Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

chap 3
“Tuyển nhân viên làm thêm. Không phân biệt giới tính. Bất cứ ai yêu thích sinh vật thủy sinh. Chi tiết xin liên hệ chủ cửa hàng.” (Chữ sao mà xấu thế!)
Khỏi phải nói cũng biết đó là tờ quảng cáo tìm người do tôi viết. Nó được dán ngay trước cửa tiệm.
“Cô đến phỏng vấn xin làm thêm hả?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại đến vào đêm muộn thế này?”
Cô gái bèn đứng dậy, lấy tay phủi lộp bộp vào mông quần jeans. “Tôi đến từ ban chiều. Là do anh đã bắt tôi phải chờ đến giờ này.”
“Cô đâu có hẹn trước.”
“Cũng phải. Mà tôi đâu trách gì anh. Tôi chỉ nói ra sự thật thôi”.
Tôi tiến tới chỗ cô gái, nhận lại tờ giấy phôtô trên tay cô. Nhìn gần, cô gái có khuôn mặt hết sức cân đối. Có lẽ nhờ ánh sáng xanh từ mặt trăng rọi xuống. Nét mặt trông tựa một pho tượng đất nung cổ điển. Nếu ví với người phụ nữ bằng xương bằng thịt thì có thể là Ingrid Bergman trong phim Khải hoàn môn (Tật so sánh phụ nữ thời cổ là do ảnh hưởng từ người cha già nên tôi cũng đành chịu.)
Tôi lấy chìa khóa từ túi quần vải cotton, mở cửa tiệm rồi bước vào trong. Cô gái cũng nối bước theo sau. Tôi bật công tắc đèn, khi thứ ành sáng màu cam nhạt tràn đầy căn phòng, tôi có thể nghe tiếng hớp hơi của cô gái sau lưng.
Ngạc nhiên cũng phải. Vì cô đang ở giữa một khu rừng nước.
“Bật đèn ở tất cả các bể thì còn đẹp hơn nữa.” Tôi bật toàn bộ đèn của các bể trong cửa hàng. Ánh sáng trắng xanh của các bể thủy sinh nổi bật trên nền không gian mờ tối.
“Đẹp thật đấy! Đây là cửa hiệu của anh à?”
“Đúng là như vậy.”
Cô gái áp tay trái lên ngực, nín thở, ngắm nhìn rừng thủy sinh vây quanh mình. “Như đang ở đáy hồ vậy. Mùi của nước, rồi cả âm thanh của nước… Thủy sinh màu cỏ non, thủy sinh màu xanh nhạt, lại còn có cả thủy sinh màu đỏ nữa nhỉ?”
“Có chứ. Ngay trước mặt cô là thanh hồ điệp.”
“Nghe cứ như thần chú ấy.”
“Loài thủy sinh nào cũng có tên kiểu như thế. Đại hồng điệp, đuôi chồn đỏ, thanh hồng điệp.”
Mấy loại thủy sinh tôi vừa trỏ đều đang khép lá chìm vào giấc ngủ.
Tôi bị hút vào đôi mắt đang ngước lên nhìn như muốn hỏi điều gì của cô gái.
… Tôi biết cô gái này.
“Tên cô là gì? ” Tôi buột miệng hỏi.
“Tên tôi?”
“Phải, tên cô.”
“Morikawa…” Cô gái tự xưng là Morikawa Suzune. Cái tên này không gợi cho tôi điều gì. Thế nhưng không hiểu sao một cô gái lần đầu tiên gặp đã khiến tôi có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu đó?
Tôi quan sát khuôn mặt cô lần nữa. Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn hỏi “Gì vậy?” Tôi không trả lời mà tiếp tục nhìn đăm đăm vào mắt cô.
Người nhìn lảng đi trước là cô gái. Cô giả đò quay lại với niềm hứng thú từ rừng thủy sinh, tránh ánh mắt của tôi. Và rồi, tôi nhận ra một điều hiển nhiên.
Sao lại thế? Vì sao tôi không hề cảm thấy khổ sở khi bốn mắt chạm nhau?
Với cô gái, tôi cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ lùng. Vẻ mềm mại trong cái áo khoác jacket cũ như thể thừa hưởng của người bố, mái tóc dài cột qua loa, nét mặt không chút đề phòng cùng khuôn mặt đẹp tuyệt vời nhưng không khiến đàn ông phải lúng túng, có lẽ là những yếu tố gợi lên cảm giác quen thuộc ấy.

Tôi nghĩ như vậy, đoạn mời cô gái ngồi vào chiếc ghế đẩu ngay sát quầy tính tiền. “Tôi mà nói dời lịch phỏng vấn chắc cô bực mình lắm nhỉ?”
Cô gái nheo mắt rồi nở nụ cười vẻ hăm dọa.
“Tôi biết rồi. Vậy thì làm luôn cho xong nào.” Tôi đi vào bên trong quầy, mở tập file đặt sát bên máy tính tiền. “À, cô mang sơ yếu lý lịch đến đây chứ?”
Cô gái lắc đầu. “Tại tôi nghĩ là không cần. Tôi có cảm giác việc tôi tốt nghiệp trường đại học nào, hay có thể nói được tiếng Hy Lạp và có hứng quan sát thiên văn không, không liên quan đến công việc này cho lắm.”
“Ừ, cũng đúng.” Tôi gật đầu, đoạn hỏi cô. “Cô nói được tiếng Hy Lạp?”
Cô cười (lần này thì cười hiền), giải thích rằng đấy chỉ là ví dụ.
Ra thế.
Tiếp đó tôi hỏi tuổi cô.
“Hai mươi chín. Tuổi tác cũng liên quan đến nội dung công việc hả?”
“Không phải thế nhưng mà… chỉ hỏi theo thói quen thôi.”
“Vậy sao?”
“Cái đó thì, thực ra tôi cũng hai mươi chín tuổi.”
“Điều đó có ý nghĩa gì nhỉ?”
“Chắc là có chứ. Trong lúc cùng làm việc, hy vọng sẽ có những buổi nói chuyện vui vẻ. Chúng ta có thể có những đề tài chung như một chương trình ti vi khiến ta mê mệt thời tiểu học, hay một bài hát nghe thuở mối tình đầu.”
“Cũng phải, chắc vui đấy nhỉ!”
“Ừ.”
Sau đó tôi lấy từ tập file ra tờ phô tô ghi chế độ tiền lương và phúc lợi y tế của nhân viên làm thêm đưa cho cô xem. “Đại khái là như thế này.”
Cô chỉ đảo mắt qua loa rồi gật đầu với tôi ra vẻ không mấy hứng thú, “Tôi biết rồi.”
“Ngoài ra về thời gian làm việc, tôi muốn cô làm hơn ba ngày một tuần và nếu có thể được hãy làm vào cuối tuần.”
“Tôi định làm một tuần bảy ngày, từ lúc mở cửa cho đến lúc dọn hàng.”
Tôi nói “à”, rồi tiếp luôn, “Thế hả? Tức là làm suốt?”
“Phải, làm suốt.”
“Lương theo giờ thôi không đổi đâu nhé?”
“Tôi không bận tâm.” Cô gái nhìn tôi đăm đăm, đoạn nở nụ cười vẻ lấn lướt (hình như cô có thể thực hiện khá nhiều kiểu cười). “Anh có thuê tôi không?”
Tôi lúng túng. Không cần phải nhắc lại là cửa hàng của tôi vắng khách đến kinh ngạc. Hệt như khu trượt tuyết vào mùa hè hay bãi biển nghỉ dưỡng vào mùa đông. Khối lượng công việc thì nhiều đến mức vô lý nhưng lại không có được thu nhập tương xứng. Tôi cần nhân lực nhưng kinh phí sử dụng thì chỉ có hạn. Nghe hơi thảm, nhưng đó là sự thật.
“Cô có kiến thức gì về thủy sinh không?”
Cô gái lắc đầu. “Thế nhưng tôi thích. Suốt từ hồi nhỏ đến giờ. Đó là điều kiện còn gì?”
Đúng là như thế.
Với nét chữ nguệch ngoạc, lại còn gạch chân, tôi đã nhấn mạnh đó là điều kiện duy nhất.
“Ngoài ra tôi nói điều này vì có thế sẽ dùng trong công việc, đó là tôi khá thành thạo máy vi tính. Như thế có được không?”

“OK. Cô được nhận.”
Đó chính xác là kỹ năng mà tôi đang cần. Từ nay trở đi cửa hàng thủy sinh sẽ không còn là nơi vô duyên với chip silicon.
“Ngoài ra tôi còn muốn xin anh một điều nữa.”
“Gì thế?”
“Tôi không có chỗ ở. Tôi ngủ lại đây được không?”
Tôi á khẩu mất một lúc. Chủ yếu là do quá đỗi ngạc nhiên.
“Chỗ này, ý cô là ở đây?” Tôi trỏ xuống sàn.
“Phải. Chỉ cần anh cho tôi mượn sàn nhà, tôi có đệm và túi ngủ rồi nên đây sẽ thành một phòng ngủ dễ chịu.”
Hừ.
“Tôi không ẵm hàng chạy trốn đâu nên anh đừng lo. Nếu lo thì tôi đem gửi anh thứ tôi quý nhất cũng được.”
Tôi cũng chẳng có ý định giữ gì cả, nhưng vẫn hỏi, chỉ đơn giản vì tò mò, “Thứ cô quý nhất là gì vậy?”
Từ phần ngực của chiếc áo sơ trắng mặc bên trong áo choàng, cô gái rút ra một sợi dây chuyền có mặt. Trên sợi dây chuyền màu bạc, treo lơ lửng một khối đa diện trong suốt. Khối đa diện to cỡ đầu ngón tay cái, trông giống vật liệu của sản phẩm công nghiệp hơn là một món đồ trang sức. Dạng vật liệu người ta thu gom từ các đồ dùng như đồng hồ bấm giờ hay dụng cụ đo lường.
“Đó là thứ cô quý nhất?”
“Chính thế.”
“Chắc nó đắt tiền lắm đấy nhỉ?”
“Đúng thế. Vô cùng đắt tiền. Là báu vật mà không bao giờ tôi có được lần thứ hai.”
Tôi gật đầu và ra dấu, “Cô cất đi cũng được. Không cần phải giữ đâu. Tôi tin cô.”
Cô gái bảo “à”, rồi thốt lên, “Thế hả?” Và nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, đoạn nói bằng giọng điệu của một bà chị (mặc dù tôi không có chị). “Anh tin người dễ dàng thế mà được sao?”
Không ngờ mình sẽ bị nói như vậy, tôi hơi ngạc nhiên, pha lẫn thất vọng, “Không không, à mà, thật là thế hả?”
“Cái gì thật?”
“Tôi không được tin cô à?”
Cô gái đảo tròn mắt, nhìn lên trần nhà, điệu bộ đồng nghĩa với câu “chà chà”.
“Tôi có nói thế đâu. Tôi chỉ nói về tính cách dễ dàng tin người của anh thôi mà.”
Ra thế.
“Có phải ai tôi cũng tin ngay được đâu. Tôi thế này nhưng cũng có mắt nhìn người lắm đấy.”
Cô gái mở to đôi mắt hơn nữa, vẻ ngạc nhiên, “Tức là tôi đạt phải không?”
“Đúng rồi, ừ, tôi nghĩ thế.”
“Một người đột nhiên đến ép anh, nói muốn sống và làm việc ở đây mà anh không thèm hỏi gì sao? Thế mà cho đạt à?”

“Tôi hỏi nhiều rồi đấy chứ.”
“Tôi hiểu rồi,” Cô gái nói rồi vòng cánh tay ôm lấy người. “Anh đúng là nhà ngoại cảm. Cái gì cũng biết hết. Chắc anh biết cả việc tôi đang mặc quần lót ngày hôm qua phải không?”
Tôi giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, thở dài thườn thượt. “Hiểu rồi. Vậy tôi hỏi từ đây, trước đến giờ cô làm việc gì, sống ở đâu?”
“Câu hỏi hay đấy.”
“Cảm ơn.”
“Người mẫu,” cô gái trả lời. “Tôi đã là người mẫu.”
“À, vậy hả. Ra thế.”
“Ra thế?”
“Thì bởi mặt cô đẹp thế cơ mà. Ý tôi là đấy quả là một nghề xứng đáng với cô.”
Cô nhìn chăm chăm về phía đầu mũi mình, rồi khẽ nhếch khóe môi, “Những lời đó, làm tôi rất vui.”
“Vậy hả?”
“Ừm. Đúng là anh nói vậy thì tôi không thấy có ác ý.”
“Thế thì tốt.”
Cô gái nhìn vào mắt tôi, rồi nở một nụ cười nhuốm nét thẹn thùng. Điệu cười giống một cô bé mười bốn tuổi. Tôi cũng biết một cô bé có nụ cười như thế. Chuyện đã lâu lắm rồi. “Thế nhưng sao cô lại bỏ? Tôi nghĩ đó là công việc thú vị đấy chứ!”
“Vì việc ăn kiêng quá khổ sở.” Nói rồi cô gái thở phù một tiếng. “Tôi đã ước được đi ăn buffet bánh ngọt dù chỉ một lần.”
Nghe như một lời thoại đã được soạn sẵn, thế nhưng tôi quyết định tin. “Ước mơ của cô thực hiện được chưa?”
Cô gái lắc đầu, “Chưa.”
“Nếu vậy hôm nào cùng đi nhé. Trên đoạn đường có hàng cây ở phía trên này có hàng bánh ngon lắm.”
“Thật hả?”
“Thật.”
“Như mơ ấy nhỉ?”
“Mơ, đại khái thì cũng chỉ thế thôi mà. Ngoài ra, nếu ngủ lại chỗ này cô nên mua một cái gường gấp. Cũng có thể mua ở cửa hàng nội thất chỗ đoạn đường có hàng cây.”
“Tôi sẽ mua,” cô nói. “Chỗ tôi sống trước kia là một căn hộ chung cư thuê của văn phòng người mẫu. Toàn bộ nội thất cũng thuộc sở hữu văn phòng nên tôi không có đồ gì cả.”
“Tại sao cô lại đến con phố này?” Tôi hỏi.
“Không hiểu sao nữa. Sau vài lần chuyển xe buýt, tôi tới con phố này. Đang đi lang thang thì thấy quảng cáo tuyển người của anh, tôi bèn nghĩ ở lại đây thôi.”
Ra thế.
“Cô tìm giỏi nhỉ. Chào mừng đến với cửa hàng thủy sinh TRASH!”
“Đó là tên cửa hàng này à?”
“Phải.”
“Anh bán cả ‘rác’ nữa hả?”
“Không phải thế. ‘Trash’ là cái tên dành ột thứ tuyệt vời.”
“Vậy hả?”
“Đúng thế.”
Cô gái mang theo túi ngủ thật. Cô ra ngoài rồi trở vào với một ba lô to đùng trên vai.

“Cứ như cô định leo lên cả núi Tây Tạng đấy nhỉ?”
“Cái đấy thì chịu. Chắc chắn chỉ năm phút là gặp nạn.” Cô nói. “Trong này phần lớn là quần áo. Ngoài ra còn giày mềm, đồ lót và đồ trang điểm.”
“Cả đệm với túi ngủ nữa chứ?”
“Sao lại cả những thứ đó?” Tôi hỏi. “Cô định dùng để đi dã ngoại công viên chắc?”
“Chắc vậy. Tôi vốn thích thế mà, vừa ngắm sao vừa ngủ.” Cô trải rộng tấm đệm xuống khoảng trống nhỏ phía trong quầy tính tiền. “Chỗ này được đấy. Ở đây có vẻ tĩnh tâm được.”
“Cô không sợ ẩm hả? Các bể cá tỏa ra khá nhiều hơi nước.”
Không khí trong cửa hàng đẫm hơi nước như ở vườn cây nhiệt đới.
“Không vấn đề. Không chừng còn tốt cho da ấy chứ.” Nói đoạn cô mỉm cười. “Tôi từng đi du lịch Đông Nam Á, độ ẩm ở đó còn kinh khủng hơn nhiều.”
“Thế thì được.”
Cô cởi chiếc áo choàng thùng thình, cởi tiếp đôi bốt thấp cổ màu đen đoạn ngồi khoanh chân lên tấm đệm. “Chúc anh ngủ ngon.”
“Ừm.”
Chẳng hiểu sao tôi vẫn chưa thể rời chân đi, cứ đứng lừng khừng nhìn cô sửa soạn chỗ ngủ. Cô ngước nhìn tôi với vẻ mặt như muốn hỏi “Gì vậy?”
“Ừ. Chắc cô cũng biết rồi, phòng tôi ở trên tầng hai. Một không gian nhỏ hẹp với phòng ngủ và bếp.”
Cô gật đầu kiểu “Vâng”.
“Ở trên… Ở trên đó có cả phòng tắm tiện nghi. Nếu có cần dùng cứ nói với tôi một tiếng.”
“Cám ơn anh.” Cô đáp. “Nhưng không cần đâu.”
“Vậy sao?”
“Ừ.”
Tôi tiếp tục, “Có một phòng vệ sinh nhỏ ở phía trong cửa hàng. Cô dùng chỗ đó nhé.”
“Cảm ơn.”
“Ngoài ra…”
“Ngoài ra?”
“À, bữa sáng ngày mai ấy mà…”
“Không phải lo. Gần đây có một tiệm bánh mì, tôi sẽ mua ở đó.”
“Ừ. Bánh Chocolate Danish ở tiệm ấy ngon lắm,” tôi gợi ý.
“Thế hả?”
“Ừ, tuyệt vời.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Đột nhiên nhớ ra, tôi tiến về phía cửa ra vào rồi xoay khóa, xong lại trở về chỗ cô ấy. Trên tấm đệm màu hoa hồng, cô đang cởi cúc chiếc áo cotton. Cô dừng tay, nhìn tôi, “Sao nữa?”
Những điều cần nói tôi đã nói cả rồi. Nghĩ thế nào lại nói thêm, “Ngoài ra…”
“Ừ…”
“Tôi nghĩ cô nên thay đồ lót hằng ngày thì hơn.”
Cô gái nheo mắt, gật đầu với tôi, đoạn trỏ tay về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Đến tôi cũng hiểu, hành động đó đồng nghĩa với câu, “Anh quan tâm quá mức rồi đấy, mau lên đi.”
“Chúc ngủ ngon.” Rồi tôi làm như lời cô bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận