Nếu Không Là Tình Yêu Part 1 - [taekook]

"Tôi xin lỗi"

Jungkook ngẩng mặt không hiểu. Đột nhiên Taehyung nói xin lỗi vì điều gì. Cậu tròn mắt nhìn hắn không nói, Kim Taehyung cũng không nói lời nào. Cuối cùng cậu đành chịu thua bất đắc dĩ lên tiếng hỏi trước.

"Xin lỗi chuyện gì chứ?"

Hắn mím môi không nói, trầm mặc đứng gần cậu một lúc sau mới cất giọng không trả lời mà hỏi lại.

"Bố cậu mất tại sao không nói với tôi?"

Jungkook nhìn vào không gian vô định, cậu ngưng một lúc suy nghĩ xem nên trả lời hắn như thế nào. Khóe miệng hơi cong lên, cậu đáp qua loa.

"Em định sẽ nói cho anh biết nhưng nhiều việc quá không có thời gian. Qua một thời gian lại quên mất. Em xin lỗi, có phải khiến anh khó chịu không?"

Cậu cảm nhận được tất nhiên Taehyung sẽ không hài lòng với câu trả lời của cậu, nhưng còn câu trả lời khác sao? Chẳng lẽ cậu lại nói rằng anh vốn dĩ không quan tâm đến cậu sao?

Nhưng trái lại với suy nghĩ của Jungkook, Taehyung không nói một lời nào tiếp tục chất vấn mà im lặng. Jungkook vừa cảm thấy bản thân là người có lỗi nên liên tục nói ra câu xin lỗi với hắn.

"Lần sau có chuyện gì phải nói cho tôi biết."

Hắn không hề cảm thấy Jungkook có lỗi, chỉ là sau này hắn muốn biết về mọi thứ của cậu nhiều hơn.


"Còn đứng đó làm gì, còn không mau vào trong?"

Hắn nói xong câu đó xoay người đi vào trong, lúc quay đầu còn thấy cậu đứng ngẩn ra đó không kìm được cao giọng nói.

Đến lúc vào trong cậu mới thắc mắc, chẳng phải Taehyung cùng Hayoon ra ngoài. Sao bây giờ lại có mặt ở đây lúc này. Chuyện bố cậu mất là ai, không lẽ là ông Kim nói? Nhưng cậu không hỏi. Cậu biết hắn có mặt ở đây hôm nay đã là niềm vui đối với Jungkook. Dù nhỏ nhặt thôi nhưng nó có ý nghĩa. Nếu nói ra hơn một năm sau khi kết hôn, số lần hắn quan tâm cậu không đếm bằng đầu ngón tay được bởi vì nó quá ít ỏi. Có thể xem hôm nay là một sự đặc biệt.

Jungkook là vậy, ai đối xử tốt với cậu. Cậu liền vui vẻ quên hết những chuyện họ đã làm tổn thương cậu. Trái tim cậu quá sức lương thiện rồi đi. Nhưng cậu mặc kệ, sống thì sống thôi không quan trọng là ai. Con người đều như nhau cả mà. Nói cậu giống trẻ con cũng được, nhưng có lẽ nếu Jungkook là một đứa trẻ thì sẽ là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện.

"Chú Jeon, đến tối con sẽ về"

"Sao gấp vậy? Hai đứa không ở lại ăn cơm tối hãy đi!?"

Chú Jeon khi nghe Jungkook nói liền lớn giọng nói vọng ra ngoài. Kim Taehyung đi vào trong nghe được nên cũng không đành lòng. Hắn cũng muốn ăn cơm tối với gia đình Jungkook.

"Con có nói sẽ về ngay đâu ạ"

Jungkook cười cười đáp lời.

"Cậu không ở lại chơi với chú sao?"

Hắn cởi áo khoác, hỏi một câu. Quay sang liền thấy Jungkook đang loay hoay tìm đồ đạc.

"Ngày mai em còn có ca trực, muốn ở lại chơi cũng chẳng được"

Cậu lắc đầu trả lời. Lâu lắm mới về nhưng phải vội vàng đi như thế, đến cậu cũng không nỡ. Chỉ là do tính chất công việc.

"Cậu đi bằng xe gì đến?"

Taehyung nhớ ra vấn đề, đột ngột hỏi. Nhà hắn có tài xế riêng nhưng Jungkook chưa bao giờ gọi đến, hắn từ lúc đến đây không thấy chiếc xe nào cả.

"Em gọi xe trên dịch vụ. Busan không xa lắm mà"

Hắn mím môi, muốn nói điều gì thêm nhưng lại thôi không nói nữa.

Đến bữa cơm tối, ngoài chú Jeon còn có cả dì cậu và hai đứa em nữa.

"Anh Jungkook đi gấp vậy, không ở lại chơi với em"


Đứa nhỏ lên tiếng bĩu môi hờn dỗi.

"Dịp khác anh về chơi với em nhé. Lần này không được rồi"

"Anh con có việc bận không thể ở lại, con đừng mè nheo nữa."

Dì cũng nói thêm một câu. Không khí vui vẻ trở lại như trước.

Kim Taehyung lần đầu dùng bữa ở đây, cảm thấy bữa cơm gia đình rất ấm áp. Chứ không nhạt nhẽo như ở nhà hắn, từ nhỏ đến lớn không phải ăn cơm một mình thì chỉ có bố hoặc mẹ. Có lúc đầy đủ nhưng hắn cũng không vui.

Jungkook để ý gắp cho hắn một miếng sườn. Vì hắn không lên tiếng nên nghĩ rằng hắn không quen hoặc không thích không khí ồn ào. Cậu còn chẳng nghĩ rằng có một ngày Kim Taehyung lại đến đây còn ngồi ăn tối cùng với gia đình bên cậu.

Dì Jeon liếc mắt thấy vậy liền vui vẻ hỏi hắn vài vấn đề. Hắn đều lịch sự đáp, trước kia đúng là dì không có thiện cảm với con người này bởi vì nhìn bề ngoài quá khí chất lại giống như không ai có thể đến gần nên có chút e dè khi biết tin Jungkook sẽ lấy người này làm chồng. Nhưng Jungkook nói hắn đối xử với cậu rất tốt, nay tận mắt chứng kiến mới biết đúng là như thế.

....

Ăn cơm xong, hắn đi ra ngoài đi dạo. Jungkook giúp dì dọn dẹp. Lúc hắn đi ra sân liền thấy hai đứa trẻ đang chơi liền cong khóe môi lên một chút. Hai đứa nhỏ thấy Taehyung liền reo lên chạy lại.

"Anh Taehyung!!"

"Hai đứa không vào nhà chơi, ở đây gió lạnh lắm"

Hắn mỉm cười ngồi xuống thấp một chút cất giọng hơi dịu đi.

"Không ạ, em chờ anh Jungkook chơi cùng"


Taehyung ngó nghiêng đằng sau là một đống đồ gì đó hắn không rõ liền hỏi hai đứa.

"Đó là cái gì?"

"Anh Jungkook nói đó là đồ chơi lúc nhỏ của anh ấy. Anh Jungkook khéo tay lắm."

Đứa nhỏ mắt cong lên mỉm cười, nó ngưỡng mộ Taehyung. Vì cảm thấy anh rất đẹp trai, và nó lại tin những người đẹp trai thường rất tốt.

Taehyung thôi không hỏi nữa, hắn đi đến chỗ đống đồ vừa nãy. Là một cái thùng cat-tông đã cũ nhưng ở bên trong có rất nhiều đồ chơi, có một số thứ được làm thủ công bằng tay. Hắn từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở thành phố nên đồ chơi không thiếu toàn là những món đồ đắt tiền nhưng thấy những thứ này là lần đầu tiên. Trong đống đó có một chú bé người gỗ được khắc bằng tay, nhìn rất ưa mắt.

Thằng bé bên cạnh nhìn thấy liền nói.

"Là của anh Jungkook khắc đó ạ. Anh ấy nói lúc trước rất thích những thứ này"

Chỉ cần nghe thôi tự hắn cũng tưởng tượng ra được một cậu bé chỉ mới mười tuổi ngồi cần mẫn khắc gỗ rất vất vả. Lòng hắn như nặng xuống. Tay cậu chắc chắn rất nhiều vết xước.

"Anh Taehyung cũng thích cái này đúng không ạ?"

Thằng bé nhỏ hơn cười ngồi xuống kế bên anh. Cầm món đồ lên mân mê trong đôi bàn tay. Làm hắn như hoàn tỉnh lại. Hắn gật đầu đáp.

"Ừ, anh cũng thích nó"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui