Màn cầu hôn long trọng này rất nhanh đã được giới truyền thông đưa tin, bao gồm cả trong nước.
Lục Ngôn không thường xuyên đọc những loại tin tức như vậy, nhưng hôm nay anh tan ca sớm hơn bình thường. Lê Nguyệt Ly sắp xếp cho anh một cuộc hẹn, anh ngồi xuống lấy lệ một chút sau đó trực tiếp nói cho đối phương rằng mình sẽ không lấy cô ta, liền lấp tức trở về nhà.
Căn nhà trống rỗng khiến cho trái tim người ta cũng cảm thấy trống trải.
Lục Ngôn mở TV, lấy mì tôm trong tủ lạnh ra, sau khi chờ nước sôi, động tác thuần thục pha mì, sau đó mang bát mì tôm vào phòng khách, ngồi trên ghế salon chờ đợi.
“Gần đây, thủ đô nước X xuất hiện một màn cầu hôn khiến dân cư mạng vỡ òa, dân cư mạng gọi đó giá trị của sự lãng mạn!”
Lục Ngôn ngẩng đầu, tùy tiện nhìn thoáng qua.
Chỉ liếc mắt nhưng con ngươi của anh đột nhiên co rút.
Mấy tấm ảnh trên TV đều là hình ảnh cầu hôn của người đàn ông với người phụ nữ, hơn nữa bên trong hình ảnh, còn có hai đứa trẻ vô cùng đáng yêu.
Hình ảnh HD, đủ để cho Lục Ngôn nhận ra tất cả mọi người trong tấm ảnh.
Đúng vậy, tất cả mọi người!
Người đàn ông đang quỳ kia, rõ ràng là người mà đã hai năm anh không gặp, Cố Thành Danh, mà người anh ta cầu hôn…
Đôi mắt Lục Ngôn chăm chú nhìn vào hình bóng quen thuộc luôn chiếm cứ đầu óc của anh mỗi đêm, trong mắt có sự vui mừng, còn có sự lưu luyến.
Là cô ấy! Nhất định là cô ấy!
Tần Thanh Thủy!
Trái tim vẫn luôn yên lặng hơn hai năm nay của Lục Ngôn lúc này mừng rỡ như điên nảy lên, khiến toàn bộ hô hấp của anh đều trở nên dồn dập, máu trên khắp cơ thể đều như đang dâng trào.
Tần Thanh Thủy không chết! Cô ấy thật sự không chết!
Nhìn Tần Thanh Thủy một lúc lâu, ánh mắt Lục Ngôn mới chuyển qua hai đứa trẻ đứng bên cạnh.
Nhưng vào lúc này, tin tức chuyển đổi, nhưng hình ảnh hai đứa trẻ vẫn khắc thật sâu trong tâm trí của Lục Ngôn.
Lại là hai đứa bé đó?
Lục Ngôn nhớ tới hai đứa bé ở trong công viên giải trí ngày hôm đó.
Khuôn mặt của bé trai anh không nhớ rõ lắm, nhưng bé gái này, anh nhớ rất rõ.
Trước đó Lục Ngôn không hề chú ý tới khuôn mặt búp bê của cậu bé kia, nhưng lúc nà, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, anh đột nhiên có một suy đoán.
Chẳng lẽ…
Lúc này Lục Ngôn cũng không quan tâm đến bát mì trên bàn, vội vàng lên mạng tìm đọc tin tức.
Trên mạng internet rất nhiều ảnh chụp, ảnh mờ hay ảnh HD cũng đều có, lại càng khiến Lục Ngôn tin chắc rằng hai người kia nhất định là Cố Thành Danh và Tần Thanh Thủy.
Về phần hai đứa bé kia rốt cuộc có phải của anh hay không, trái tim Lục Ngôn cũng đã nắm chắc.
Trong hai năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm Tần Thanh Thủy không ngừng, đồng thời cũng chú ý đến Cố Thành Danh, nhưng anh không ngờ, Cố Thành Danh lại giấu Tần Thanh Thủy tốt như vậy! Một chút dấu vết cũng không hề lưu lại.
Thậm chí, Tần Thanh Thủy sinh con lúc nào, anh cũng không biết.
Nếu như không phải Cố Thành Danh lúc này làm ra một màn cầu hôn như vậy, không biết phải bao nhiêu năm nữa anh mới có thể phát hiện rằng Tần Thanh Thủy không chết.
Sự vui mừng qua đi, sắc mặt Lục Ngôn lại có chút khó coi.
Người phụ nữ Tần Thanh Thủy này, không chỉ mang theo con của anh bỏ đi, lại còn dám đồng ý gả cho Cố Thành Danh!
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Muốn gả cho người khác? Cô đừng mơ!
Lúc này, điện thoại di động của Lục Ngôn vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, là điện thoại của Lê Nguyệt Ly. Có lẽ là trách cứ việc xem mắt ngày hôm qua của anh. Lục Ngôn ấn nghe máy: “Mẹ!”
“Con đã xem tin tức chưa? Tần Thanh Thủy và hai đứa trẻ kia là thế nào?”
Lục Ngôn hơi ngạc nhiên vì Lê Nguyệt Ly cũng biết đến chuyện này, anh bình tĩnh trả lời: “Cô ấy không chết, có lẽ đó là con của con!”
Giọng nói của Lê Nguyệt Ly có chút kích động: “Cái gì mà có lẽ, là chắc chắn! Khuôn mặt búp bê của đứa bé đó giống y đúc con hồi còn nhỏ! Lục Ngôn, mẹ nói cho con biết, nếu con không mang hai đứa trẻ này về, con cũng đừng gọi mẹ là mẹ!”
Nói xong, Lê Nguyệt Ly trực tiếp cúp điện thoại. Lục Ngôn biết mẹ rất quan tâm đến đứa trẻ. Có bọn chúng cũng là chuyện tốt, lúc đầu, Lê Nguyệt Ly luôn khó chịu với Tần Thanh Thủy, bây giờ đã có bọn trẻ, có lẽ Lê Nguyệt Ly sẽ không có ý kiến nữa.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là, anh muốn cướp Tần Thanh Thủy trở về.
Lục Ngôn lập tức mua vé máy bay gần nhất, phái người đi điều tra chỗ ở của Tần Thanh Thủy.
Trước đó anh không thể nào chắc chắn là Tần Thanh Thủy rốt cuộc đã thật sự chết hay chưa, nhưng bây giờ nếu đã biết cô và Cố Thành Danh ở cùng nhau, Cô Thành Danh lại muốn giấu kỹ mẹ con bọn họ lần nữa, chắc chắn là điều không thể.
Lục Ngôn đã chuẩn bị xong mọi thứ, lại có một cuộc điện thoại.
Là cuộc điện thoại của tổng giảm đốc công ty mà trước đó bọn họ đã đến nước X để hợp tác.
“Lục tổng, gần đây thế nào?”
Lục Ngôn mở bát mì tôm ra, đảo lên, tâm trạng rất tốt: “Rất tốt, có chuyện gì không?”
“Chính là chuyện trước đó anh muốn tôi điều tra, tôi đã tra được!”
Lục Ngôn lúc này mới nhớ tới chuyện trước đó, trái tim khẽ động, hỏi: “Kết quả là gì?”
“Vì vợ anh không dùng tên thật nên những người bên dưới điều tra mất một chút thời gian, sau đó mới phát hiện ra, trong công ty đúng là có một người tên là Tần Thanh Thủy, cũng là người phương đông, có lẽ là vợ của anh. Một lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu cho anh, anh xem có đúng hay không!”
Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, người này chắc chắn là Tần Thanh Thủy!
Lục Ngôn thu hồi tâm trạng, ừ một tiếng: “Làm phiền anh!”
Hóa ra, anh đi công tác một chuyến, lại có nhiều có hội để gặp Tần Thanh Thủy như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...