kiện của tôi tiến triển đến đâu rồi?” Nghe thấy tên tôi, luật sư Trình nói ngay: “Cảnh phu nhân, tôi gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không được. Cảnh tiên sinh đang tìm cô khắp nơi, cậu ấy bảo tôi nhắn tin với cô…” Nhận ra sự ngập ngừng của chị, tôi nói: “Không sao đâu, chị cứ nói đi!” “Cậu ấy bảo, dù cậu ấy để cô làm quả phụ cũng không để cô làm một người bị chồng bỏ rơi.” Điện tâm đồ phản ánh nhịp tim của tôi đang đập dữ dội, vẻ mặt của Văn Triết Lỗi trở nên u ám. “Cảnh phu nhân, thực ra Cảnh tiên sinh rất yêu cô. Giữa hai người chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Tài liệu cô gửi, tôi đã xem xét kĩ lưỡng, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Cảnh tiên sinh ngoại tình. Tôi nghĩ, cô nên quay về nói chuyện tử tế với cậu ấy, nghe cậu ấy giải thích. Một cuộc hôn nhân cần sự hiểu biết và thông cảm giữa hai bên thì mới có thể duy trì…” “Tôi đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội.” Câu tiếp theo, tôi không biết đang nói với luật sư hay nói với chính mình. “Hôm đám cưới, tôi nhìn thấy anh ấy ôm người đàn bà khác, tôi đã cho anh ấy cơ hội. Đêm tân hôn, tôi cầu xin anh ấy ở lại mà anh ấy không chịu, tôi cũng cho anh ấy cơ hội. Buổi tối ngày thứ hai sau đám cưới, anh ấy đến biệt thự của người đàn bà đó, tờ mờ sáng mới quay về, tôi vẫn cho anh ấy cơ hội… Tôi bị ngất trong cơn mưa suýt chết, còn anh ấy ở bên cạnh người đàn bà đó, nhưng tôi vẫn quyết định cho anh ấy cơ hội. Lúc tôi nằm viện dưỡng thai, anh ấy tới câu lạc bộ cao cấp hẹn hò với người đàn bà đó… Luật sư Trình, nếu đổi lại là chồng chị, liệu chị có thể cho anh ấy cơ hội không?” Đầu máy bên kia im bặt. Văn Triết Lỗi đưa tôi tờ khăn giấy. Tôi nhận lấy, lau sạch nước mắt đang chảy xuống gò má, nói tiếp: “Anh ấy không ký tên cũng chẳng sao, tôi sẽ kiện ra tòa. Còn về chứng cứ trực tiếp, tôi có ba người có thể làm chứng anh ấy tắm uyên ương với người đàn bà khác tại phòng nghỉ của câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên. Trong phòng còn có chai hương liệu kích thích, khiến con tôi…” Tôi hít vài hơi thật sâu mới nói tiếp: “Điều này bác sĩ của tôi có thể làm chứng, như vậy còn không đủ chứng minh anh ấy ngoại tình sao?” Luật sư Trình trả lời: “Nếu cô đã quyết định ly hôn, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô thu thập chứng cứ. Chỉ có điều, với thực lực kinh tế của Cảnh tiên sinh, vụ tố tụng này không dễ dàng, cô hiểu ý tôi chứ?” “Tôi hiểu, chị yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách.” Sau khi cúp điện thoại, tôi lại gọi cho ba. Vừa nghe thấy giọng tôi, ông lập tức lên tiếng oán trách: “Ngôn Ngôn, rốt cuộc con đi đâu vậy, điện thoại cũng không gọi được. Mạc Vũ đi tìm con khắp nơi.” “Bây giờ anh ấy có ở bên cạnh ba không?” “Không. Nó đang mò từng bệnh viện để tìm con, không biết đã đến thành phố nào rồi. Rốt cuộc con đang ở đâu, mau nói cho ba biết, ba sẽ lập tức đi đón con.” Cặp lông mày của Văn Triết Lỗi nhíu chặt, không cần nhìn tôi cũng biết nhịp tim của tôi tệ đến mức nào. Tôi cố điều chỉnh tâm trạng rồi lên tiếng: “Ba, lần này ba nhất định phải giúp con. Nếu ba không giúp, có lẽ suốt đời này ba không được gặp lại con nữa.” “Được! Được! Con đừng dọa ba, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ba cũng sẽ giúp con!” “Con muốn ba lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị với tư cách chủ tịch, rút hết mọi chức vụ của Cảnh Mạc Vũ ở Cảnh Thiên, giao cho con tạm thời quản lý Cảnh Thiên. Ba hãy đóng băng mọi tài sản đứng tên anh ấy, một đồng cũng không cho anh ấy sử dụng. Anh ấy có mấy tấm thẻ ngân hàng để trong ngăn kéo tủ đầu giường con, ba hãy cất hết đi, đừng để Cảnh Mạc Vũ tìm thấy. Còn nữa, người của ba không được phép làm việc cho anh ấy… Cuối cùng, ba hãy gửi vào thẻ của con một triệu để con nộp viện phí.” Tôi nói xong, một lúc lâu sau ba tôi mới bừng tỉnh. “Con vẫn còn giận Mạc Vũ đúng không? Được, nếu làm như vậy có thể khiến con hả giận, ba sẽ giúp con trút giận. Nhưng con nhất định phải về nhà ngay, con có biết ba lo lắng cho con lắm không?” “Ba phải làm theo lời con nói, con mới về nhà.” Ba vẫn cho rằng tôi giở thói bướng bỉnh chứ không nhẫn tâm với Cảnh Mạc Vũ, vì vậy ông cũng chiều ý tôi. “Được, bây giờ ba sẽ làm ngay.” Hai ngày sau, tôi đọc được tin tức trên báo chí của thành phố A. Ba tôi đã triệu tập hội đồng quản trị, bãi bỏ mọi chức vụ của Cảnh Mạc Vũ ở Cảnh Thiên. Bài báo cho biết, Cảnh Mạc Vũ từ đầu đến cuối không lộ diện, không bày tỏ bất cứ thái độ gì về quyết định của ba tôi. Thật ra tôi biết, với năng lực của Cảnh Mạc Vũ, tôi không dễ dàng đuổi anh ra khỏi Cảnh Thiên. Anh nhất định không rảnh để chú ý đến sự thay đổi này, hoặc giả anh cũng cho rằng, làm vậy sẽ khiến tôi hả giận giống như ba. Bất kể vì nguyên nhân nào cũng không còn quan trọng, quan trọng là vụ tố tụng ly hôn sẽ đi theo chiều hướng có lợi cho tôi. Sau khi nhận được tiền, tôi gửi cho luật sư Trình năm mươi vạn qua ngân hàng trên mạng. Ba ngày sau, tôi nhận được hồi âm của luật sư Trình. Chị nói chị đã thu thập không ít chứng cứ có lợi giúp tôi giành thắng lợi trong vụ tố tụng này. Cuối cùng, chị bổ sung một câu: “Tôi vừa gặp Cảnh tiên sinh. Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời tới em, em muốn làm thế nào thì cậu ấy cũng chấp nhận. Cậu ấy chỉ hi vọng em sớm quay về nhà.” Từng giọt nước mắt rơi xuống, ướt đẫm tờ giấy viết đầy chữ “hôn” trên đầu gối tôi. Văn Triết Lỗi tới kiểm tra phòng lần thứ ba trong ngày. Anh ta giúp tôi thu tờ giấy bị ướt, gấp lại rồi để sang một bên. “Cô kiên quyết ly hôn với chồng cô chỉ vì cô nhìn thấy anh ta ở cùng người phụ nữ khác sao?” Văn Triết Lỗi hỏi. “Nếu là lý do đó, tại sao cô không ly hôn ngay sau ngày cưới? Biết anh ta đến biệt thự của người phụ nữ khác, tại sao cô không quyết định ly hôn?” “Con tôi không còn nữa…” “Tôi đã sớm nói cho cô biết không giữ được đứa bé.” Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại: “Con tôi không còn nữa…” Văn Triết Lỗi thở dài. “Bệnh tình của cô về cơ bản đã ổn định. Tôi có hỏi qua bác sĩ khoa Phụ sản, ông ấy nói tim thai đã ngừng đập, kiến nghị cô nên nhanh chóng dùng thuốc phá thai.” Tôi đặt tay lên bụng, tuy biết rõ không giữ nổi con nhưng tôi vẫn hy vọng nó tồn tại trong cơ thể tôi lâu hơn một chút, như niềm an ủi cuối cùng. “Nếu thời gian thai chết lưu trong bụng quá bốn tuần, người phụ nữ mang thai có khả năng xuất hiện chứng bệnh chức năng máu đông bị tổn thương. Cô hãy suy nghĩ kĩ đi!” Ngày hôm sau, tôi đến khoa Phụ sản tiến hành bỏ cái thai trong bụng. Cả quá trình đó rất đau, đau đến mức tôi quên mất cảm giác đau đớn.Tôi chỉ cảm thấy xương và thịt như bị róc từng miếng, máu lênh láng.Tôi khóc nức nở, tôi chưa bao giờ khóc nhiều như vậy. Tôi rất nhớ anh, cả cuộc đời tôi chưa từng nhớ anh như vậy… Nỗi đau đớn vô bờ bến lan tỏa, như không bao giờ dừng lại. Tôi cuộn người trên giường bệnh, cắn môi đến mức bật máu, mồ hôi và nước mắt làm ướt mái tóc dài của tôi. Thân dưới dần nhuộm một màu đỏ nhức mắt. Tôi dần lịm đi… Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người ôm tôi. Tôi biết đó không phải mùi hương của Cảnh Mạc Vũ nhưng vẫn nhắm mắt ôm chặt anh, nói với anh: “Anh, anh mau đi đi, anh hãy đi tìm ba mẹ ruột của anh rồi cưới người phụ nữ anh yêu… Em sẽ kiên cường, em sẽ chăm sóc ba, sẽ quản lý tốt Cảnh Thiên. Em sẽ sống hạnh phúc… Anh, anh đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa…” Trong lúc máu chảy ồ ạt, tôi cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh toát, tôi ôm anh chặt hơn. Tôi rất muốn nghe câu nói đó, vì thế mở miệng hỏi: “Anh có từng yêu em không? Anh có thể dùng ba từ để trả lời em không? Em rất muốn nghe…” “Anh yêu em!” Nước mắt tôi giàn giụa. Có câu nói này, tôi không còn gì nuối tiếc… Mặc dù tôi lờ mờ nhận ra người nói câu này không phải là anh… Sau đó, tôi cảm thấy lồng ngực thắt lại, xung quanh không còn không khí khiến tôi không thể thở. Tôi mơ màng nghe thấy có người gọi tên tôi, ai đó ấn mạnh lên ngực tôi theo một tiết tấu nhất định. Dường như tôi đang quay về căn hộ chung cư, tổ ấm của tôi và Cảnh Mạc Vũ. Anh bá đạo bắt tôi ra khỏi phòng bếp, ấn tôi ngồi xuống sofa. Sau đó anh tự mình xuống bếp, sau một hồi lộn xộn anh cũng bê mấy món ăn không nuốt trôi, nhưng anh kiên quyết cho rằng tay nghề nấu nướng của anh giỏi hơn tôi vì anh không cắt vào tay. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh nói: “So với tình cảm hai mươi năm của chúng ta, một chữ “yêu” là quá nhẹ!” “Ngoài em ra, tất cả những thứ khác đối với anh đều không quan trọng. Dù một ngày nào đó anh trắng tay, chỉ cần có em ở bên anh là đủ.” “Dù bây giờ nằm trong mồ chờ chết, hoặc sau này chết không có chỗ chôn đều chẳng là gì cả, chỉ cần cô ấy vui là được.” … Hóa ra đây chính là cái chết… Hóa ra trái tim cũng có thể ngừng đập…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui