Nếu Không Là Tình Yêu Part 1 - [taekook]

Seoul hôm nay không nắng, từ đêm ngày hôm trước đã có gió lớn. Chắc chắn báo hiệu một ngày mưa tầm tã cho hôm sau, hệt như tâm trạng chán nản của Min Yoongi vậy. Ngồi trong cửa hàng tiện lợi, ăn mì cốc và nhìn dòng người ngoài kia đang hối hả chạy đi trong những tán ô đủ màu sắc. Anh ngồi đó có lẽ là từ hai mươi phút trước nhỉ? Chẳng biết nữa, nhưng mà dạo gần đây tần suất Min Yoongi xuất hiện ở nơi này càng ngày càng nhiều. Chị nhân viên làm thêm ở cửa hàng này dần lại quen mặt anh mất rồi.

"Cậu Min, hôm nay lại ăn mì sao?"

Anh quay lại gật đầu chào một cái. Sau đó lại dựa lưng vào ghế, nhìn màn mưa đang tuôn xối xả qua tấm kính cửa trong suốt lớn kia.

Kì thực là Min Yoongi lại là đang mong muốn nhìn thấy một người nào đó nhỉ! Chính là cậu chàng chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi, tính tình đanh đá cùng anh cãi nhau một trận ở tại cửa hàng tiện lợi này. Min Yoongi tìm hiểu qua, công ty mà Park Jimin làm việc ở gần đây. Mà nói chính xác hơn là tòa nhà đối diện cách đó không xa trông vô cùng hoành tráng. Anh chẳng biết tại sao bản thân lại để mắt đến cậu chàng đó, vô tình gặp gỡ, vô tình biết tên lại để lại trong ấn tượng của anh một sức hút vô cùng đặc biệt.

Mặc dù anh biết Park Jimin kia sẽ không đến. Nhưng Min Yoongi vẫn như tên ngốc mà tìm đến. Anh cũng thấy ngớ ngẩn với những ý nghĩ và hành động của bản thân. Anh định sẽ đứng lên ra khỏi cửa hàng thì có một bóng dáng trong tầm mắt trông quen thuộc mở cửa bước vào. Đáy mắt Min Yoongi có ý cười rộ lên, nhưng vẫn là giấu nhẹm đi. Ngồi lại bàn và giả vờ như chưa từng thấy cậu ta vậy.

Park Jimin không nghĩ là mình sẽ đến đây giữa giờ làm việc, nhưng biết sao được trong khi thời gian cậu lại rất nhàn rỗi. Cậu lấy một ly mì và một hộp sữa dâu thanh toán sau đó đi ngang một chiếc bàn nào đó ngồi lại thưởng thức. Ánh mắt liếc ngang sau đó như mình bỏ qua điều gì đó. Mắt hơi nheo lại, cậu không nhìn lầm chứ? Là tên Min Yoongi kia ngồi đó sao. Não vẫn nghĩ là không qua đó nhưng chân lại vô thức bước lại từ lâu.

Park Jimin định mở miệng thì Min Yoongi bất chợt quay lại ngạc nhiên pha lẫn chút giật mình lên tiếng.

"Là cậu à?"

Jimin phát hiện mình bị hớ liền đứng nghiêm chỉnh, mặt nghệch ra.

"A...Anh cũng đến đây ăn sao?"

"Ừm"

Anh nhận ra cậu đang lúng túng nên mỉm cười gật đầu nhẹ.

Park Jimin chưa từng thấy Min Yoongi cười, hôm nay tận mắt thấy đột nhiên bản thân lại đâm ra lúng túng hơn. Tim cậu bị đập lỡ một nhịp mất.

Min Yoongi cười cười chỉ vào chiếc ghế đối diện mình.

"Cậu ngồi đi."

Park Jimin nghe anh nói vô thức ngồi xuống đối diện. Cậu không hiểu tại sao bản thân cứ lắp bắp mãi không nói nên lời. Dạo trước còn cãi nhau với tên này hăng lắm kia mà.

"Anh ăn mì như thế hoài vậy à?"

Không có câu nào để nói nên Jimin đành nhằm vào ly mỳ của anh ta trên bàn đã vơi đi gần hết mà khơi chuyện.


Min Yoongi nhướng mày, cười thầm trong lòng. Dù sao anh cũng không bắt lỗi cậu, bản thân lại cảm thấy cậu chàng này lại dễ thương đến thế là cùng. Thản nhiên gật đầu nói.

"Một tuần hết năm bữa ăn mì ly ở cửa hàng tiện lợi."

Jimin nghe thế bất giác nhíu mày. Người làm việc ở công ty, lười như cậu còn có thời gian ăn cơm. Anh ta nhàn rỗi như thế lại đi ăn mì gói sống. Chẳng lẽ lại chật vật đến mức đó.

"Ăn mì ly nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."

Min Yoongi dĩ nhiên biết tác hại của mì gói, chẳng qua anh đang nói dối cậu thôi. Anh bất đắc dĩ nhìn đồ ăn của Jimin để trên bàn mà nói.

"Chẳng phải cậu cũng ăn nó sao?"

Jimin lúc này đang lấy đũa trộn mỳ. Gắp một miếng lớn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói.

"Nhưng tôi không ăn nhiều, một tuần chỉ hai bữa thôi"

Má của cậu phồng lên, miệng lại dính sốt mì. Trông vô cùng đáng yêu. Min Yoongi chỉ đành cười mỉm trong lòng, đưa tay gõ gõ lên mặt bàn thành từng tiếng nhỏ. Làm bộ dạng sầu muộn.

"Tôi thì chẳng có ai nấu cơm cho. Nên chỉ biết ăn mì gói"

Cậu ngẩng đầu dừng động tác, lấy giấy lau miệng khẽ nói.

"Anh không biết tự nấu ăn à?"

"Tôi không biết."

"Anh không có ai sao?"

"Không."

Càng nói cậu càng thấy người này kì quặc, ăn mặc sang trọng như thế. Nhà lại chẳng thuê nổi người giúp việc.

"Cậu Park quan tâm tôi như thế chi bằng nấu cơm cho tôi ăn đi!"

Câu này là anh buộc miệng nói ra trong khi đang vô thức nhìn chằm chằm cậu.


"Tại sao tôi phải làm vậy?"

Cậu trừng mắt nhìn anh, khi không lại đi nấu cơm cho anh ta ăn. Cậu đẹp thật chứ đâu có khờ khạo.

Min Yoongi không nhịn được nên cười thành tiếng. Anh trêu chọc cậu hơi nhiều rồi nhỉ.

"Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu cậu Park không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng"

Miễn cưỡng cái đầu anh ấy. Park Jimin liếc xéo anh, sau đó không thèm chấp cúi đầu ăn mì.

Ngoài kia màn mưa vẫn chưa dứt, cả hai ngồi đối diện nhau nói vài câu chuyện vu vơ. Trong lòng đối phương lại có chút thiện cảm về nhau.

......

Mới sáng ra đã thấy cả bầu trời mây đen giăng kín, cả thành phố chìm ngập trong màn mưa xối xả lạnh lẽo. Jungkook thức dậy đã nghe tiếng mưa dội vào, trận mưa đầu mùa không ngờ lại lớn như thế.

Hôm nay cậu ra ngoài và xuống dưới nhà. Chị Young đang loay hoay trong bếp định mang thức ăn lên cho cậu, vừa quay sang đã thấy Jungkook liền suýt nữa đánh rơi cả muỗng đang cầm trên tay.

Cậu cười, đôi mắt cong cong nói.

"Em làm chị giật mình sao?"

Chị nhặt chiếc muỗng, đi đến hớn hở nhìn cậu.

"Tôi còn lo, rốt cuộc bây giờ thấy cậu cười đã là tốt lắm. Hôm nay tâm trạng cậu Jeon đặc biệt tốt hơn mọi khi"

Cậu nhận không ra, nhìn vẻ mặt của chị ngờ nghệch nghi ngờ bản thân lẩm bẩm.

"Có sao?"

Nào ngờ là chị Young đứng gần đó nghe được.

"Có chứ. Nào, cậu mau ngồi xuống đi. Tôi mang đi đồ ăn sáng cho cậu nhé."


Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống dùng bữa, sau đó cùng chị dọn dẹp. Đợi một lúc lâu cậu ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

"Hôm nay chị không đi ra ngoài mua thực phẩm sao?"

"Không có, hôm nay trời mưa nên tôi không đi. Sao vậy? Cậu Jeon có muốn mua gì ạ?"

Chị Young đang mang đĩa trái cây lên cười hỏi.

Cậu ngưng động tác nhìn chị không nói sau đó lại lắc đầu.

"Không có ạ, em chỉ hỏi vậy thôi"

Cậu đi đến mở tủ lạnh lấy nước, thấy thực phẩm chất đầy cả tủ. Lại ngưng mắt nhìn xuống. Đóng cửa tủ lạnh, đi ra ngoài phòng khách.

Chị Young gọi cậu hai lần, nói cậu có cần gì không. Jungkook nghĩ ngợi rồi lắc đầu, chị Young mới yên tâm đi làm việc.

Chiếc TV đang đều đều phát ra âm thanh, một bộ phim nào đó có thể nó sẽ bị bỏ lỡ nhưng nội dung phim lại thành công thu hút được Jungkook xem nó. Cậu không biết nó đang nói về điều gì nhưng Jungkook có thể đã xem hết nó trong vòng một tiếng đồng hồ sau đó.

Gần đây, cậu như người mất hồn vậy. Điều này chị cảm nhận rõ, đôi lúc chị nói nhưng cậu lại ngơ ra rất lâu có khi không hiểu chị đang nói cái gì. Đôi khi cứ ngồi ngẩn người cả ngày, mắt như có nước trong đó. Lúc nào cũng có thể rơi xuống ngay.

Cậu đã không còn sử dụng thuốc ngủ nữa. Ngoại trừ việc những đêm cậu không thể ngủ được thì lúc này thời gian ngủ của Jungkook gần như là chiếm hết cả ngày. Chị Young thấy không ổn chút nào, Kim Taehyung vẫn thường gọi về để biết tình hình của cậu. Chị cứ thắc mắc, đã quan tâm cậu như thế tại sao lại không trực tiếp về nhà đi. Cả hai cứ như thế này đến bao giờ nữa, chị là người ngoài cuộc cũng thấy vô cùng mệt mỏi.

Jungkook vào phòng bếp lấy nước uống rồi mới lên lầu. Chị Young vừa xuống dưới nhà đã thấy trống không. Liền lên gõ cửa phòng Jungkook.

"Cậu Jeon, cậu đang làm gì vậy?"

Cánh cửa bật mở, Jungkook bên trong bước ra ngoài thấy chị đứng đó, khó hiểu.

"Chị gọi em ạ!"

"À, là vì tôi không thấy cậu đâu liền lên phòng gọi thôi."

Từ lúc nãy đến giờ, không hiểu sao lòng chị lại nặng xuống. Cảm giác lo lắng tràn ngập. Trận mưa ngoài kia ngày một lớn, tâm trạng của chị Young lại chẳng khác nào ngày âm u mưa giăng như thế này.

"Em muốn ngủ một lát thôi. Chị đừng lo."

Jungkook nói xong liền đóng cửa, cậu thật là rất mệt. Cơ thể nặng trĩu, mắt mở không nổi. Chỉ muốn đắp chăn ngủ một giấc.

Đến chiều tối cơn mưa kia mới dứt nhưng chưa hẳn. Kim Taehyung từ công ty lái xe trở về nhà, chị Young mở cổng chào hắn một tiếng.

"Cậu ta ăn tối chưa?"


"Dạ rồi cậu chủ, hôm nay cậu Jeon xuống nhà đi lại. Không còn ở trong phòng nữa"

Hắn ừm một tiếng rồi đi vào trong,chị Young thấy ăn không nói nên theo thói cũng không hỏi hắn có dùng cơm tối không. Kim Taehyung cứ như vậy đi lên lầu, thẳng đến phòng cậu mở cửa.

Phòng bật điện sáng nhưng không thấy Jungkook ở đó, hắn đi đến phòng vệ sinh mở cửa cũng không thấy. Bước ra khỏi đó hắn mới để ý thấy cửa ngoài ban công mở. Rèm cửa bay phất phơ qua lại, đoán chắc là cậu đang ở ngoài đó.

Hắn không biết nữa, nhưng Kim Taehyung đặc biệt những lúc mỏi mệt lại muốn nhìn thấy cậu. Hắn đi đến mở cửa, thấy bóng lưng nhỏ của người kia đang đứng đó đưa mắt nhìn thành phố trong đêm. Bóng dáng của cậu nhìn vào liền khiến người khác muốn che chở, Kim Taehyung không kìm được liền đi đến ôm Jungkook đặt cằm lên vai cậu, hai tay đặt trước bụng của cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

Jungkook bị ôm bất ngờ từ phía sau liền giật mình định quay lại nhưng dường như thấy bàn tay quen thuộc liền không động đậy nữa. Mặc hắn ôm như thế.

Một lát sau hắn ngạc nhiên thấy cậu không nói liền cất giọng trầm khàn gọi.

"Jungkook.."

Cậu có nằm mơ cũng chưa đến mức này. Lúc trước Jungkook ước hắn có thể dịu dàng một nửa như vậy thôi, cậu cũng đã vui cả ngày. Nhưng bây giờ khi hắn làm những điều này, cậu chẳng còn cảm giác đó nữa. Trong lòng bình thản đến lạ thường, thái độ mà hắn dành cho cậu lúc hời hợt, lúc gần gũi, lúc lại cách quá xa. Làm Jungkook có nghĩ cũng chẳng thể nghĩ nổi, rốt cuộc hắn là đang thương hại cậu như thế nào. Thương hại sao? Buồn cười nhỉ. Nhưng biết làm sao bây giờ. Cậu luôn mang tư tưởng như thế từ khi nào không hay.

Kim Taehyung càng ngạc nhiên với thái độ im lặng của cậu liền thôi ôm nữa, nắm lấy vai quay hẳn người cậu sang đối diện với mình. Nhìn vào mắt Jungkook, hắn thấy một màn nước mắt long lanh như muốn chảy xuống, mà kì thực chưa ngăn được đã rơi xuống mất rồi.

"Cậu có điều gì muốn nói với tôi?"

Hắn lại hỏi. Đối diện với khuôn mặt vô cảm của Jungkook đang rơi nước mắt, hắn trở nên khó khăn khi mở miệng. Lại là cảm giác khó chịu đó.

"Anh có từng thích em một chút nào đó chưa?"

Cậu muốn hỏi hắn, cho dù lần này có thể là lần cuối cùng. Nhưng cậu muốn biết rằng câu trả lời là có một chút, một chút thôi cũng được.

"Chưa từng"

Hắn trả lời với vẻ mặt thản nhiên.

Cậu lại cười nhưng lần này nụ cười rất dịu dàng.

"Vậy tại sao chúng ta không thể ly hôn?"

Kim Taehyung nghe lời này mặt đã đổi sắc. Hắn không trả lời câu hỏi này, chỉ nhìn cậu một lúc rất lâu. Đôi mắt màu trà của Jungkook rất đẹp nhưng nó nhuốm một màu đau buồn khó tả. Hắn ôm cậu vào lòng ánh mắt dần trở nên đen đặc.

"Tôi cho dù chưa từng thích cậu thì cậu cũng không được phép rời đi."

Tay của hắn ghì cậu chặt vào lòng, khiến Jungkook cảm thấy khó thở. Mặt úp vào trong ngực hắn. Cậu nở nụ cười thê lương.

Rốt cuộc, phải làm thế nào với anh đây chứ?. Em mệt rồi Taehyung à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận