- Hai đứa ăn đi, rồi mẹ nói chuyện chút xong mẹ đi có công chuyện.
- Thì tụi con ăn, mẹ cứ nói đi có sao đâu.
- Ừ, mẹ tính tiền đãi tiệc, trừ đi tất cả còn dư 28 triệu, tiền này mẹ sẽ cho cho đứa coi như phụ chi phí đi tuần trang mật.
- (Vinh) Mẹ cứ giữ đi mẹ ơi, mẹ lo cho tụi con vậy nhiều rồi.
- Chưa xong, để mẹ nói tiếp, đến khi nhà trai qua rước dâu, lúc đó sẽ mẹ công bố của hồi môn cho con Dung luôn, bộ nữ trang con đeo là quà cưới của mẹ thôi.
- Còn nữa hả mẹ?
- Uhm, ngoại trước lúc mất có dặn mẹ hết rồi, rồi mẹ làm ăn bao nhiêu năm nay, ngoại mất cũng cho lại mẹ tiền, mà mẹ chỉ có 1 mình con thôi, nay mẹ già rồi, giữ tiền khư khư làm gì nhiều.
Tôi cảm thấy hơi bồi hồi, rõ là từ nhỏ tôi được thương rồi nhưng mà đến tận bây giờ, mẹ và ngoại vẫn luôn lo xa cho tôi, tôi cảm động lắm.
- Tiền của mẹ cũng như tiền của con, con đâu có cần nhiều tiền đâu, mẹ cứ giữ đi có gì con cần thì con xin mẹ.
- Đâu có được, ngoại dặn dò cho mẹ hết rồi, trước khi mất ngoại chỉ trăn trở 1 mình mày mà. Có chồng rồi phải khác, phải biết tính toán cho cuộc sống gia đình chứ, đâu có nói vậy được con!
Mẹ bắt đầu rưng rưng, làm tôi cũng sụt sùi theo, ông Vinh ngồi đó vẻ mặt cũng đầy tâm sự.
- Của hồi môn của ngoại để lại cho con là 2 cây vàng và 100 triệu, của mẹ là 100 triệu, còn phần cậu dì thì mẹ ko biết. Chú bạn mẹ có gửi đi đám cưới 1000 $,mẹ chưa tính vô cho con trong tiệc hôm qua. Để nữa rước dâu mẹ dăn dò con, rồi thưa chuyện với nhà chồng con mẹ sẽ nói luôn. Còn Vinh, nói thẳng ra nhà mẹ ko giàu bằng nhà con, nhưng mẹ muốn nhà con hiểu mẹ ko để con mẹ khổ, mẹ ko muốn mọi người nhìn vô con mẹ nói con mẹ ham giàu gì đó, với mẹ thì ko sao, mẹ cũng ko có ý khoe khoang hay phô trương nhưng mẹ muốn dập tắt ngay từ đầu những người ác mồm ác miệng. Ai nói gần nói xa con mẹ mẹ ko để yên đâu.
- Mẹ lo quá rồi, có ai nói gì đâu mà. Ko phải mẹ hay nói con là người dưng ko nuôi cơm thì ko phải quan tâm sao?
- Mẹ cũng suy nghĩ nhiều, mẹ tính tất cả tiền bạc cho 2 đứa là bí mật, nhưng rồi mẹ nghĩ lại ko phải ai cũng như mình. Thôi thì coi như mẹ thực hiện theo tâm ý của ngoại, nữa 2 đứa có cần mẹ hỗ trợ gì thì cứ nói. Mẹ còn tiền mà.
- Con ko lo được gì cho mẹ, mẹ cứ như vậy, con thấy xấu hỗ quá.
- Mày đi xấu hỗ với người dưng đi, sao lại xấu hỗ với mẹ? Đẻ mày ra thì phải nuôi, phải lo. Cho tụi bây biết là cha mẹ ko phải lo cho mấy đứa lúc nhỏ thôi đâu, khi tụi con lớn ba mẹ sẽ lo theo kiểu khác, lo những cái khác.
- (Vinh) Dạ, tụi con cảm ơn mẹ, nhưng những tiền vàng mẹ cho tụi con con sẽ để dành đó, thực sự cần con mới dám xài tới. Tất cả con sẽ để cho Dung giữ, đó là hồi môn của mẹ cho con gái mà.
- Ừ, 2 đứa tính sao là chuyện của tụi con, mẹ ko có ý kiến. À, Vinh cho mẹ gửi lời hỏi thăm má con nha, mong là tới thứ 7 này má con khoẻ.
- (Vinh) Dạ, con cảm ơn mẹ.
Tôi nghe mẹ nói, chỉ biết ngồi im thôi … Tôi chẳng phải là đứa cần tiền hay những thứ vòng vàng. Có chăng thì tôi thích được đi du lịch đây đó và mua sắm áo quần thôi, thực tâm cũng chưa bao giờ nghĩ về sẽ giữ 1 số tiền và vàng lớn nữa. Ngay cả cái xe, cái điện thoại tôi xài toàn là tới lúc hư hay quá cũ ko thể chấp nhận được mới mua cái mới.
Nói xong mẹ tôi đi công chuyện, ở nhà còn 2 đứa ngồi thần ra đó, tô bò kho chưa ăn hết.
- Mẹ em thương em quá.
- Uhm
- Chắc đó giờ ko bị đòn hả?
- Ai nói anh, trước thời điểm gặp anh là em bị đòn như cơm bữa, mẹ đánh như phim luôn.
- Thiệt ko?
- Ừ, lúc em bỏ nhà đi đó …….. Mà thôi, em ko muốn nhắc lại, giờ mẹ em thương em quá làm em thấy mình có lỗi và bất hiếu quá, ko có lo cho mẹ được gì hết.
- Uhm, thôi thì mai mốt khi nào nhớ thì về với mẹ chơi, đâu có xa lắm đâu.
- Anh thấy mẹ nói anh, mẹ đòi bẻ răng nếu anh ăn hiếp em hông? Mẹ em nói thiệt đó.
- Uhm, anh nghe cũng ớn ớn.
- Em quậy nhưng hiền, còn mẹ em hung dữ lắm. Nhưng em giống mẹ được 1 cái.
- Cái gì em?
- Nói dứt là dứt.
- Ý là gì đây?
- Thì là dứt khoát đó.
- Uhm
- Anh ăn xong rồi về đi, thay đồ thay đạc nữa. Lát em ra tiệm gội đầu, chứ gội ở nhà chắc ko sạch, giờ ngứa quá nè.
- Uhm, em ko về chung thiệt hả?
- Ko. Anh cho em gởi lời thăm má anh. Mà thôi anh cứ về, lát em gọi má sau. Anh nói nhà là do nhà em ko có ai nên em phụ dọn dẹp với mẹ.
- Uhm, tối anh qua em nha.
- Tuỳ anh à. Nhưng nếu ba má có hỏi anh nói em mệt lắm nha, để mắc công người lớn khỏi trách em. Mà em mệt thiệt, đã mệt sẵn mà còn bị anh hành nữa mà.
- Hahah, uhm, anh biết rồi.
Nói gì nói chứ tôi cũng ko muốn gia đình chồng nghĩ mình chống đối hay tính toán, chỉ mong họ hiểu cho hoàn cảnh và cảm giác của tôi và mẹ tôi thôi. Tôi cũng ko muốn Vinh khó xử nữa. Haiz, thấy vậy chứ cũng mệt mỏi dữ lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...