Nếu Em Ở Lại Anh Hứa Sẽ Ngoan!


Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày mà cả đại gia đình anh sẽ tụ tập lại ăn trưa với nhau.

Truyền thống này đã duy trì từ thời cụ nội còn còn sống, đến nay ông nội vẫn duy trì đều đặn hàng tuần.
Mọi người trong gia đình cũng không ai thấy phiền hà khi ngày chủ nhật với nhiều người thường thì có lịch ra ngoài chơi hoặc nhiều kế hoạch khác thì ở trong gia đình này, tất cả mọi người đều phải bỏ mọi mong ước cá nhân để về nhà ăn cơm với ông nội.
...
Tiến xe vào bên trong cánh cổng biệt thự của gia đình, Hoàng Long điều chỉnh lại trạng thái và trang phục trước khi bước vào bên trong phòng khách.
Đập vào mắt anh không phải là hình ảnh nội và bố ngồi đánh cờ tướng quen thuộc mà là tiếng nói của chị dâu vang ra từ một góc của phòng khách:
“Tối qua cậu không ngủ ở nhà? Chú ý đừng ngủ lang vậy, sẽ làm cả nhà lo lắng.”
Hoàng Long nhìn về phía tiếng nói đó cất giọng nhẹ nhàng:
“Em uống hơi nhiều, sợ về sẽ làm phiền cả nhà.

Em sẽ chú ý hơn sau này.”
Tiếng nói trong trẻo của cô gái lại vang lên:
“Trước đây cậu có bao giờ ngủ bên ngoài đâu.

Không lẽ ...!đã có bạn gái?”
Nghe đến đây ánh mắt của Hoàng Long có chút sững lại, chị dâu lại để ý đến sinh hoạt cá nhân của anh nhiều đến vậy sao, như này có chút không đúng:

“Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi chị.

Em bây giờ không còn là cậu thanh niên Hoàng Long trẻ trâu nữa rồi.

Mà ông và bố đâu rồi chị?”
Người được hỏi là chị dâu, cũng chính là thanh mai trúc mã, cũng chính là tình đầu và là tình đơn phương của Hoàng Long, Trầm Hương.
Trầm Hương thấy Hoàng Long tránh câu hỏi của mình thì cũng không cố chấp hỏi thêm, cô nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Hoàng Long :
“Nội và bố ra vườn rồi, hôm nay nội không muốn đánh cờ.”
Hoàng Long quay người tiến về phía thang máy lên phòng của mình sau khi “Vâng” một tiếng.
Nhìn theo bóng của Hoàng Long, Trầm Hương có chút khó chịu trong lòng.

Hoàng Long bỏ đi ra nước ngoài ngay sau ngày cô cưới anh trai cậu ta.

Bây giờ trở về, cậu ấy hoàn toàn lột xác trở thành một con người khác, không còn là cậu bạn thanh mai trúc mã yêu chiều và nhẹ nhàng với cô nữa.
Cả đêm qua Trầm Hương ngóng Hoàng Long về.

Cô đã lên giường ngủ rồi mà lát lát lại kiếm cớ dậy xuống dưới nhà để ngó xem xe của Hoàng Long đã đỗ ngoài nhà xe chưa.

Cô làm phiền đến nỗi Hoàng Mạnh, chồng cô, vốn dĩ không hay để ý những chuyện vặt quanh cô vậy mà cũng phải phàn nàn vì cô ồn ào quá làm ảnh hưởng giấc ngủ của anh.
Trầm Hương cũng chẳng hiểu sao mình lại bị như vậy, bị khó chịu khi Hoàng Long ngủ bên ngoài.

Chính là cô đã không lựa chọn Hoàng Long dù biết cậu ấy yêu thầm mình bao năm.

Chính là cô đã sống chết muốn dựa vào lời hứa miệng của người lớn trong câu chuyện vui ngày xưa để vào làm cháu dâu trưởng của gia đình này.

Chính là cô đã đánh đổi trái tim nồng nhiệt của cậu bạn thanh mai trúc mã để nhận về vị trí chị dâu này, cô đã chọn và không thể thay đổi.
Nhưng là do quá quen với việc cậu ấy luôn quan tâm, chăm sóc, cưng chiều cô, nhất là cô đã quá quen với việc cậu ấy đặt cô làm trung tâm trong cuộc sống của mình.

Chính vì thế, trong cô có một loại tình cảm chiếm hữu khó giải thích thành lời.

Sau bao năm xa cách, khi Hoàng Long quay về, bao nhiêu tình cảm tốt đẹp của hai người ngày xưa đã quay lại trong trái tim của Trầm Hương.

Hoàng Long về nước đã lâu nhưng cậu ta không về ở chung với ông cụ, chỉ làm mấy tháng nay, ông cụ mệt nhiều nên yêu cầu cậu ta về nhà sống cùng.

Mới có mấy tháng thôi cũng đã làm cho Tú Ngân có thói quen để mắt đến sinh hoạt cá nhân của Hoàng Long mất rồi.

Chuyện tối hôm qua Hoàng Long không về nhà ngủ đã làm cho Trầm Hương chợt sợ hãi vì không nghĩ được Hoàng Long có ảnh hưởng đến cuộc sống của cô nhiều thế.
Mải miết suy nghĩ, Hoàng Mạnh đứng đằng sau cô lúc nào cô không hay, mãi đến khi anh cất tiếng hỏi mới làm cô giật mình:
“Em đang mải nghĩ gì mà thần người ra vậy?”
Trầm Hương bối rối, chính là đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp đây, cô lúng túng quay lại lắp bắp trả lời chồng:
“Em...em...!em đang nghĩ xem tuần tới em sẽ mua những đồ gì mừng thọ cho nội.”
Hoàng Mạnh nhìn thái độ của vợ thì cười nhẹ an ủi:
“Em về làm dâu cũng được ba năm rồi, mà sao vẫn luống cuống sợ sệt như mới về ngày đầu vậy.

Nội không thiếu gì nên em không phải quá căng thẳng chuyện quà cáp tặng nội.

Con cháu ngoan là nội vui rồi.”
Nói xong Hoàng Mạnh vỗ nhẹ vào vai vợ rồi cũng tiến ra phía ngoài cửa lớn đi về phía khu vườn cảnh của gia đình.

Khi nãy đứng trên tầng bốn nhìn xuống thấy nội và bố đang đi dạo trong vườn, anh cũng muốn xuống tản bộ cùng bọn họ nên cũng đã nhanh chóng đi xuống nhà.
...
Cả gia đình có nếp sinh hoạt khá quân đội, điều này là kế thừa từ cụ nội, vậy nên, đúng 11:00 là tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ tại bàn ăn lớn trong phòng ăn của đại gia đình.
Ông Hoàng Minh ngồi yên vị tại vị trí trung tâm của bàn ăn, bên tay phải là ông Hoàng Nam, bà Liễu và Hoàng Long bên tay trái là Hoàng Mạnh và Trầm Hương.


Đến cái tuổi thất thập cổ lai hy này, ông Hoàng Minh cũng không mong gì hơn là hàng tuần được quây quần bên con cháu như này.

Tâm nguyện cuối cùng của ông là được nhìn thấy, được bế chắt nội nữa, được vậy thì nhắm mắt cũng không có gì nuối tiếc cả.
Quản gia sai người làm dọn món lên sau khi toàn bộ gia đình đã ngồi yên vị.

Đồ ăn được mang dần lên để đảm bảo độ tươi ngon và nóng hổi.

Cũng như những buổi ăn cơm hàng tuần, câu chuyện trong bữa ăn của cả gia đình xoay quanh những hỏi thăm của ông Hoàng Minh với con và cháu.
Ông Hoàng Minh đã không còn điều hành công ty đến nay cũng mười lăm năm rồi, cả cơ nghiệp này giao lại cho con, cho cháu.

Tuy nhiên, ông lại là một quân sư vô cùng quan trọng trong hầu hết các quyết sách của tập đoàn.

Sự nhanh nhẹn và tinh anh của ông không vì tuổi già tăng lên mà giảm sút, ông vẫn đưa ra cho con cháu những ý kiến đáng giá trong quản lý, tổ chức và điều hành tập đoàn của gia đình.
Sau khi hỏi thăm hết một lượt công việc, đó là chủ đề chính, tiếp theo là một chủ đề cũng không kém phần quan trọng, đó chính là chuyện sinh con của Trầm Hương và Hoàng Mạnh, cũng như chuyện lập gia đình của Hoàng Long.
Ông Hoàng Minh nhìn Hoàng Mạnh nhưng lại hỏi cháu dâu cả:
“Cháu dâu, cháu khi nào thì cho ta bế chắt?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận